Khoảnh khắc máy tính hiển thị mật khẩu chính xác, tiếng bước chân đã đến rất gần cửa văn phòng, tựa như chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ xuất hiện ngay ngoài cửa.
Lâm Dị tập trung nhìn màn hình máy tính, cậu không còn thời gian để rối rắm và chần chừ nữa, thậm chí còn chẳng có thời gian nhìn ra cửa để xác định xem tiếng bước chân đã đến đâu rồi.
Cậu tiếp tục di chuyển chuột, cố gắng tận dụng chút thời gian dồn dập đến cực hạn này để tìm được thứ mà mình muốn tìm
Trên màn hình máy tính, Lâm Dị cuối cùng cũng nhìn thấy thứ mình muốn thấy.
Có một thư mục mang tên “Thông tin bệnh nhân”.
Lâm Dị nhấp đúp chuột để mở thư mục này.
Cậu biết mọi việc sẽ không suôn sẻ như vậy nên cũng chẳng ngạc nhiên khi một lượng lớn thông tin xuất hiện trong thư mục.
Có rất nhiều dữ liệu, thông tin hồ sơ bệnh án của tất cả bệnh nhân tâm thần từng vào bệnh viện đều được lưu trữ trong đó.
Lâm Dị không biết thông tin cụ thể về viện trưởng Chu, cậu biết mỗi việc gã họ “Chu”, cho nên cậu chỉ có thể lần mò những bệnh nhân mang họ này.
Nhìn thoáng qua, có tổng cộng hai mươi bảy bệnh nhân họ Chu.
Lâm Dị mở hồ sơ bệnh án của một bệnh nhân tên Chu, phát hiện hồ sơ bệnh án không có ảnh của bệnh nhân. Nói cách khác, nếu muốn tìm chính xác thông tin của viện trưởng Chu, cậu cần có thêm điều kiện để sàng lọc.
Nhưng tiếng bước chân gần kề báo hiệu thời gian đã hết, khoảnh khắc cửa văn phòng bị đẩy ra, Lâm Dị chỉ có thể ngồi sụp xuống.
Cậu cúi xuống giấu người phía sau bàn, cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể để chiếc bàn có thể che chắn cậu.
Tiếng bước chân vào văn phòng đầy nôn nóng tức giận, cứ thế tiến lại gần bàn làm việc. Lâm Dị nín thở, mặc dù NPC chỉ giết người vào ban đêm, nhưng nếu bây giờ cậu bị Viện trưởng Chu phát hiện, tạm thời sẽ không bị giết, nhưng thứ chờ đợi cậu chính là sự cầm tù không kẽ hở.
Nhìn thấy một bóng người đổ xuống sàn, Lâm Dị cẩn thận đưa tay ra, định rút phích cắm của máy tính. Máy tính tắt thì cậu mới có cơ hội bịa lí do tại sao mình lại lẻn vào văn phòng lúc này.
Lâm Dị đưa tay chạm vào dây máy tính, vừa định rút phích cắm ra, đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng bước chân vừa gấp gáp vừa nhẹ nhàng có chủ ý.
Sau đó, một âm thanh sột soạt vang lên không rõ là gì.
Lâm Dị sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận thò nửa đầu ra khỏi bàn làm việc.
“Lâm Dị.” Tần Châu ném viện trưởng Chu đang bất tỉnh lên ghế sô pha, sau đó quay người khóa cửa lại, đồng thời kêu tên cậu.
Lâm Dị kinh ngạc: “Đàn anh!”
Bất ngờ xong, Lâm Dị không đợi Tần Châu giải thích vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, cậu còn đang chú ý về nhiệm vụ của mình, cậu gọi một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục tìm kiếm hồ sơ bệnh án của viện trưởng Chu.
Sau khi khóa cửa, Tần Châu liếc nhìn Lâm Dị, xác nhận Lâm Dị không sao, vẫn có thể nói chuyện, nhảy nhót, cũng không hỏi Lâm Dị muốn làm gì, chỉ đứng ở cửa canh chừng giúp cậu.
Tần Châu không nhìn thấy Lâm Dị ở bên cạnh bệnh nhân 203 trong bữa sáng, hắn từng nói với Lâm Dị “không được rời khỏi bệnh nhân”, nhưng Lâm Dị lại làm vậy, cho nên Tần Châu lập tức nhận ra cậu đã xảy ra chuyện rồi.
Kế hoạch xác minh liệu quái vật 16-8 có phải là Ôn Hiểu Phương hay không của hắn chỉ có thể tạm thời hoãn lại, ưu tiên hàng đầu là đảm bảo an toàn cho Lâm Dị.
Phòng 303 vẫn còn ether. Sau khi Tần Châu đánh mê bệnh nhân 303, hắn nhanh chóng đi tìm Lâm Dị. Lúc đến phòng 203, Tần Châu chỉ nhìn thấy bệnh nhân 203 đang ngủ trên giường chứ không thấy Lâm Dị đâu hết, ngoài ra còn nhìn thấy một ít thuốc ngủ.
Những điều này chứng tỏ Lâm Dị vẫn bình an vô sự.
Có lẽ chính những viên thuốc ngủ này đã tạo cơ hội cho cậu, mặc dù không biết Lâm Dị đang muốn tìm kiếm manh mối gì, nhưng Tần Châu vẫn lấy một chiếc khăn đã được tẩm ether ra rồi bịt lên miệng và mũi của bệnh nhân 203.
Sau khi dọn dẹp dấu vết trong phòng 203, Tần Châu đi tìm Lâm Dị. Lúc này phần lớn hộ lý đều đã cùng bệnh nhân đi ăn, Tần Châu bèn tiến thẳng đến tòa nhà nơi có văn phòng của viện trưởng Chu.
Vừa bước vào tòa nhà, Tần Châu đã ngửi thấy một mùi hôi thối khó tả trộn lẫn với nhau, đồng thời hắn nghe được tiếng bước chân giận dữ đi trên tầng hai.
Tần Châu vội vàng đuổi theo nơi tiếng động phát ra, lúc đi ngang qua văn phòng của viện trưởng, hắn có nhìn thoáng qua. Cửa văn phòng hé mở, hắn thấy Lâm Dị ở trong đó.
Nhưng bây giờ chẳng có thời gian để gặp mặt chào hỏi nữa, Tần Châu bước lên bậc thang hai ba bước, dự định sẽ câu thêm chút thời gian cho Lâm Dị.
Chỉ là Lâm Dị đã phá hết toàn bộ bình thuỷ tinh chứa động vật tái sinh trên tầng hai rồi, sau chuyện xảy ra tối qua, viện trưởng Chu – người đã sắp xếp lại mọi thứ gọn gàng, tức giận đến mức chỉ muốn bắt được thủ phạm mới chịu thôi.
Gã lao xuống tầng hai, Tần Châu cũng theo gã trở về văn phòng.
Bàn làm việc không quá lớn, Lâm Dị chẳng thể che hết cả người mình, mép áo của cậu vẫn thò ra ngoài, từ góc cửa văn phòng, liếc qua là có thể thấy dấu vết mà Lâm Dị để lại.
Tần Châu lấy một chiếc khăn tắm, lúc viện trưởng Chu lao tới tóm lấy Lâm Dị, hắn nhanh chóng bước tới, dùng khăn bịt miệng và mũi của viện trưởng Chu lại từ phía sau.
Năm giây sau, viện trưởng Chu ngất đi.
Tần Châu đứng ở cửa đợi Lâm Dị một lúc, tính toán thời gian tỉnh lại của bệnh nhân 303 và bệnh nhân 203. Hắn đành phải lên tiếng thúc giục Lâm Dị.
“Đàn anh, sắp xong rồi.” Giọng nói Lâm Dị có chút căng thẳng.
Có lẽ cảm nhận được sự sốt ruột của Lâm Dị, Tần Châu đi về phía cậu.
Đúng lúc Lâm Dị mở hồ sơ bệnh án của bệnh nhân thứ 23 họ Chu, xem một lúc rồi đóng lại, tiếp tục xem của bệnh nhân thứ 24.
Khi Lâm Dị đọc xong hồ sơ bệnh án thứ 27 của bệnh nhân họ Chu, đã năm phút trôi qua. Chẳng có gì bất ngờ xảy ra cả, bầu trời dần sẩm tối, màn đêm mà những người tham gia sợ hãi lại sắp đến gần.
Tần Châu hỏi: “Tình hình như nào?”
Hắn không có ý khiến Lâm Dị phân tâm, chỉ là hắn nghĩ sau khi bản thân hiểu rõ tình hình, nói không chừng có thể giúp đỡ gì đó cho cậu.
Lâm Dị nhìn lại thông tin về bệnh nhân đầu tiên tên Chu, vừa đọc vừa kể cho Tần Châu nghe tình hình, sau đó lại nói về vấn đề hóc búa hiện tại.
Mật khẩu máy tính không khó, hai từ đầu tiên trong cụm “Bệnh viện tâm thần khu Du thị Hoa Nguyên” trên màn hình khiến Lâm Dị nảy ra một ý nghĩ.
Vì đây là bệnh viện nên ba chữ số vĩnh viễn gắn liền với bệnh viện là “120”.
Thông tin hồ sơ bệnh án của bệnh nhân không phải là thông tin bảo mật của bệnh viện tâm thần, cùng lắm là dùng để tra cứu nên mật khẩu thường không phức tạp, nhưng theo lẽ thường, người ta đặt mật khẩu không đặt ba chữ số mà là từ sáu chữ số trở lên.
Lâm Dị nhập thử 120120.
Mật khẩu chính xác.
Vì sao viện trưởng Chu lại không đoán được mật khẩu, Lâm Dị đăng nhập thành công xong, trong lòng tự động có câu trả lời.
Đối với bệnh viện, thông tin hồ sơ bệnh án của bệnh nhân có thể dễ dàng kiểm tra, bệnh nhân không có quyền riêng tư trước bác sĩ, tóm lại, thông tin hồ sơ bệnh án của bệnh nhân không quan trọng đối với bệnh viện.
Nhưng với viện trưởng Chu thì hoàn toàn khác.
Đây là bí mật của viện trưởng Chu và là bí mật lớn nhất của viện điều dưỡng. Khi nhìn vấn đề từ những góc độ khác nhau, suy nghĩ của mọi người sẽ không giống nhau, viện trưởng Chu chắc chắn sẽ nghĩ rằng mật khẩu rất khó đoán, và gã sẽ đoán mật khẩu theo hướng phức tạp hơn, thay vì suy nghĩ như Lâm Dị về ba con số “120”.
Có lẽ trong mắt viện trưởng Chu, bệnh viện tâm thần không phải bệnh viện mà là nhà tù.
Nhà tù không có sự ràng buộc với “120”.
“Thông tin hồ sơ bệnh án không có hình ảnh của của họ.” Lâm Dị chỉ vào màn hình máy tính: “Có hai mươi bảy bệnh nhân mang họ Chu. Tuổi của viện trưởng Chu ở khoảng 25-35 tuổi. Có thể loại trừ bảy bệnh nhân được dựa trên ở độ tuổi của họ, còn lại 21 người.”
Tần Châu “ừm” một tiếng, nhìn theo phía ngón tay của Lâm Dị: “Giới tính.”
Lâm Dị nói: “À phải rồi, sau khi sàng lọc giới tính, còn 13 người.”
Tần Châu: “Tiền sử bệnh tật.”
Trước khi bước vào Thế giới Quy tắc 16-8, người tham gia đều nhìn thấy một bản thân khác, tình huống này tương tự với tâm thần phân liệt.
Không phải tất cả bệnh nhân mắc bệnh tâm thần đều có triệu chứng tâm thần phân liệt, cho nên tiền sử bệnh tật ghi trong hồ sơ bệnh án cũng có thể sàng lọc được một phần, chỉ để lại bệnh án của những người mắc bệnh có triệu chứng tâm thần phân liệt.
Lâm Dị: “Dạ.”
Trong văn phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng nhấp chuột, Lâm Dị nói: “Trầm cảm sẽ không phát triển thành tâm thần phân liệt…”
“Tiền sử bệnh tật có thể sàng lọc thêm tám người nữa, đàn anh, hiện còn lại năm người.”
“Xem tiền sử phát bệnh đi.” Tần Châu nói: “Loại trừ trường hợp phát bệnh chỉ xuất hiện ảo giác.”
Lâm Dị gật đầu.
Thế giới Quy tắc 16-8 cũng có thể được coi là một giấc mơ của viện trưởng Chu, đồng thời gã cũng sắm vai là một nhân vật trong đây.
Loại trừ những bệnh nhân chỉ đơn giản là xuất hiện ảo giác, chỉ để lại những bệnh nhân đắm chìm trong tưởng tượng.
Sau khi sàng lọc, chỉ còn lại ba trong số năm hồ sơ bệnh án.
Căn cứ theo phương pháp sàng lọc này, trong số 27 hồ sơ bệnh án chỉ còn lại 3, mặc dù được hơn phân nửa rồi nhưng con số còn lại vẫn không khả quan cho lắm.
Bởi vì về cơ bản thì họ đã sử dụng hết tất cả các phương pháp sàng lọc rồi.
Lâm Dị đã xem đi xem lại năm hồ sơ bệnh án này, ngoại trừ “tuổi”, “giới tính”, “tiền sử bệnh tật” và “tiền sử phát bệnh”, chỉ còn lại một mục “chẩn đoán bệnh tình”.
Lâm Dị dán mắt vào “chẩn đoán bệnh tình”, nó không chỉ là chẩn đoán bệnh tình của bệnh nhân, bác sĩ còn căn cứ vào gia đình và cuộc sống của bệnh nhân để đưa ra chẩn đoán.
Lâm Dị nhìn chăm chú vào ba hồ sơ bệnh án cuối cùng.
Tần Châu cũng xem.
Thời gian đang rút ngắn từng phút, ngón tay trên ghế sofa của viện trưởng Chu khẽ động đậy, có dấu hiệu dần dần tỉnh lại.
Lâm Dị lại nhìn chằm chằm vào viện trưởng Chu: “Tần Nghi Lộc… Tấn Huệ Đế… Lý Hoằng…”
Tần Nghi Lộc bị đoạt thê, Tấn Huệ Đế bị vị cô thần hạ độc, còn Lý Hoằng bị Võ Tắc Thiên mưu sát.
Trong trí tưởng tượng của viện trưởng Chu, gã không phải anh hùng như Tào Tháo, không phải là một nhân vật như Tư Mã Việt, càng không phải là một chiến lược gia tài giỏi như Võ Tắc Thiên, ba nhân vật mà viện trưởng Chu sắm vai đều mang số phận bi thảm.
Đột nhiên, Lâm Dị nghĩ ra gì đó, quay đầu, tiếp tục xem ba hồ sơ bệnh án trên máy tính.
“Tần Nghi Lộc bị đoạt thê, bị cắm sừng. Tấn Huệ Đế bị đầu độc, bị những người mà mình tin tưởng phản bội. Lý Hoằng bị mưu sát, nỗi đau đến từ gia đình.”
Lâm Dị nói: “Viện trưởng Chu nhất định đã từng trải qua những chuyện này! Chỉ cần trong chẩn đoán bệnh tình có ghi, chúng ta có thể xác định được ai là viện trưởng Chu!”
Tần Châu khựng lại, hắn không ngờ Lâm Dị lại suy nghĩ theo hướng này, nhưng cũng chẳng thấy có gì đáng kinh ngạc lắm, nhẹ giọng nói: “Nhóc thiên tài.”
Thế nhưng, cơ thể Lâm Dị đột nhiên cứng đờ.
“Chẩn đoán bệnh tình” của ba hồ sơ:
Hồ sơ bệnh án A: Bệnh nhân có tiền sử di truyền từ gia đình, kết hợp với những điều trên, được chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Hồ sơ bệnh án B: Bệnh nhân bị teo não dẫn đến tâm thần phân liệt, kết hợp với những điều trên, được chẩn đoán là “rối loạn tâm thần do teo não”.
Hồ sơ bệnh án C: Công việc kinh doanh của bệnh nhân thất bại, mẹ của bệnh nhân khi mang thai bị nhiễm virus cúm, ảnh hưởng đến sự phát triển não bộ, xuất hiện dấu hiệu bất thường về chức năng tương hợp tâm lý. Kết hợp với những điều trên, được chẩn đoán là “tâm thần phân liệt”.
Trong ba bệnh án cuối cùng, đều không có ngoại lệ, không có sự cắm sừng, phản bội hay bất hạnh từ gia đình.