Lâm Dị đọc đi đọc lại ba hồ sơ bệnh án cuối cùng với vẻ mặt hoài nghi, theo “chẩn đoán bệnh tình”, nguyên nhân bệnh tâm thần của bệnh nhân không phải là do bị cắm sừng, bị phản bội hay bất hạnh từ gia đình.
Tần Châu ở bên cạnh trầm ngâm một lát rồi nói: “Hay không phải họ Chu?”
Hắn không hề hoài nghi suy luận của Lâm Dị, ngược lại còn cảm thấy cậu phân tích rất hợp lý.
Nhưng từ đầu đến cuối, họ “Chu” của chỉ là lời họ được nghe qua miệng của viện trưởng Chu. Viện trưởng Chu nói rằng gã họ Chu, trên đời này chẳng ai lại đi nghi ngờ tính xác thực trong tên họ của người khác, vì vậy những bệnh nhân bị lừa đến viện điều dưỡng đều gọi gã là “viện trưởng Chu”. Các hộ lý bị thu hút bởi thông tin tuyển dụng cũng gọi gã như vậy.
Bây giờ “viện trưởng” đã là giả rồi, rất có thể “Chu” cũng là giả nốt.
Lâm Dị sửng sốt, trong thư mục có hàng trăm hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, họ đã dành nhiều thời gian như vậy để sàng lọc những bệnh nhân mang họ “Chu”, nếu viện trưởng Chu không phải họ “Chu”, vậy thì việc tìm được gã trong hàng trăm hồ sơ lại càng thêm khó khăn.
Thậm chí, nếu họ của viện trưởng Chu không phải “Chu”, giới tính của gã cũng không nhất thiết phải là “nam”, tuổi tác cũng chưa chắc đã nằm trong khoảng 25-35 tuổi, dù sao trí tưởng tượng của bệnh nhân tâm thần phân liệt là ảo tưởng hão huyền, phi logic.
Hơn nữa bây giờ bọn họ căn bản không có thời gian sàng lọc bệnh án để đưa ra đáp án chính xác.
Tần Châu nói: “Chỉ cần nhìn “chẩn đoán bệnh tình” là được.”
Lâm Dị gật đầu: “Vâng.”
Lâm Dị cũng nghĩ như vậy, bây giờ biện pháp duy nhất để sàng lọc chính là dựa vào đặc điểm “cắm sừng”, “phản bội”, “gia đình”.
Nhưng tốc độ của cậu cũng chẳng cải thiện hơn là bao, máy tính đã quá cũ, mỗi lần mở hồ sơ bệnh án phải mất ít nhất từ 5-7 giây.
Nhìn Lâm Dị vất vả đọc hơn chục hồ sơ bệnh án, Tần Châu mở lời: “Đừng lo lắng.”
Lâm Dị vốn tưởng rằng Tần Châu chỉ đang an ủi cậu thôi, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Tần Châu đi đến cửa văn phòng, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Một lúc sau, Tần Châu lại mang theo một lọ ether trở lại, hắn vừa mới đến phòng thuốc. Tần Châu tẩm ether vào khăn rồi bọc trong túi nilon đưa cho Lâm Dị, nói: “Hai phút nữa ông ta sẽ tỉnh lại, em tự mình xử lý nhé. Tôi về phòng bệnh trước.”
Lâm Dị biết Tần Châu đang muốn câu thêm thời gian cho mình, vì vậy gật đầu: “Vâng.”
Tần Châu rời khỏi văn phòng.
Tần Châu vừa rời đi, Lâm Dị lập tức cảm thấy căng thẳng, cậu tiếp tục đọc hồ sơ bệnh án, đồng thời chú ý đến viện trưởng Chu. Nhìn thấy viện trưởng Chu có dấu hiệu tỉnh lại, Lâm Dị tạm thời gác lại việc mình đang làm, đi đến ghế sofa, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục làm viện trưởng Chu bất tỉnh.
Cậu đã phá hủy hết tất cả đồ thủy tinh trên tầng hai, sau này muốn lẻn vào văn phòng tìm manh mối sẽ rất khó, cho nên tối nay cậu nhất định phải thu hoạch được gì đó.
Lâm Dị tiếp tục kiểm tra bệnh án, thậm chí còn không biết Tần Châu đã quay lại từ bao giờ.
Khi Tần Châu đứng bên cạnh, Lâm Dị cảm nhận được hơi thở phả vào cổ, lúc này cậu mới phản ứng lại.
Lâm Dị giật mình: “Đàn anh…”
Nhìn thấy Lâm Dị bị dọa sợ, Tần Châu lùi lại một chút, sau đó hỏi: “Bệnh nhân 203 và 303 tạm thời sẽ không tỉnh lại, còn bên em thế nào rồi?”
Lúc Tần Châu rời đi, cậu đã đọc hết hồ sơ bệnh án, nhưng trong số nhiều hồ sơ “chẩn đoán bệnh tình”, lại không có bệnh nhân nào là hoàn toàn thoả mãn cả.
Nói cách khác, hơn 100 hồ sơ bệnh án này, không có cái nào thuộc về viện trưởng Chu.
Viện trưởng Chu không phải bệnh nhân của Bệnh viện Tâm thần khu Du thị Hoa Nguyên.
Tần Châu nhìn chằm chằm màn hình máy tính, một lúc sau mới nói: “Nhóc thiên tài, xem thử thư mục khác đi.”
Một thư mục khác trong máy tính – “Hồ sơ nhân viên y tế”
Lâm Dị nghe lời nhấp chuột mở, cậu biết Tần Châu có ý gì, kiểm tra xem liệu có hồ sơ bệnh án nào vô tình bị thất lạc từ “hồ sơ bệnh nhân” sang “hồ sơ nhân viên y tế” hay không.
Nhấp chuột.
Trong thư mục có chín hồ sơ, Lâm Dị bấm mở, rồi trầm mặc không nói gì.
Tần Châu bên cạnh cũng cau mày.
Chín hồ sơ này là thông tin của những người cuốn vào Thế giới Quy tắc 16-8.
Nhân viên y tế của bệnh viện tâm thần hiện đang ở trong nhà xác, vậy người có thể tạo hồ sơ cho bọn họ là ai?
Lâm Dị nhìn viện trưởng Chu trên ghế sofa.
Im lặng hồi lâu, Lâm Dị mới nói: “Hoá ra viện trưởng Chu quả thật có biết mật khẩu.”
Chính viện trưởng Chu là người đã tuyển dụng bọn họ, chỉ gã mới có thể làm được.
Nhưng nếu viện trưởng Chu đã biết mật khẩu, vậy tại sao ông ta vẫn lưu giữ hồ sơ bệnh án của bệnh nhân? Ngay cả trình bảo vệ màn hình máy tính cũng là dòng chữ kia?
Vấn đề này chẳng cần lập giả thuyết, Lâm Dị lập tức có thể nghĩ ra đáp án.
Viện trưởng Chu chính là viện trưởng của Bệnh viện Tâm thần khu Du thị Hoa Nguyên.
Lâm Dị liếc mắt nhìn Tần Châu, từ biểu cảm của hắn, Lâm Dị đoán Tần Châu cũng nghĩ giống mình.
Chỉ như vậy, mới có thể giải thích lý do việc vì sao lại có hồ sơ của hộ lý, mười chữ trên trình bảo vệ màn hình và hồ sơ bệnh nhân chưa bị xóa. Viện trưởng Chu là viện trưởng, không phải bệnh nhân nên chẳng cần thiết xóa hồ sơ bệnh nhân đi làm gì, vì trong hồ sơ bệnh nhân không có thông tin bệnh án của gã.
Sau khi xác nhận điều này, Lâm Dị bắt đầu tìm kiếm dấu vết sử dụng của máy tính.
Chiếc máy tính này là do viện trưởng Chu sử dụng, nếu có dấu vết sử dụng, có thể sẽ phát hiện thêm được gì đó. Lâm Dị mở trình duyệt xem có lịch sử tìm kiếm nào không.
Tần Châu cũng kiểm tra văn phòng, giống như Lâm Dị, văn phòng là phòng làm việc của viện trưởng Chu, cho nên mọi thứ trong này cơ bản đều thuộc về gã.
Hai người đang làm việc của riêng mình, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía viện trưởng Chu, xem gã có dấu hiệu tỉnh lại hay không, một khi có dấu hiệu tỉnh lại, điều chờ đợi gã sẽ là một cơn hôn mê khác.
Một lúc sau, Lâm Dị cuối cùng cũng tìm được, cậu mừng rỡ gọi Tần Châu: “Đàn anh, đàn anh.”
Tần Châu đi tới, Lâm Dị chỉ vào lịch sử tìm kiếm.
Ung thư phổi.
Ung thư phổi có thể sống được bao lâu?
Ung thư phổi có chữa được không?
Căn cứ vào lịch sử tìm kiếm, Lâm Dị nói: “Hẳn là viện trưởng Chu bị ung thư phổi, vì không muốn chết, cho nên trong đầu ông ta nảy ra một ý tưởng điên rồ – trường sinh bất tử. Nghề nghiệp của ông ta rất tiện cho việc thí nghiệm. Có lẽ nguyên nhân khiến ông ta giết nhân viên y tế là vì viện trưởng Chu cho rằng họ là chướng ngại vật, sau khi thực hiện hành vi phạm tội xong, viện trưởng Chu bắt đầu tìm kiếm đối tượng thí nghiệm, ông ta biến bệnh viện tâm thần thành viện điều dưỡng, lừa dối các bệnh nhân ở đây, rồi sau đó từ từ tìm kiếm mầm sống mới, chính là hộ lý – những người không biết gì cả.”
Tần Châu nghe xong, lần lượt đặt những thứ mình tìm được lên bàn.
Có một số tờ kiểm tra sức khỏe tâm thần không có chữ ký, một số bức ảnh và tờ giấy đòi nợ.
Lâm Dị cúi đầu nhìn vào tờ kiểm tra sức khỏe tâm thần, ngay cả một người ngoài nghề như cậu cũng cảm thấy người điền bài kiểm tra mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng. Một số bức ảnh đã bị cắt, trong bức ảnh là ảnh viện trưởng Chu chụp cùng bố mẹ đã bị cắt bỏ phần mẹ, nỗi bất hạnh từ gia đình có lẽ là do mẹ gã gây ra.
Ngoài ra còn có bức ảnh viện trưởng Chu chụp cùng vợ con, phần người vợ bị cắt, có lẽ vợ gã cũng rời bỏ gã.
Cuối cùng là giấy đòi nợ, số nợ phải trả rất lớn. Người mắc nợ không phải viện trưởng Chu, nhưng gã lại là người nhận giấy nợ, có lẽ gã phải đứng ra bảo lãnh cho ai đó. Nhưng con nợ đã bỏ trốn, công ty đòi nợ chỉ có thể tìm đến viện trưởng Chu.
Xem xong những thứ trên bàn, Lâm Dị nhìn xuống mặt đất, đều là sách lịch sử. Vì thế bản phác thảo mới về tuyến chính lại một lần nữa trồi lên mặt nước, Lâm Dị nói với Tần Châu: “Viện trưởng Chu có vấn đề về tâm lý. Những chuyện này chính là nguyên nhân gây nên. Và rồi, căn bệnh ung thư phổi chính là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà. Khiến viện trưởng Chu tâm thần phân liệt, chia làm hai bản thể, một là viện trưởng của bệnh viện tâm thần, điên cuồng muốn làm thí nghiệm để đạt được trường sinh bất tử, còn một là viện trưởng của viện điều dưỡng đã có được trường sinh bất tử.”
Nói xong, Lâm Dị hỏi Tần Châu: “Đàn anh, anh còn cần bổ sung gì nữa vào tuyến chính của Thế giới Quy tắc 16-8 không ạ?”
“Đủ rồi.” Tần Châu nói: “Em đã nói hết rồi.”
Nghe được lời xác nhận của Tần Châu xong, Lâm Dị mới thở phào nhẹ nhõm.
Đêm nay cuối cùng cũng có thu hoạch.
Sau khi đại khái xác định được tuyến chính, bước tiếp theo là tìm quái vật 16-8.
Cho đến nay, họ vẫn chưa hề trò chuyện với những người tham gia khác, nghi ngờ duy nhất về quái vật 16-8 cũng chỉ là dựa trên suy đoán mà không có bằng chứng thực tế.
Việc tìm kiếm quái vật 16-8 dường như không hề dễ dàng chút nào, cũng chẳng thể tìm được nó trong thời gian ngắn được. Vì thế Tần Châu tính sổ chuyện vừa rồi: “Nếu tối nay tôi mà không đi theo em, em định thế nào?”
Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: “Vậy phiền đàn anh giúp em nhặt xác rồi.”
“…” Tần Châu cười lạnh nói: “Không nhặt.”
Lâm Nghị im lặng, bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của tin đồn mình nghe được trong Thế giới Quy tắc 2-6: “Suýt chút nữa thì em tin rồi.”
Tần Châu hỏi: “Gì cơ?”
“Không có gì ạ…” Lâm Dị vội vàng nói: “Em chỉ đang suy nghĩ xem quái vật 16-8 là ai thôi.”
Lâm Dị có chút áy náy nhìn Tần Châu: “Đàn anh, chúng ta vẫn chưa tiếp xúc với những người tham gia khác, hơn nữa còn có người biến dị, muốn tìm được quái vật 16-8 sẽ rất khó.”
Tần Châu nghi ngờ nhìn Lâm Dị một cái, sau đó nói: “Quái vật sẽ lộ ra khuyết điểm, quy tắc tử vong cũng chỉ có một, với em thì không khó đâu, nhóc thiên tài.”
Toà nhà ba tầng, phòng 201.
Giang Mạn quan sát bệnh nhân 201 đang hôn mê vì sốt cao, cô ngập ngừng nhìn chuông gọi ở đầu giường.
Có nên thông báo cho viện trưởng Chu không?
Cô không muốn.
Cô muốn bệnh nhân 201 chết, những ngày qua cô bị tra tấn đến phát điên rồi. Dù cô có làm gì thì bệnh nhân 201 cũng sẽ đi theo. Đáng sợ hơn cả là lúc đang ngủ vào ban đêm, cô có thể cảm nhận được cơ thể mình bị ai đó vuốt ve.
Cô chỉ có thể giả vờ ngủ.
Đêm nay vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một chút, Giang Mạn không muốn viện trưởng Chu đến phòng 201 để chữa trị cho bệnh nhân 201 bị sốt cao.
Phải rồi, cứ để bệnh nhân 201 chết đi, dù sao cô cũng không phải là người giết NPC mà là tự NPC chết đấy chứ!
Giang Mạn nghĩ vậy, thu bàn tay định ấn chuông gọi lại.
Cô bước tới cửa sổ, định mở cửa để không khí lạnh ban đêm lùa vào, như vậy có thể khiến tình trạng bệnh nhân 201 trở nên trầm trọng hơn.
Khi mở cửa sổ, gió đêm mát lạnh thổi vào, Giang Mạn nhìn thấy trong đêm tối có hai bóng người.
Cô giật mình, nhưng vẫn nhận ra một trong số họ.
Là Tần Châu.
Là chủ tịch hội sinh viên Tần Châu.
Giang Mạn kinh ngạc nhìn Tần Châu, cô đoán Tần Châu nhất định là vừa đi tìm kiếm quy tắc tử vong trở về, bảo sao trong bữa tối hôm nay cô không nhìn thấy hắn đâu.
Vào Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên lâu như vậy, đương nhiên Giang Mạn biết thực lực của Tần Châu giỏi cỡ nào.
Giang Mạn nhịn không được, muốn xông ra hỏi Tần Châu quy tắc tử vong là gì, hội sinh viên bảo vệ sinh viên, Tần Châu với tư cách là chủ tịch hội sinh viên, nhất định sẽ bảo vệ những người không may bị cuốn vào Thế giới Quy tắc.
Ắt hẳn là rạng sáng ngày mai, Tần Châu sẽ công bố quy tắc tử vong mà hắn tìm được.
Nếu vậy thì, kể cả bệnh nhân 201 không chết, cô cũng chẳng cần sợ hãi nữa nếu đã biết được quy tắc tử vong là gì.