Lâm Dị được tám gã đầu trọc lịch sự mời ra khỏi ký túc xá. Căn phòng họ chuẩn bị cho Lâm Dị cũng ở trong tòa nhà này, nhưng điều kiện tốt hơn phòng ký túc xá tập thể kia nhiều.
Sau khi đưa Lâm Dị tới đây, tám gã đầu trọc đều lo lắng nhìn vẻ mặt của Lâm Dị, sợ Lâm Dị bất mãn.
Ánh mắt Lâm Dị quét khắp căn phòng, bọn chúng cũng theo ánh mắt Lâm Dị quét qua phòng.
Đây cũng xem như là một phòng ngủ đơn tiêu chuẩn, có giường, có bàn, có ghế.
Chẳng qua trên bàn lại không có giấy bút như Lâm Dị muốn.
A Sơn nói không sai. Năng lực lớn nhất của phóng viên là vạch trần sự thật, khiến cho những điều dơ bẩn ẩn giấu nơi bóng tối được phơi bày trước công chúng. Thế giới này có rất nhiều phóng viên âm thầm săn tin, bởi vì khai quật tội ác trong cống ngầm mà phải hứng chịu báo thù.
Cậu hiện tại quả thực đã dọa được tám gã đầu trọc, nhưng doạ được đến mức độ nào thì Lâm Dị không thể cam đoan, cho nên cậu không dám trực tiếp mở miệng yêu cầu tám gã đầu trọc tìm cách đưa bọn họ rời đi.
Mà rõ ràng bọn chúng không phải là những người duy nhất trong Học viện Tu Thân, còn có “đôi mắt” với thân phận quản lý ký túc xá. “Đôi mắt” không có hình xăm nào trên người, hắn không tin vào quỷ thần, cho nên sẽ không bị mắc mưu.
Giáp mặt nhìn Lâm Dị trực tiếp khi dễ bọn côn đồ thất học, “đôi mắt” vẫn không bị mắc bẫy, những người khác tất nhiên càng không thể dễ dàng bị cậu lừa gạt được.
Nếu tám gã đầu trọc có thể đánh ” đôi mắt” thì các NPC khác cũng có thể đánh tám gã đầu trọc này.
Cậu không thể ký thác hy vọng trên người tám gã được.
Lâm Dị mơ hồ cảm thấy người được phóng viên phỏng vấn ở Tòa 2 có cấp bậc địa vị trên cả tám gã đầu trọc.
Vì người kia nếu đã trở thành người được phỏng vấn, vậy thì thân phận của người đó ở trong Học viện Tu Thân là gì?
Lâm Dị không thể trực tiếp đến gặp phóng viên. Vì không biết phóng viên có thực sự sẵn lòng giúp đỡ họ hay không, Lâm Dị không thể tiết lộ danh tính được, nhưng đồng thời cậu cũng phải truyền tín hiệu cầu cứu, biện pháp dư lại không có nhiều lắm.
Là việc cậu và Tần Châu đã từng trải qua trong thế giới Quy Tắc 16-8, truyền giấy.
Lúc Lâm Dị đang suy tư làm thế nào để mở miệng xin tám gã đầu trọc giấy bút, Thanh Long Đầu Trọc nịnh nọt hỏi: “Ngài cần ăn gì không?”
Bởi bữa tối bọn chúng chuẩn bị là màn thầu vừa cứng vừa biến vàng nên lúc này bọn chúng điên cuồng bù đắp.
Lâm Dị suy nghĩ một chút, nói: “Được.”
Mấy gã đầu trọc lập tức đi chuẩn bị, nhưng Lâm Dị lại ngăn cản: “Khi tới mang theo giấy bút.”
Tuy đám đầu trọc này không hỏi tại sao, nhưng Lâm Dị vẫn chủ động giải thích: “Báo đáp thôi, tôi sẽ đề điểm cho mấy anh vài câu.”
Mấy gã đầu trọc nghe vậy thì lập tức hưng phấn, vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng lui ra ngoài, đi chuẩn bị bữa tối, giấy bút cho Lâm Dị.
Thấy bọn chúng đang muốn đóng cửa lại cho mình, Lâm Dị nói: “Đừng đóng cửa.”
Hắc Long đầu trọc sửng sốt một lúc, lộ ra vẻ mặt do dự.
Trong lòng Lâm Dị tự nhủ, quả nhiên, đề cập đến chính sự thì tám gã đầu trọc này không đáng tin cậy chút nào!
Đàn anh không hề gạt cậu!
Lâm Dị nói: “Nếu không yên tâm, có thể để lại một người canh tôi.”
Hắc Long đầu trọc cảm nhận được trong giọng nói của Lâm Dị lộ ra vẻ khó chịu, nhanh chóng mỉm cười nói: “Không có, không có.”
Bọn chúng giúp Lâm Dị đóng cửa, nhưng không khóa.
Đi được một khoảng cách nhất định, Hắc Long đầu trọc muốn tìm người để canh chừng. Những mấy gã đầu trọc khác lại lùi ra xa, cúi đầu tránh né tầm mắt của Hắc Long đầu trọc.
Hắc Long đầu trọc: “…”
Thanh Long Đầu Trọc nói: “Lão đại, tiểu tử… Cậu ấy hẳn là có gì đó, hiển nhiên là không muốn bị canh giữ rồi, bọn em nào dám đi canh chứ?”
Hắc Long đầu trọc hiểu rõ, bởi vì bản thân gã cũng không dám, nhưng lại sợ Lâm Dị chạy trốn.
Nếu Lâm Dị bỏ chạy, hoặc thậm chí không chỉ Lâm Dị mà bất kỳ học sinh nào trong Học viện Tu Thân chỉ cần một người bỏ trốn, kết cục của bọn chúng sẽ rất bi thảm.
Thanh Long Đầu Trọc nói: “Chắc cậu ta không chạy đâu? Nếu muốn chạy trốn thì cứ việc để chúng ta đi chuẩn bị bữa tối rồi. Hà tất sai chúng ta mang giấy bút nữa?”
Nghe vậy, Địa Tạng đầu trọc và Quan Công vội vàng đồng ý: “Đúng, đúng, chính nó!”
Hắc Long đầu trọc nghĩ ngợi một chút, đúng thật.
Nhưng dù sao gã cũng là lão đại. Làm lão đại thì mọi phương diện đều phải tốt hơn tiểu đệ một ít, chẳng hạn như tính cảnh giác.
Hắc Long đầu trọc vẫn chưa dám hoàn toàn yên tâm, rối rắm nói: “Hôm nay có phóng viên tới phỏng vấn, nghe nói vị kia đích thân tiếp nhận, nếu như bên chúng ta xảy ra chuyện gì…”
Hắc Long đầu trọc vốn muốn tiếp tục doạ người tiếp, nhưng cuối cùng lại không nói nữa.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, điên rồi mới đợi người kia đi tìm phiền toái, thà bọn họ tự sát còn thoải mái hơn.
Lâm Dị ở trong phòng tính toán.
Kể từ lần khởi động lại cuối cùng, sau khi bọn họ đói bụng gần bốn tiếng đồng hồ, “đôi mắt” xuất hiện, tiếp đó là lao ra khỏi ký túc xá.
A Sơn là nhóm thứ ba rời khỏi ký túc xá. Lúc trốn trên tầng ba của Tòa 2, cậu ta tình cờ nghe được cuộc phỏng vấn trong phòng. Tính toán thời gian, hơn nửa tiếng đồng hồ là thời gian A Sơn tới được Toà 2. Cũng có thể nói rằng cuộc phỏng vấn nửa giờ nữa mới bắt đầu.
Nếu muốn truyền tín hiệu cầu cứu thành công, hơn nữa phải đảm bảo tính mạng của bản thân được an toàn, đồng thời không liên luỵ đến phóng viên, cần phải tránh xa người tiếp nhận cuộc phỏng vấn.
Như vậy thời cơ cậu có thể gửi tín hiệu cầu cứu là trước khi phóng viên bắt đầu cuộc phỏng vấn, tức là trước khi đến Tòa 2. Hoặc sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, tức là sau khi rời khỏi Toà 2.
Lúc A Sơn đến Tòa 2, cuộc phỏng vấn đã bắt đầu.
Không rõ thời gian phóng viên bắt đầu phỏng vấn, Lâm Dị chỉ có thể đợi phóng viên phỏng vấn xong, sau đó tìm cơ hội đưa tờ giấy cho phóng viên.
Mấy gã đầu trọc không biết đi chuẩn bị tiệc lớn gì cho cậu mà vẫn chưa thấy quay lại, Lâm Dị sốt ruột đi loanh quanh phòng.
Ngay lúc sự lo lắng của cậu sắp đạt đến đỉnh điểm, mấy gã đầu trọc cuối cùng cũng quay trở về.
Mang theo rượu ngon, đồ ăn ngon, cũng như giấy bút mà Lâm Dị muốn, còn có một bao thuốc lá.
Lâm Dị cầm lấy giấy bút, tháo nắp bút ra rồi tuỳ ý viết một chữ “Châu” lên giấy, sau đó đưa cho bọn chúng.
Mấy gã đầu trọc kia không rõ nguyên do, Lâm Dị mất kiên nhẫn nói: “Tự giác ngộ.”
“À vâng!” Hắc Long đầu trọc nhìn chằm chằm vào chữ “Châu” trong Tần Châu, không hiểu nó có ý nghĩa gì.
Hắc Long Đầu trọc vội vàng nói: “Ngài cứ từ từ ăn, bọn em đi trước.”
Lâm Dị “ừm” một tiếng, ngồi trên ghế, bẻ chiếc đũa vệ sinh ra.
Cậu nhìn chằm chằm vào đồ ăn, thở phào nhẹ nhõm.
Đồ ăn rất ngon, nhưng cậu lại không có cảm giác thèm ăn mấy, xem ra tốc độ dòng chảy thời gian ở thế giới này khá nhanh, ngoại trừ thời điểm bị phạt nhịn đói, cậu cũng không có nhu cầu ăn lắm.
Tám gã đầu trọc rời khỏi phòng, lần này Lâm Dị không cần nhắc, chúng cũng không dám khóa cửa.
Chủ yếu là chúng yên tâm hơn rồi, bọn chúng xuống núi một chuyến rồi trở về, Lâm Dị không có chạy trốn.
Địa Tạng Bồ Tát đầu trọc rất tò mò: “Đây là ý gì?”
Thanh Long Đầu Trọc vừa hiến kế cho Hắc Long đầu trọc, nói: ” “Châu” không phải là “tẩu” sao? Là muốn chúng ta cút lẹ đi à.”
Chung Quỳ đầu trọc không tin: “Nào đơn giản vậy? Tôi nghĩ cậu ấy đang đề nghị mình đổi nghề. Học viện này không có tương lai, nếu anh em chúng ta ra ngoài tự lập, nhất định sẽ làm nên danh tiếng. Nói không chừng còn khiến mấy người kia thấy ta là phải cúi đầu khom lưng đó.”
Hắc Long đầu trọc cho Chung Quỳ đầu trọc một chưởng: “Nếu người đó nghe được lời mày nói, mọi người đều phải đi chết cùng mày đấy.”
Chung Quỳ đầu trọc nhất thời không dám nói gì nữa.
Lâm Dị lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài xa dần, sau khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cậu nhanh chóng dùng bút viết một câu lên giấy.
Sợ viết một tờ bị mất, cậu viết hai tờ.
Bỏ hai mảnh giấy vào túi, Lâm Dị đi đến cửa, đầu tiên cậu ngó đầu ra ngoài nhìn xung quanh, xác định bốn phía không có người, cậu như cá bơi trong nước, cả người linh hoạt chui ra ngoài.
Trong đầu cậu đã định hình địa hình của Học viện Tu Thân, mục tiêu là hướng tới Tòa 2.
Tòa 2 lúc này.
Cuộc phỏng vấn sắp bắt đầu.
Phóng viên nói với người phụ trách Học viện Tu Thân: “Trùng hợp thật.”
Người phụ trách cũng cười: “Đúng vậy, trùng hợp thật, thế mà lại mặc quần áo giống nhau.”