Hắc Long đầu trọc không che giấu ác ý trong lời nói của mình, lời nói uy hiếp trắng trợn này khiến sắc mặt những người tham gia tái nhợt, Tần Châu cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Dị.
Điều hắn muốn nói với Lâm Dị nhưng chưa nói xong là: “Nói cho bọn chúng, là tôi yêu cầu em làm vậy.”
Tuy chưa nói xong nhưng Tần Châu chắc chắn Lâm Dị hiểu ý mình.
Sau khi gã Hắc Long đầu trọc đe dọa, Lâm Dị trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Mỗi dây thần kinh trong cơ thể Tần Châu đều được điều chỉnh đến trạng thái căng thẳng cao độ. Hắn nhận thức sâu sắc rằng Lâm Dị lại sắp không nghe lời.
Quả nhiên.
Lâm Dị gật đầu, so với những người khác, biểu hiện của cậu bình tĩnh dị thường: “Có thể.”
Tần Châu nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nghiến răng của hắn.
Nghe Lâm Dị nói như vậy, những người tham gia khác đang căng thẳng đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc tò mò, Lâm Dị trả lời quá bình thản, như thể cậu thực sự biết lúc này tám gã đầu trọc này đang nghĩ gì.
Nhưng lần khởi động lại này đã đi chệch khỏi cốt truyện trước. Nhìn phải vẫn là Lâm Dị, nhìn trái vẫn là Lâm Dị, là một người bình thường, nhìn không ra cậu có thuật đọc tâm.
Nếu Lâm Dị thực sự có khả năng đọc suy nghĩ, đối với người khác sẽ là một chuyện tốt. Cậu có thể hiểu rõ suy nghĩ bên trong NPC, việc bọn họ thoát khỏi học viện Tu Thân cũng không còn gì khó khăn nữa. Nhưng Lâm Dị cùng bọn họ khởi động lại bốn lần, nếu cậu thật sự có năng lực đọc được suy nghĩ, cậu đã chẳng liều mạng cùng bọn họ làm gì. Rất rõ ràng, Lâm Dị không có dị năng này.
Mọi người nín thở, lo lắng sợ hãi mà nhìn Lâm Dị.
Bởi vì không biết Lâm Dị định hoá giải nguy cơ kiểu gì, trái tim họ như bị nhấc lên.
Một là lo lắng Lâm Dị không lừa được tám người này, hai là lo lắng tám người này sẽ giận chó đánh mèo bọn họ.
Hề Hề và mấy nữ sinh khác đều nhìn về phía tám gã đầu trọc, bọn chúng thực sự không dễ lừa gạt. Bằng không bọn chúng đã tin Lâm Dị từ lúc cậu đọc được suy nghĩ của Hắc Long đầu trọc, lúc này cũng sẽ không đến tìm Lâm Dị rồi hung ác uy hiếp cậu.
Lâm Dị biết hiện tại cậu đang thu hút rất nhiều chú ý, cậu cũng biết mọi người đều đang để ý rất kỹ tới cậu.
Trong tất cả những ánh mắt, ánh mắt của Tần Châu là thiêu đốt nhất, nhưng cũng mang lại cho Lâm Dị một cảm giác bình yên trong lòng. Tần Châu nhìn chằm chằm vào cậu, Tần Châu ở phía sau cậu, cậu hiện tại không thể phân thân suy nghĩ nếu thất bại thì phải làm sao, nhưng cậu khẳng định Tần Châu sẽ có sắp xếp.
Nghĩ như vậy, Lâm Dị nói: “Mấy anh mang theo điện thoại không?”
Hắc Long đầu trọc trừng mắt nhìn Lâm Dị không mấy thiện cảm.
Lâm Dị lại hỏi: “Anh có mang không?”
Hắc Long đầu trọc đánh giá biểu cảm của Lâm Dị, một gã đầu trọc phía sau bất mãn nói: “Chuyện này liên quan à? Hay mày đang chơi bọn tao.”
Lâm Dị đối diện với ánh mắt của gã đầu trọc này, cậu không nói gì, chỉ nhìn.
Gã đầu trọc kia bị Lâm Dị nhìn đến nỗi cảm thấy trong lòng chột dạ, nhưng sau đó lại vì bản thân chột dạ mà tức giận: “Mày, mẹ——”
Hắc Long đầu trọc dơ tay ngăn cản, trừng mắt nhìn Lâm Dị nói: “Mang.”
“Tôi đảm bảo các anh sẽ phải dùng nó đấy.” Lâm Dị quay đầu nhìn Hắc Long đầu trọc, rồi nói: “Nghĩ một số từ 0 đến 10.”
Thanh Long đầu trọc bên cạnh cười nói: “Bọn tao bảo mày nói xem bọn tao nghĩ gì, mày lại còn yêu cầu ngược lại bọn tao. Muốn bọn tao chọn một số?”
Lâm Dị: “Anh làm sao có thể đảm bảo suy nghĩ sẽ không thay đổi? Suy nghĩ trong lòng anh lúc này có giống với suy nghĩ ở giây trước không? Tôi phải đọc suy nghĩ của anh trong giây này hay là giây tiếp theo cơ?”
Hắc Long đầu trọc cuối cùng lên tiếng: “Đừng bày vẽ, tao đếch quan tâm là giây này hay giây sau, chỉ cần là suy nghĩ của bọn tao, nếu mày có thể trả lời, lão tử coi như mày lợi hại.”
Lâm Dị gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần các anh không sợ tiết lộ thiên cơ rồi bị trừng phạt, tôi hoàn toàn không có ý kiến.”
Hắc Long đầu trọc sửng sốt một lúc, những gã đầu trọc khác cũng im lặng.
Lời của Lâm Dị đã nắm bắt được điểm yếu của họ.
Đáy mắt Lâm Dị nhìn thấy phản ứng của bọn chúng: “Đọc ra con số mấy anh nghĩ trong đầu, có thể hoá giải hình phạt tiết lộ thiên cơ, nhưng nếu các anh không cần thì thôi vậy.”
Nói xong, Lâm Dị nhìn thẳng vào đôi mắt của Hắc Long đầu trọc, cậu chăm chú nhìn chằm chằm, cố gắng không chớp mắt: “Suy nghĩ của anh…”
“Bỏ đi.” Hắc Long Đầu trọc cắt ngang nói: “Số là được rồi. Chọn từ 0 đến 10 chứ gì?”
Lâm Dị nói: “Đúng vậy.”
Hắc Long Đầu trọc thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra Lâm Dị cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sự không có năng lực đọc được suy nghĩ, nếu may mắn có thể lừa gạt suy nghĩ một hai người, nhưng lúc này có tận tám người, cậu căn bản không có khả năng nói được suy nghĩ của tám người.
Hắc Long Đầu trọc nói: “Tao nghĩ rồi, mày nói xem, số tao nghĩ là bao nhiêu.”
Những gã đầu trọc khác nhìn chằm chằm vào Lâm Dị, xét theo vẻ mặt của bọn chúng, trong đầu bọn họ cũng đã nghĩ đến con số, đang chờ Lâm Dị trả lời.
Bầu không khí lúc này hoàn toàn căng thẳng.
Nhóm người tham gia như lâm đại địch.
Độ khó của đoán số và đoán từ cũng không khác nhau mấy, về cơ bản tính chất là như nhau.
Lâm Dị quét qua tám gã đầu trọc một lần, hỏi: “Chắc chưa?”
Nhìn thấy Lâm Dị tự tin hỏi như vậy, tám gã đầu trọc không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch. Nếu Lâm Dị thật sự thông quỷ thần, ngữ khí của bọn chúng vừa rồi là đại bất kính với người thông linh.
Bọn chúng muốn cứu vớt một chút, ngữ khí nhẹ lại, gật đầu: “Chắc.”
Lâm Dị nói: “Số anh nghĩ nhân 2 cộng 5.”
Tám gã đầu trọc trầm mặc một lát, Hắc Long đầu trọc có chút không kiên nhẫn, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lâm Dị, vẫn làm theo yêu cầu của Lâm Dị.
Thần kinh căng thẳng của Tần Châu sau những lời nói này của Lâm Dị, cuối cùng cũng nghỉ ngơi được một chút. Hắn vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Dị.
Trong đầu nhớ lại những gì Lâm Dị đã nói để quảng bá bản thân trong thế giới Quy Tắc 7-7.
“Đàn anh, anh có biết Câu lạc bộ Mensa không?” –
“Đàn anh, em là thành viên dự bị á.”
Lúc đó Lâm Dị đã nói như vậy, có điều lúc đó Tần Châu lại không để ý tới cậu.
“Nhân kết quả này với 50.” Lâm Dị tiếp tục.
Hồi ức và hiện thực chồng chéo lên nhau trước mắt Tần Châu, hắn thở ra một hơi, ánh mắt bất lực nhìn về phía Lâm Dị.
Bây giờ hắn đã tin Lâm Dị là thành viên dự bị của Câu lạc bộ Mensa.
Mấy gã đầu trọc vốn đã thiếu kiên nhẫn, mấy cái lấy số mà chúng đang nghĩ nhân 2 rồi cộng 5 thì chúng còn tính được, nhưng bây giờ còn phải nhân với 50, ai mà tính nhẩm nổi?
Lâm Dị biết những lời này nhất định sẽ khiến mấy gã đầu trọc phản nghịch, vì vậy cậu buồn bã nói: “Điện thoại.”
Sự phản nghịch của Hắc Long Đầu trọc ngay lập tức biến mất không dấu vết. Không chỉ gã mà cả những gã đầu trọc khác cũng mất đi tâm lý phản nghịch. Bọn chúng nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi nhân số đó với 50 như lời Lâm Dị nói.
Lâm Dị vừa mới nói, cậu đảm bảo bọn chúng sẽ dùng tới điện thoại.
Hiện tại màn kịch xem ra linh nghiệm rồi.
Trong cuộc đối đầu này, Lâm Dị dần dần chiếm thế thượng phong, biết tám gã đầu trọc sẽ tạm thời ngoan ngoãn một lát, cậu tiếp tục nói: “Nếu năm nay qua sinh nhật rồi thì cộng 1772, chưa qua sinh nhật thì cộng 1771.”
Tám gã đầu trọc mân mê bấm điện thoại.
Lâm Dị dừng một chút, cho bọn họ thời gian tính toán, sau đó nói: “Lấy con số đó trừ đi năm sinh của mấy anh, được không?”
Tám gã đầu trọc gật đầu.
Lâm Dị đáp: “Các anh sẽ ra một số có ba chữ số.”
Tám gã đầu trọc nhìn vào màn hình điện thoại, gật đầu.
Lâm Dị đáp: “Số đầu tiên là số các anh chọn.”
Sắc mặt của tám gã đầu trọc trở nên tái nhợt.
Lâm Dị thừa thắng xông lên: “Hơn nữa hai chữ số cuối cùng là…” Cậu cố ý dừng lại, nhấn mạnh: “Tuổi của các anh.”
Hắc Long đầu trọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Dị, tỉnh rượu.
Mấy gã đầu trọc khác nhìn Lâm Dị bằng ánh mắt phức tạp, kính nể.
Những người tham gia không biết tình huống hiện tại như thế nào, trong lòng vẫn lo lắng. Chỉ có Tần Châu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dị đã dọa tám người này.
“Ừm… em… cái đó…” Hắc Long Đầu trọc bất an nói: “Nếu ngài không ngại, em có thể tìm cho ngài chỗ ở mới được không?”
Lâm Dị gật đầu, lễ phép nói: “Được.”
Hắc Long đầu trọc nghĩ đến điều kiện của học viện Tu Thân, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn em đi thu xếp cho ngài trước, ngài…”
Lâm Dị nói: “Tôi có thể chờ ở đây.”
“Được được.” Hắc Long đầu trọc đang định rời đi cùng với mấy gã đầu trọc cũng vừa bị hù hoạ, vừa tới cửa thì đột nhiên dừng lại.
Tim Lâm Dị thắt lại, ngón tay co rúm.
Hắc Long đầu trọc quay lại nhìn Lâm Dị, sợ hãi nói: “Bọn em có mắt không thấy Thái Sơn, xin ngài chớ trách.”
Lâm Dị không nói gì, Hắc Long đầu trọc cũng không dám nói gì thêm, vội vàng dẫn người đi.
“Đôi mắt” không thấy được điều mình muốn thấy nên cáu kỉnh khóa cửa lại.
Lâm Dị do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cũng không ngăn cản “đôi mắt” khóa cửa, nếu không mục đích của cậu lộ ra quá rõ ràng.
Nghĩ nghĩ, cậu chỉ vào “đôi mắt”, giảo hoạt nói: “Đưa tên đó đi, tên đó có chút… xui xẻo.”
“Đôi mắt” chưa kịp nói gì, Hắc Long đầu trọc đã cho “đôi mắt” một cái tát: “Mẹ mày luôn, còn chưa đi.”
“Đôi mắt”:”……”
Nghe Lâm Dị nói “Đôi mắt” không may mắn, tám gã đầu trọc kéo “đôi mắt” rời đi.
“Đôi mắt” gầy như cọc tre, trong tay mấy gã đầu trọc cũng khó có thể vùng vẫy.
Sau khi cửa đóng lại, tiếng bước chân biến mất, mọi người nhanh chóng tập trung lại xung quanh Lâm Dị. Họ vẫn đang bị mắc kẹt trong bầu không khí căng thẳng, giọng nói run run: “Sao lại như vậy? Cậu thực sự tính ra số mà bọn họ nghĩ cùng với tuổi tác ư?”
“Không phải tính ra, tôi nào có biết số bọn họ chọn với tuổi của bọn họ, bọn họ bị lừa thôi.” Lâm Dị gãi đầu nói: “Tôi yêu cầu bọn họ trừ đi năm sinh. Trong toán học, là đã biết cầu đã biết, kết luận đẩy kết luận mà thôi.”
Thấy mọi người không hiểu, Lâm Dị giải thích: “Giả sử 1-10 là X, năm sinh là Y, sau đó tôi cho bọn họ tính bằng đẳng thức cố định, cần đẳng thức không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Trên thực tế, bọn họ căn bản không hiểu Lâm Dị đang nói cái gì, nhưng hiện tại chuyện này cũng đã qua, không quan trọng nữa.
Điều quan trọng bây giờ là Lâm Dị một lát nữa là có thể rời khỏi ký túc xá.
Chỉ cần rời khỏi ký túc xá, cậu sẽ có cơ hội tìm phóng viên đến học viện Tu Thân để phỏng vấn, sau đó truyền đi tín hiệu cầu cứu cho phóng viên.
Lâm Dị sau đó nhìn về phía Tần Châu, đại bộ phận mọi người đều xem mặt đoán ý, vì thế đều bỏ đi.
“Đàn anh ơi…” Lâm Dị nói: “Chuyện đã đến nước này, em có thể kiến nghị anh đừng tức giận được không?”
Tần Châu: “…”
“Được.” Tần Châu nói: “Chuyện đã đến nước này, tôi chỉ cần em nói một câu.”
Lâm Dị đáp: “Thích anh ạ.”
Tần Châu: “…”
Lâm Dị đổi lời: “Yêu ạ.”
“Nhóc thiên tài.” Tần Châu đặt hai tay lên vai Lâm Dị, nắm chặt cậu: “Tôi muốn em bảo đảm, tiếp theo dù em có đưa ra quyết định gì thì cũng phải nghĩ tới tôi trước.”
Tần Châu nhìn chằm chằm Lâm Dị, nhẹ nhàng nói: “Hết cách rồi, trái tim tôi yếu đuối, nếu như em xảy ra chuyện gì, tôi không chịu được.”
Tần Châu ép hỏi cậu: “Có đồng ý không?”
Lâm Dị gật đầu: “Đồng ý, đồng ý ạ.”