Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 60: 60: Chúng Ta Có Thể Đốt Đuốc Không



Editor: Lam Phi Ngư
Đỉnh hẻm núi cao cao ẩn mình bên trong bão tuyết, trên vách đá đen nhánh cao chót vót đọng lại một lớp tuyết rất dày, bầu trời u ám xám tro, tầm nhìn rất thấp.
Lối đi dưới hẻm núi vừa hẹp dài lại gập ghềnh, bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày.
Tiếng gió rít gào, tiểu đội gian nan lặn lội giữa trời tuyết, dấu chân lưu lại trên nền tuyết chỉ vài giây ngắn ngủi đã bị che phủ, biến mất trong đêm tuyết mênh mông.
Cả đội không sử dụng bất kì nguồn sáng nào.
Dẫu sao vào ban đêm, thứ nguy hiểm trong khe núi rét lạnh không chỉ là nhiệt độ thấp.
Thời An rụt người trong quần áo chống tuyết dày nặng, cả người được bao bọc kín không kẽ hở.
Đồ bịt tai lông xù hình thỏ đội trên đầu, cả khuôn mặt Thời An bị đông lạnh đến đỏ bừng, trên hàng mi dài đọng lại bông tuyết màu trắng, khi nháy mắt chúng rơi xuống tan vào lớp băng dưới đất.
Lạnh quá…!Nơi này lạnh quá đi mất…
Tư duy của Thời An như bị đông cứng trở nên hơi chậm chạp, tuy cậu vẫn nhấc chân di chuyển nhưng lại càng giống như máy móc chuyển động theo bản năng, phát ra tiếng cọt kẹt có quy luật.
Mặc dù duới sự yêu cầu mãnh liệt của Thời An, mọi người đã ăn xong bữa tối tại khách sạn.
Nhưng mà năng suất tỏa nhiệt* thật sự rất nhỏ không đáng kể, không lâu sau khi tiến vào trong khe núi đã bị giá rét xua tan không còn sót lại chút nào.
(*năng suất tỏa nhiệt: lượng nhiệt được giải phóng trong quá trình đốt cháy một lượng cụ thể của chất đó.

Ở đây là chỉ năng lượng trong bữa tối)
Cái bảo tàng Tinh Linh kia tốt nhất là phải thật phong phú!
Thời An hung dữ nghĩ.
Lúc này, ở chỗ cao phía trên đột nhiên có một cái bóng lướt qua, khí tức thuộc về ma vật ùa tới.
“Chuẩn bị nghênh chiến.”
Vương Lê cẩn thận đè thấp nửa người trên, nói với thành viên trong đội.
Một bầy ma vật thuộc dạng chim bay thấp trên đỉnh đầu bọn họ, tiếng đập cánh quanh quẩn trong khe núi trống trải.
Tất cả mọi người nâng cao cảnh giác, dồn dấp lấy vũ khí của mình ra.

Thời An bị đông cứng đến mức tinh thần hoảng hốt, cậu vô thức giương mắt nhìn về phía tiếng động phát ra.
“Bạch bạch bạch bạch-” Tiếng vỗ cánh đột nhiên bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Một cơn rối loạn bắt đầu lan ra giữa bầy ma vật, vài tiếng quạ kêu vang lên.

Ngay sau đó, chúng nó vội vàng hấp tấp thay đổi phương hướng, như chạy trốn bay về phía xa xa.
Thoạt nhìn giống như bị quỷ rượt.
Mấy thành viên phía dưới đang vận sức chuẩn bị chiến đấu: “…”
???
Chuyện gì thế này?
Còn chưa nghênh chiến mà sao đã chạy rồi?
Nhìn chằm chằm hướng ma vật biến mất, Vương Lê trầm mặc một lúc lâu, suy đoán: “Có lẽ…!chúng nó thấy ở chỗ khác có đồ ăn?”
Ba người khác: “…”
Ở cái nơi gió tuyết đầy trời này, trừ vài người bọn họ ra thì còn chỗ nào có đồ ăn càng ngon hơn hả?
Thế nhưng ngoại trừ lí do này thì dường như bọn họ cũng không nghĩ ra bất kì lời giải thích nào khác cả, thế nên cũng đành xem như không thấy.
“Đi thôi.” Vương Lê thu hồi vũ khí.
Đúng lúc này, đột nhiên Vương Lê cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo kéo.
Vương Lê khẽ giật mình, xoay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Thời An đứng sau lưng Vương Lê, cậu dùng cái tay đang mang bao tay lông xù dày kéo tay áo cậu ta, chóp mũi Thời An bị đông đến đỏ bừng, khiến làn da trông có vẻ càng trắng hơn, đôi mắt đen nhánh.
Thời An hít mũi một cái, đáng thương nói: “Ừm…!chúng ta có thể đốt đuốc không?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của thiếu niên trước mặt, Vương Lê không khỏi có chút mềm lòng.
Nhưng cậu ta vẫn thở dài, lắc đầu nói: “Ban đêm đốt đuốc trong khe núi thật sự quá nguy hiểm, sẽ giống một mục tiêu sống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 787

Thứ chúng ta phòng bị không chỉ là sự tập kích của ma vật.”

Thời An mất mát rủ mắt.
Vương Lê không nhẫn tâm, an ủi:
“Cậu yên tâm đi, đường đi cũng không quá xa đâu.

Chiếu theo tốc độ này của chúng ta thì hẳn nhiều lắm là sáu tiếng nữa sẽ đến nơi.”
Thời An tràn ngập hi vọng ngẩng đầu: “Vậy phải đi bao lâu nữa á?”
Vương Lê: “…Năm tiếng rưỡi nữa.”
“…” Trong nháy mắt, mắt Thời An tối sầm lại.
Hả? Chúng ta mới đi được có nửa giờ thôi à?!
Ma trùng núp trong tay áo của Thời An cũng bị lạnh đến mức run lẩy bẩy, nó dùng ý thức khích lệ Thời An: “Đại nhân cố lên! Ngài có thể mà!”
Thời An hổn hển đáp: “Mi nói nghe dễ quá nhỉ, ta cũng muốn thu nhỏ núp trong tay áo của người khác!”
Cảm nhận được oán khí của Thời An, ma trùng không dám ho he tiếng nào.
Nó thở dài, cố gắng co người lại – Ai có thể ngờ nhiệt độ cơ thể của Thời An lại có thể thấp đến vậy chứ? Dù nó có núp trong tay áo cũng thấy lạnh quá luôn nè!
Lần đầu tiên, ma trùng hâm mộ khói đen bị bỏ ở nhà trông cửa.
Thời An chưa từ bỏ ý định, cậu đuổi theo Vương Lê truy hỏi:
“Ờ…!nếu như gặp phải ma vật, tôi đốt chúng được chứ? Vậy thì không sao đúng không?”
…!Cái ví dụ này nó cứ là lạ ấy nhỉ?
Vương Lê suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì không sao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: 109: Thời Gian Cũ

Dẫu sao tính mạng của chúng ta quan trọng hơn nhiều so với hành tung.

Nếu như gặp phải tình cảnh đó thì đương nhiên là phải sử dụng tất cả biện pháp để bảo toàn mạng sống.”
Thời An hối hận không thôi giương mắt nhìn về hướng bầy ma vật chim vừa biến mất.
…!Tức thật chứ!!!
Củi đốt sống sờ sờ kia chạy mất tiêu rồi!!!
Trong quá trình đi đường sau đó, Thời An thu liễm khí tức của mình từng giây từng phút.

Cậu hi vọng có thể gặp được mấy con ma vật không có mắt xông tới.
Thế nhưng, không biết vì sao, trong suốt hai giờ sau đó đến một cái bóng của ma vật cũng chẳng thấy đâu.
Thời An buồn bã ỉu xìu đi tại cuối đội ngũ, mí mắt đã bắt đầu díu lại.
Bị tập tính còn sót lại của động vật máu lạnh ảnh hưởng, Thời An ở nơi lạnh lẽo sẽ dễ dàng mệt mỏi rã rời.
Đầu Thời An gật lên gật xuống, bước chân cũng vô thức dần chậm lại.
A…!Muốn ngủ đông quá đi.
Hiện tại động lực duy nhất để cậu gắng sức đi về phía trước cũng chỉ còn có cái bảo tàng Tinh Linh trong truyền thuyết kia thôi.
Đột nhiên, đống tuyết phía trước giật giật với biên độ rất nhỏ, gần như khiến người ta nghi ngờ rằng tầm mắt của mình xuất hiện ảo giác do bị ảnh hưởng bởi gió tuyết.
“Đợi đã! Dừng lại!”
Vương Lê lập tức quát to không cho đội ngũ tiến tới.
Mỗi người đều nâng cao cảnh giác, nhìn chằm chằm phía trước.
Biên độ run run của đống tuyết kia càng trở nên rõ ràng hơn, đã hoàn toàn không thể dùng hoa mắt để giải thích.
Chỉ thấy đống tuyết kia càng dâng lên cao hơn, từ từ lộ ra thân hình khổng lồ.
Trên bộ xương trắng hếu phủ từng sợi từng sợi cơ thịt màu tím xanh, ngọn lửa âm u bùng lên sâu trong hốc mắt đen ngòm, lớp tuyết dày trên người nó đông thành tảng, theo động tác của nó rơi ào ào xuống dưới.
Trong nháy mắt, Vương Lê thót cả tim.
Toang rồi, là ma vật loại Tử Linh!
Bởi vì nơi đây từng xuất hiện vết nứt vực sâu nên khí tức hắc ám nhiễm trên mảnh đất này đã nhiều năm nhưng vẫn không thể tiêu tan.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30

Vì vậy, ngoại trừ ma vật thích ứng với khí hậu giá lạnh thì ở đây còn hấp dẫn rất nhiều ma vật loại Tử Linh.
Loài ma vật này quanh quẩn trong bóng đêm, một khi gặp phải ánh sáng hoặc ngửi được mùi người sống thì chúng sẽ bị thu hút mà tới.

Chúng nó không có trí lực, không có cảm giác đau, chỉ cần xác định con mồi thì sẽ không ngừng đuổi giết.
Ngoại trừ pháp thuật hệ ánh sáng thì không còn cách nào có thể giết chúng.

Mấy pháp thuật hệ khác cùng làm chỉ có thể khiến hành động của chúng chậm lại mà thôi, vô cùng khó chơi.
Đây cũng là lí do ngay từ đầu Vương Lê không muốn hành động vào ban đêm.
Thế nhưng, Vương Lê không ngờ rằng họ đã cố gắng thu liễm hơi thở, hơn nữa còn cố chặn hết mọi nguồn sáng nhưng lại vẫn thu hút con Ngựa Xương Khô này!
“Chặn nó lại!” Vương Lê nhìn Ngô Hoán Thành, lời ít ý nhiều gấp rút ra lệnh.
Vương Lê quay đầu hô lớn với mấy thành viên còn lại: “Chúng ta đổi đường khác!”
Trong đêm tuyết, pháp thuật hệ ánh sáng của Ngô Hoán Thành sáng lên, như ngọn hải đăng duy nhất trong vùng tuyết hỗn loạn không biên giới.
Ngựa Xương Khô xoay đầu lại, đôi mắt trong hốc mắt tối om nhìn chằm chằm hơi thở ánh sáng thần thánh cách đó không xa, xương cốt trên người nó va vào nhau, phát ra tiếng ken két khiến da đầu tê dại.
Một loại âm hàn phảng phất như thấm sâu vào linh hồn ập tới.
Áp lực Ngô Hoán Thành gánh chịu tăng gấp đôi.
Ngô Hoán Thành nhíu chặt mày, ánh sáng phát ra từ pháp thuật hệ ánh sáng càng mạnh hơn.
Trong bóng tối, con Ngựa Xương Khô trước mặt càng có vẻ cao lớn và đáng sợ hơn.
Dường như nó đang muốn tới gần nhưng lại bị ma lực hệ ánh sáng làm cho sợ hãi.

Bốn vó ngựa dậm trên mặt đất, nó nóng nảy đi qua đi lại.
Bầu không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay.
“Các cậu đi trước đi!” Ngô Hoán Thành la lên.
Trong tình cảnh hỗn loạn, Thời An hơi chậm chạp giương mắt nhìn.
Bộ xương khô trắng hếu ở đằng xa, trong đêm tối đục ngầu vô cùng dễ khiến người khác chú ý-
Củi đốt! Là củi đốt kìa!
Mắt Thời An sáng rực.
Còn tiếp.
Editor: Tối uống rau má có sao không nhỉ:))) Tui lỡ order một ly 700ml rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.