Lâm Dị không biết có bao nhiêu NPC trong Học viện Tu Thân.
Sợ trên đường đến Tòa 2 đụng phải NPC khác, Lâm Dị dường như một hơi chạy thẳng đến Toà 2.
Cậu tạm thời núp sau thân cây bên ngoài Tòa 2, ở trong bóng tối mà quan sát xung quanh, xác nhận không có người ẩn náu ở trong những góc tối, cậu nhanh chóng chạy vào Tòa 2.
Lời trần thuật của A Sơn đã cho Lâm Dị địa điểm phỏng vấn chính xác.
A Sơn đến Toà 2 là để trốn chắc chắn sẽ tìm một nơi gần để trốn đi, cho nên phòng phỏng vấn nhất định sẽ ở cạnh hành lang.
Lâm Dị ở hành lang đè thấp tiếng bước chân, chậm rãi đi về hướng tầng ba.
Đi được hai bước, cậu quay lại nhìn.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của quái vật, toàn bộ Học viện Tu Thân tối tăm, gần như không có ánh sáng.
Lúc này hành lang không có đèn, thậm chí không khí đều nặng trĩu.
Lâm Dị bước thêm hai bước, sau đó dừng chân, quay đầu lần nữa.
Phía sau vẫn trống không như cũ, thứ duy nhất còn sót lại chính là tiếng bước chân không kịp dừng.
Lúc cậu quay đầu cũng đã dừng bước, cho nên tiếng bước chân mỏng manh này không phải do cậu tạo ra.
Có người đang đi theo cậu!
Trong lòng Lâm Dị căng thẳng, cậu nghĩ đến việc di chuyển đến lan can hành lang.
Sau đó cậu nhìn xuống, đột nhiên không kịp phòng ngừa chạm phải một đôi mắt đỏ như máu.
Lúc này, hơi thở của Lâm Dị trở nên nặng nề, nhưng đôi mắt huyết hồng cũng gần như là ngẩng lên nhìn về phía cậu, bị Lâm Dị phát hiện cũng không vội vàng chạy đi, mà là im lặng nhìn cậu.
Xét thấy điểm này, Lâm Dị đánh bạo chuẩn bị đi nhìn đôi mắt huyết hồng kia.
Tần Châu nói bất luận có đưa ra quyết định làm gì cũng phải nhớ đến hắn trước, Lâm Dị suy nghĩ.
Đôi mắt huyết hồng theo dõi cậu, tất nhiên là do đã sớm phát hiện ra hành động của cậu từ trước rồi, nhưng đôi mắt huyết hồng chỉ đi theo cậu, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu nổi điên.
Lâm Dị cảm thấy hiện tại vẫn tính là an toàn, sẽ không gây ra hậu quả khiến Tần Châu không thể chịu được.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Dị từng chút từng chút một từ trong bóng tối trầm xuống.
Hành lang hẹp khiến tầm nhìn của Lâm Dị có chút cản trở, chưa đợi Lâm Dị kịp thấy rõ tình hình như nào, đôi mắt huyết hồng dường như phát hiện Lâm Dị định kiểm tra, giây tiếp theo đột nhiên biến mất, chỉ để lại bóng tối tĩnh mịch khiến lòng người bất an.
Lâm Dị mím môi. Trên người vẫn đang gánh vác nhiệm vụ truyền tín hiệu cầu cứu, không có cách để đuổi theo kiểm tra tình hình.
Cũng không có thời gian để suy nghĩ đôi mắt huyết hồng rốt cuộc là tình huống thế nào, trong lời trần thuật của mọi người đều đề cập đến việc bị một nữ quỷ đẫm máu truy đuổi, chỉ có A Sơn tỏ vẻ cậu ta chưa từng gặp phải tình huống này.
Bởi vậy Lâm Dị mới ưu tiên quyết định thử chạy trốn bằng tuyến D.
Nhưng hiện tại lại xuất hiện đôi mắt huyết hồng.
Đôi mắt huyết hồng kia có phải là con quỷ truy đuổi mà mọi người nói tới hay không, A Sơn cũng không đề cập đến việc cậu ta tập trung trốn thoát mà xem nhẹ tiếng bước chân của quỷ, hay là còn có lý do khác nữa. Hiện tại Lâm Dị không có thời gian để suy nghĩ.
Lâm Dị đút tay vào túi, vuốt ve hai tờ giấy bên trong, xác nhận tờ giấy không bị rơi ra trong quá trình chạy vội, cậu hít một hơi rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Có lẽ là bởi cậu mơ hồ cảm giác được đôi mắt huyết hồng tạm thời sẽ không tấn công bản thân, Lâm Dị cũng chẳng rảnh để ý phía sau còn tiếng bước chân nhỏ nhẹ nào nữa không.
Cậu đến tầng ba của Tòa 2.
Nghĩ rằng căn phòng này nhất định ở cạnh hành lang, Lâm Dị thả chậm hô hấp, dựa vào tường mà di chuyển thật chậm.
Phòng đầu tiên không có âm thanh, Lâm Dị tiếp tục chuyển sang phòng bên cạnh.
Phòng thứ hai trên tầng ba của Tòa 2, có âm thanh mơ hồ phát ra.
Lâm Dị ngừng động tác, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện trong phòng.
“Phụ huynh đứa trẻ có thường xuyên đến kiểm tra tiến độ cải tạo của đứa trẻ không?”
“Bình thường chúng tôi không khuyến khích phụ huynh đến thăm con cái. Cuộc sống của bọn trẻ ở đây chắc chắn không tốt bằng cuộc sống khi còn ở nhà. Sự xuất hiện của phụ huynh có thể dễ dàng khiến công sức vất vả của chúng tôi đổ sông đổ bể.”
“Ngài nghĩ sao về hiện tượng những đứa trẻ rời khỏi Học viện Tu Thân sẽ trở nên chán ghét và sợ hãi mình?”
Chính nơi này, nội dung giống như những gì A Sơn trần thuật.
Bên trong có hai giọng nói vang lên, giọng nói trẻ hơn hỏi xong, giọng nói trầm ổn dừng lại một chút rồi cười: “Đây là hiện tượng bình thường. Ở gia đình bình thường, một số phụ huynh nghiêm khắc với con cái thường bị con cái không thích. Điều này không tâng bốc thì cần phải thêm dấu ngoặc kép đấy, ha ha ha ha.”
“Những lời chỉ trích trên mạng…” phóng viên hỏi.
Phóng viên còn chưa kịp hỏi xong, người phụ trách đã nói: “Tất cả đều là sai sự thật. Nếu chúng tôi thực sự ngược đãi bọn trẻ, phụ huynh đã chẳng gửi con đến học viện Tu Thân thêm lần nữa rồi.”
Phóng viên bắt được từ khóa: “Có đứa trẻ vào trường lần thứ hai ư?”
Người phụ trách nói: “Có, có.”
Phóng viên nói: “Ngài có thể cho tôi biết thông tin về đứa trẻ này được không?”
Người phụ trách cho biết: “Tôi không tiết lộ họ tên đứa trẻ được.”
Phóng viên nói: “Không thành vấn đề, tôi hiểu tôi hiểu, đều là vì suy nghĩ cho bọn trẻ cả!”
Người phụ trách nói tiếp: “Là một cậu bé. Cha mẹ cậu bé ly hôn, đi theo mẹ. Cậu bé có một người chị. Sau khi người chị gặp tai nạn xe, cả tâm lý và thể xác của mẹ cậu bé đều mệt mỏi, đối với việc dạy dỗ cậu bé lực bất tòng tâm. Trẻ con còn nhỏ, không hiểu chuyện, thường xuyên bỏ trốn khỏi nhà, mỗi lần như vậy là mẹ cậu bé đều mấy ngày mấy đêm không thể nhắm mắt nghỉ ngơi một cách yên ổn.”
“Sau này, mẹ của cậu bé biết đến Học viện Tu Thân nên đã tham khảo cố vấn của chúng tôi trên mạng. Thực ra, lúc đầu mẹ cậu bé cũng tin mấy lời đồn đãi vớ vẩn trên mạng nên chúng tôi đã mời mẹ cậu bé đến học viện để tìm hiểu. Sau khi mẹ cậu bé tự mình tới kiểm nghiệm, hết thảy mấy lời đồn đãi vớ vẩn trên mạng đều tan biến, chúng tôi thu nhận cậu bé này.”
Người phụ trách kể lại: “Lúc đầu, cậu bé thể hiện rất tốt, rất nghe lời, điều này thậm chí còn khiến huấn luyện viên của chúng tôi phải thắc mắc liệu mẹ của cậu bé có nhầm lẫn gì không. Cho nên vốn dĩ là học trong một năm, nhưng cậu bé đã tốt nghiệp chỉ sau ba tháng, chúng tôi đưa đứa trẻ đã được cải tạo trở về với phụ huynh.”
“Sau khi cậu bé trở về nhà, quả thực đã ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều. Lúc chúng tôi đến thăm nhà cậu bé, người mẹ liên tục cảm ơn chúng tôi. Nhưng biến cố đã xảy ra trong tháng thứ ba mà chúng tôi đến thăm.”
Phóng viên hỏi: “Xảy ra chuyện ư?”
“Đúng vậy.” Người phụ trách nói: “Hôm đó là ngày giỗ của chị gái cậu bé. Lúc mẹ cậu bé đến thăm nghĩa trang, có nói một câu: “Nếu Tiểu Phỉ hiểu chuyện bằng một nửa con thì tốt quá”. Thực ra đây là câu nói bình thường của một người mẹ, nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý. Câu nói này đã khiến sự nổi loạn của cậu bé lại tăng vọt. Theo mẹ của cậu bé, lần này cậu bé còn trầm trọng hơn, thậm chí còn đấm đá vào bia mộ của chị gái mình. Mẹ cậu bé rất đau lòng, liên lạc lại với chúng tôi. “
“Quả thực, lần này cậu bé thực sự đã làm tổn thương mẹ mình. Mẹ cậu bé xưng hô với cậu từ “Tiểu Phỉ” biến thành “Ác Ma”. Hầy, thành thật thì chúng tôi nghe xong cũng cảm thấy khổ sở. Thực ra, đây cũng là một việc thường thấy. Một số gia đình hai con thường có sự thiên vị không công bằng, chỉ là gia đình cậu bé là phức tạp hơn một chút vì đối tượng so sánh là người chị đã khuất của mình, người sống làm sao có thể so sánh được với một người sống trong hồi ức chứ?”
Sau khi nghe người phụ trách kể lại, phóng viên hỏi: “Cậu bé ấy này dạo này thế nào rồi?”
“Trong mắt chúng tôi không có trẻ hư chứ đừng nói đến ác ma. Trẻ con ngỗ ngược, không vâng lời đều có nguyên nhân cả. Chỉ cần tìm ra nguyên nhân và kê đơn thuốc phù hợp thì tất cả những đứa trẻ hư đều sẽ trở thành những đứa trẻ ngoan, thông minh được cha mẹ yêu quý. Cũng giống như cậu bé mà tôi vừa nhắc đến, huấn luyện viên của chúng tôi vẫn luôn cố gắng tìm mọi cách để cậu bé hiểu được cha mẹ mình. Làm gì lại có bậc cha mẹ nào không thích chính đứa con của mình chứ? Kể cả là gia đình có hai con, thịt ở mu bàn tay hay ở lòng bàn tay thì đều là thịt mà, chỉ cần cậu bé hiểu được điểm này, tương lai sẽ trở thành đứa trẻ ngoan mà mọi người đều yêu quý.”
“Chúng tôi có thể đi gặp bọn trẻ được không?” Phóng viên hỏi lại.
Người phụ trách xin lỗi: “Không phải là chúng tôi không cho các bạn gặp bọn trẻ, càng không phải chột dạ vì mấy lời chỉ trích trên mạng. Bọn trẻ còn nhỏ, còn một chặng đường dài phía trước. Bây giờ nếu chúng tôi đưa bọn trẻ ra trước ống kính, điều đó sẽ là vết nhơ của bọn trẻ, vậy thì tương lai của chúng sẽ ra sao? Vì vậy, dù có rất nhiều lời đồn thổi trên mạng, chúng tôi vẫn chọn cách im lặng, hất nước bẩn vào chúng tôi cũng không sao, bọn trẻ có lúc sẽ phải đi đường vòng, chúng tôi phải nghĩ đến tương lai của chúng!”
“Tôi hiểu rồi.” Người phóng viên nói: “Cảm ơn hiệu trưởng đã tiếp nhận buổi phỏng vấn của chúng tôi.”
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”
“…”
Lâm Dị nghe thấy trong phòng có tiếng bíp.
Tương tự âm thanh mà máy móc phát ra khi tắt.
Trong phòng vang lên những lời kết thúc, còn có tiếng máy tắt. Lâm Dị đoán chừng người bên trong nhất định sẽ sớm ra ngoài.
Cậu xoay người, trốn trong hành lang dẫn lên sân thượng, rồi chú ý đến những nơi mà người ra ngoài sẽ đi qua, chờ cơ hội đưa tờ giấy trong túi cho phóng viên.
Trong chốc lát, tầm mắt xuất hiện hai người.
Lâm Dị sửng sốt.
Cậu phát hiện hai người kia ăn mặc giống nhau.
Trang phục giống nhau nhưng không khó để nhận ra ai là phóng viên, ai là người phụ trách.
Về âm sắc, phóng viên trẻ hơn còn người phụ trách lớn tuổi hơn.
Hơn nữa trong tay phóng viên đang cầm một chiếc camera kỹ thuật số.
Lâm Dị chạm vào tờ giấy cầu cứu trong túi.
Tại sao phóng viên và người phụ trách lại ăn mặc giống nhau? Trùng hợp ư?
Lâm Dị không cảm thấy trong thế giới Quy Tắc xuất hiện sự trùng hợp. Học viện Tu Thân được xây dựng trong núi sâu rừng già càng nói nên việc nơi này không thể xảy ra trùng hợp được, trang phục hai người họ tương đồng hẳn là tồn tại nguyên nhân.
Lâm Dị gắt gao nhìn chằm chằm hai người đi dọc hành lang, cậu phát hiện quần áo trên người phóng viên không vừa vặn, cơ hồ có thể xác định quần áo trên người phóng viên không phải của mình.
Bởi vì địa hình của hành lang, hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Lâm Dị. Lâm Dị nhấc chân đi theo, nhưng bước được một bước rồi dừng lại.
Địa hình của Học viện Tu Thân mở mang, các tòa nhà cách xa nhau, diện tích đất bằng phẳng rộng lớn.
Nếu cậu cứ đi theo như thế này sẽ rất dễ bị phát hiện. Thậm chí Lâm Dị hiện tại cũng không thể xác định được phóng viên là tốt hay xấu, dù sao thì phóng viên cũng là NPC nếu chỉ có một phóng viên thì không sao, nhưng hiện tại có đến hai người, mức độ nguy hiểm đã gia tăng.
Xuất phát từ việc suy xét cho Tần Châu, cậu hiện tại không thể đi theo.
Nghĩ nghĩ, Lâm Dị đi dọc hành lang đến căn phòng vừa phỏng vấn.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng cửa mở chứ không nghe thấy tiếng đóng cửa.
Quả nhiên, cửa phòng phỏng vấn không hề đóng, thậm chí còn chẳng thèm che đậy gì, như thể đang vội vã làm việc gì đó nên không kịp đóng cửa lại.
Lâm Dị dựa vào tường, lặng lẽ nhìn vào trong.
Căn phòng im ắng.
Sau khi xác định trong phòng không có người, Lâm Dị bước vào, xoay người đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa, Lâm Dị chạy đến cửa sổ đối diện cửa ra vào, mở cửa sổ ra, để nếu có người xông vào, cậu sẽ không đến mức bị nhốt trong đây mà không thể chạy thoát.
Sau đó Lâm Dị mới đánh giá tình huống trong phòng.
Nơi này là văn phòng, điều kiện tốt hơn căn phòng mà tám gã đầu trọc đặc biệt sắp xếp cho cậu, còn có một tủ quần áo.
Lâm Dị thoáng nhìn thấy một chiếc áo khoác treo trên tay ghế sofa, cậu đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác đó, quan sát.
Một dự cảm không lành lan tràn trong lòng, Lâm Dị chạy đến tủ quần áo, dùng hai tay mở cửa tủ ra. Khoảnh khắc nhìn thấy đồ vật bên trong, dự cảm không lành trong lòng lập tức bùng nổ.
Cậu đã biết vì sao hai người này lại ăn mặc giống nhau.
Nguy to rồi.