Hôm nay từ lúc tan học đến lúc đi làm thêm chỉ có nửa tiếng đồng hồ, Chúc Vi Tinh rất vội, cơm cũng chưa ăn.
Đến Cố Nhân Phường thì thấy náo nhiệt đến lạ, ven đường có rất nhiều xe cảnh sát và cảnh sát, Chúc Vi Tinh nhìn cái quán mà bọn họ đi đến, hóa ra là quán bar Ngọ Sơn.
Ven đường có một nhóm nhân viên phục vụ mặc đồng phục đang xếp hàng lên xe cảnh sát.
Chúc Vi Tinh vô tình nhìn thấy người quen trong đó.
Từng bị người nọ khuyên bảo không nên quản chuện không đâu, nhưng do dự hai giây, Chúc Vi Tinh vẫn đậu xe lại ven đường, bước tới đó.
Đám người giàu cũng thích xem trò vui nên quần chúng đứng vây xem không ít.
Chúc Vi Tinh đứng chung với họ, nghe mấy người trong đó hỏi ra điều cậu đang thắc mắc.
“Sao lại bắt nhiều người như vậy? Vi phạm cái gì sao?”
“Nghe nói hình như cảnh sát đang hỏi quản lí có biết một minh tinh nào đó không, à, cái người bị mất tích gần đây đó, tên là…!là…!Coco gì đấy.”
“Khải Khải của OKK?”
“Ờ đúng đúng đúng, hình như trước khi mất tích nơi cuối cùng cậu ta đến chính là quán bar này.
Trong phòng riêng còn tìm được một ít thuốc này nọ nữa.”
“Ha, chẳng trách có biến lớn như vậy.
Nhưng quán bar này không phải đã đổi chủ mới có lai lịch lắm à? Có Thiên Sơn chống lưng mà không dàn xếp được sao? Bình thường mang người phụ trách đi là đủ rồi, sao mấy nhân viên nhỏ cũng không buông tha vậy?”
“Có lẽ là người ta chủ động phối hợp điều tra để chứng minh trong sạch?”
“Có lý.”
Chuyện mà người qua đường có thể hiểu, đám nhân viên nhỏ bé trong Ngọ Sơn lại không hiểu, đặc biệt mấy ong mật trong đó là kích động nhất.
“Tại sao tất cả chúng tôi đều bị đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn chứ? Chúng tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt của minh tinh kia nữa.”
“Thứ cậu ta để lại trong phòng riêng cũng không phải loại thuốc lung ta lung tung gì, chỉ là hai-ba hộp Valium viên thôi mà, cái này cũng phải điều tra hả?!”
(*Valium: thường được dùng để chữa lo âu, hoặc dùng cho những bệnh nhân cai rượu.)
Giữa một mảnh la ó, cảnh sát kiên nhẫn giải thích: “Tôi nhớ quán bar của mọi người mới bị điều tra nửa năm trước, nên hiểu rõ quy trình xử lí vụ án của chúng tôi mới phải.
Giám đốc của mọi người lần này rất hợp tác, chủ động để mọi người tiếp nhận điều tra, chúng tôi cũng rất cảm kích, sẽ tận lực rút ngắn thời gian điều tra của quán bar, tranh thủ giải quyết xong trong vòng hai ngày, nếu không có chuyện gì xảy ra, các cô cậu có thể về nhà sau khi hoàn thành hồ sơ ghi chép, quán bar cũng có thể mở cửa trở lại.”
Thừa dịp “ong mật” còn đang dây dưa lí luận với cảnh sát, một nhân viên nữ của quán bar đã đến bên cạnh Chúc Vi Tinh.
“Lại gặp chút phiền toái nhỏ.” Hơn nữa lần nào cũng bị đối phương bắt gặp, bản thân cô cũng hết sức bất đắc dĩ.
Chúc Vi Tinh nhìn đồng phục nhân viên phục vụ trên người Lương Vĩnh Lệ, mơ hồ nhớ ra cô từng nói mình vừa tìm được công việc mới, hóa ra là ở quán bar Ngọ Sơn.
Mặc dù không ngại Chúc Vi Tinh hiểu lầm, nhưng Lương Vĩnh Lệ vẫn giải thích một câu: “Chỉ là bồi bàn thôi, nếu mở thêm được một chai rượu sẽ có hoa hồng.”
Thấy cô trang điểm vừa phải, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, Chúc Vi Tinh nhàn nhạt gật đầu.
Mới nói hai câu, cảnh sát cũng chú ý tới nơi này, đi theo lại đây.
Có lẽ là hai người thì thầm to nhỏ với nhau khiến cho viên cảnh sát nghi ngờ, anh ta hỏi bọn họ có quan hệ gì, Chúc Vi Tinh có phải cũng là nhân viên của Ngọ Sơn hay không.
Lương Vĩnh Lệ hỗ trợ giải thích: “Cậu ấy là hàng xóm của tôi, đang chơi đàn cho quán cà phê bên cạnh, tôi lo tối sẽ về muộn nên muốn nhờ cậu ấy nhắn lại cho người nhà tôi một tiếng thôi.”
Viên cảnh sát đánh giá Chúc Vi Tinh một lượt, thấy ánh mắt cậu trong sáng dáng dấp thanh tú, không có vẻ gì là đang nói dối hay chột dạ nên không ngờ vực gì nữa.
Anh đang định thả người thì nghe có một giọng nói gọi với đến đây: “Tịnh Tịnh?! Sao cậu lại ở đây vậy?”
Nhìn lại xem, không phải YiYi thì là ai.
Cảnh sát thấy người này có quen với Chúc Vi Tinh, đương nhiên tò mò truy hỏi.
YiYi, người mới vừa rồi còn không mấy thiện chí, hợp tác với nhóm ong mật làm loạn, bấy giờ lại chu đáo khai tất tần tật mọi chuyện về lai lịch của Chúc Vi Tinh.
Nghe nói Chúc Vi Tinh từng là nhân viên tạm thời của Ngọ Sơn, lại dính líu đến một sự cố khác ở quán bar vào nửa năm trước, ánh mắt viên cảnh sát lóe lên.
Dù sao trong giai đoạn điều tra, cho dù là trùng hợp đi nữa cũng sẽ không bỏ lỡ bất kì manh mối nào, cảnh sát định sẽ đưa Chúc Vi Tinh về để truy hỏi luôn.
Thấy ánh mắt đắc ý của YiYi, Chúc Vi Tinh đã nhìn thấu ý đồ lôi cậu cùng xuống nước của người này.
Nguyên nhân cũng không cần đoán, tin tức quán cà phê số 77 bên cạnh có nhạc công mới tài giỏi đã truyền ra khắp Cố Nhân Phường, YiYi tin tức nhanh nhạy hiển nhiên cũng đã nghe nói và biết đó chính là cậu.
Với tính cách ghen tị và cạnh tranh của mấy người bạn lung tung của Chúc Tịnh Tịnh, có lẽ là không muốn nhìn thấy kết quả này.
Nếu như Chúc Vi Tinh thật sự bị mời về đồn cảnh sát uống trà mà bỏ việc, nhân viên của Ngọ Sơn dĩ nhiên sẽ không bị quản lí quy trách nhiệm, nhưng đối với quán cà phê không liên quan gì đến chuyện này mà nói thì không hẳn, nếu nghiêm khắc thì Chúc Vi Tinh có thể sẽ bị trừ lương, thậm chí còn bị chấm dứt hợp đồng.
Nhưng cảnh sát làm việc không đùa được, Chúc Vi Tinh biện giải phản kháng gì cũng vô dụng, cậu đành phải chọn phối hợp, không hề tỏ ra tức giận hay lo lắng trước mặt YiYi, chỉ im lặng cùng Lương Vĩnh Lệ lên xe cảnh sát.
Lúc này có một người đàn ông bước xuống từ một chiếc Phaeton vẫn luôn đậu bên kia đường lớn, Chúc Vi Tinh nhận ra đối phương, chính là quản lí của quán bar Ngọ Sơn, anh ta còn mời cậu chuyển sang làm việc chính thức khi cậu đến đây lấy tiền làm thêm lúc trước.
Người quản lí bước đến đưa điện thoại cho viên cảnh sát, nói: “Chào anh, Lữ tiên sinh – người hiện đang phụ trách quán bar chúng tôi, có vài lời muốn nói với anh.”
“Lữ tiên sinh?” Cảnh sát khó hiểu, nhận điện thoại, “Alo…!A, là đội trưởng Vương sao? Đúng vậy, ngài nói…!tôi hiểu rồi…!Đương nhiên, tôi sẽ phân phối trọng điểm điều tra một cách hợp lý, vâng..
Vâng, những người không liên quan thì không cần lãng phí thời gian…!Được được, như vậy đi.”
Sau khi cúp điện thoại, viên cảnh sát tế nhị liếc nhìn quản lí, lại nhìn sang Chúc Vi Tinh, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Đội trưởng Vương nói phạm vi điều tra chú trọng vào những nhân viên có tiếp xúc mật thiết với Khải Khải trong quán bar thôi, những ai phục vụ phòng riêng của Khải Khải hôm đó thì đi theo tôi, những người khác cứ về trước đi.”
Trước một tràng phàn nàn oán giận của YIYI và những người khác, Chúc Vi Tinh và Lương Vĩnh Lệ đều được trả tự do.
Trở lại số 77, Chúc Vi Tinh đã trễ mười phút làm việc, ông chủ cũng không truy cứu mà còn lo cậu gặp phải khó khăn gì mới đến chậm.
Biết Chúc Vi Tinh suýt bị bắt đi tra hỏi theo người bên Ngọ Sơn, ông chủ Trình lập tức cười mắng thư kí Lữ hại người, nếu thật sự chỉ vì một vụ án không ra sao mà liên lụy đến nhạc công bảo bối của quán anh thì anh sẽ liều chết đòi quán bar Ngọ Sơn lấy doanh thu mười ngày ra để bồi thường cho quán cà phê mất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Liễu Vũ Tịch Nhan
2.
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4.
Tớ Nguyện Ý Bên Cạnh Cậu
=====================================
Đang cười đùa thì trong quán có khách tới, lại là người quen của chủ quán.
Nhưng Chúc Vi Tinh mới lần đầu gặp đối phương đến đây, chính là Hạ Đình Chi.
Khương Lai cũng đang nhảy nhót tung tăng bên cạnh cậu ta.
Đáng tiếc niềm vui của Khương Lai đã bốc hơi ngay khi Hạ Đình Chi đối diện với Chúc Vi Tinh.
Hạ Đình Chi dường như không hề biết Chúc Vi Tinh chơi đàn ở đây, giờ thấy cậu ngồi trên sân khấu thì hết sức kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của cậu ta là trợn tròn mắt trừng ông chủ, như thể không hiểu ánh mắt anh ta sao lại kém đến mức đi thuê một nhân viên như vậy.
Ông chủ mặt tròn cười hì hì nói gì đó với Hạ Đình Chi, khiến cho Hạ thiếu gia lập tức chuyển sang trừng Khương Lai.
Khương Lai rụt cổ lại, cảm thấy hết sức oan ức, cậu vừa giải thích vừa trốn đến sau mấy cái thùng gỗ lớn, chỉ lộ ra một cái đầu vô tội.
Nghe Khương Lai nói xong, vẻ mặt Hạ Đình Chi từ bất mãn chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng lại khó hiểu nhìn về phía Chúc Vi Tinh.
Chúc Vi Tinh thu vào mắt lời nói và cử chỉ của ba người cùng với biểu cảm thăng trầm của Hạ Đình Chi, cậu nhìn thùng gỗ lớn có khắc Nhà máy rượu Gia Lan trước người Khương Lai mà suy tư.
Một lát sau, cậu bỗng nhiên đi về phía cây đàn.
Không phải dương cầm, mà là vĩ cầm.
Từ lúc bắt đầu làm thêm tới nay, Chúc Vi Tinh chơi dương cầm là nhiều nhất, cậu cũng có chơi qua vĩ cầm nhưng không lâu, các bài được chọn đều là mấy bài tấu ngắn gọn đơn giản, chỉ như một bước đệm cho dương cầm mà thôi, trong lòng cậu cảm thấy kĩ năng chơi vĩ cầm của mình phục hồi chưa đủ để cho mọi người nghe, cần phải nhớ lại và luyện tập nhiều hơn, cho nên luôn tìm mạnh tránh yếu mà chơi.
Khán giả bên dưới cũng tưởng cậu chỉ đang khởi động trước khi chơi dương cầm thôi, nhưng sau khi Chúc Vi Tinh chơi vài nốt nhạc, có một số khách đã thay đổi biểu cảm.
Ông chủ Trình đam mê nhạc cổ điển, bố trí sân khấu diễn tấu trong quán như vậy hiển nhiên sẽ thu hút không ít người trong giới, rất nhiều khán giả bên dưới là người am hiểu âm nhạc vừa nghe đã lập tức nhận ra phần đầu của bài hát, thái độ chuyển từ tùy ý sang hiếu kỳ, thậm chí là mong đợi.
Đây là chương thứ ba trong Violin Concerto số 2 của Paganini, còn được gọi là.
Phiên bản dương cầm của Liszt được chuyển thể từ đây.
Bản dương cầm đã khó như vậy thì bản violin làm sao có thể đơn giản được.
“Mười năm luyện đàn mới có tư cách học đến ngưỡng cửa của “, câu nói này mặc dù hơi khoa trương, nhưng cũng không phải là không có căn cứ, điều này cho thấy bản nhạc này khó đến nhường nào.
Trong chín phút, nhiều lần dừng lại dùng ngón tay búng dây hoặc hợp âm cả bốn dây, có thể nói hết sức biến thái.
Tay Chúc Vi Tinh nhỏ như vậy cũng không cản trở tốc độ vừa nhảy vừa đi trên dây của cậu, cung bay ngắt quãng, kết hợp khéo léo và phức tạp, kĩ năng trình diễn đỉnh cao, cộng với phong thái thong dong điềm tĩnh, khí thế hiên ngang đến nỗi khán giả trong quán gần như ngỡ mình đang ở trong một phòng hòa nhạc lớn chứ không phải một quán cà phê nhỏ ven đường.
Sau khi bản nhạc kết thúc, mọi người ai nấy cũng bị sốc.
Đặc biệt là thanh niên đang đứng trong góc, vẻ mặt hết sức phức tạp khó coi, giống như bị thứ gì đó tác động.
Cậu ta dán mắt vào Chúc Vi Tinh trong giây lát, sau đó đột nhiên bỏ lại Khương Lai, vội vàng chạy ra ngoài.
Chúc Vi Tinh cũng không để ý Hạ Đình Chi đang nghĩ gì, cậu chú ý thấy ông chủ mặt tròn đang vừa nhìn mình, vừa lặng lẽ liếc mắt lên trên mấy lần, trong mắt anh hiện lên vẻ dò hỏi cùng kinh ngạc.
Lúc có người đến giúp điều chỉnh vĩ cầm, Chúc Vi Tinh bước ra đứng ở mép sân khấu, nhân lúc không ai chú ý, cậu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, loáng thoáng nhìn thấy tà váy màu lam vụt qua.
Trên đường đến phòng thu âm của Tuyên Lang, Chúc Vi Tinh vẫn còn ngẩn người.
Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy cảnh tượng ven đường lập tức xua tan hết bao tâm tình trong đầu Chúc Vi Tinh.
Cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi xổm bên con ngõ cạnh cửa hông của studio…!ăn khoai lang nướng.
Chúc Vi Tinh còn tưởng mình hoa mắt, chớp chớp mấy cái mới xác nhận quả thật là hắn không sai.
Đối phương luôn rất nhạy bén, vào lúc Chúc Vi Tinh phát hiện thấy hắn thì người kia cũng nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm nhau, người nọ liền bị khoai nóng làm bỏng tay, nhưng hắn sĩ diện nên đành nhẫn nhịn như không xảy ra chuyện gì.
Chúc Vi Tinh vẻ mặt phức tạp, đi tới còn chưa kịp mở miệng đã bị kẻ ác cáo trạng trước.
Khương Dực: “Sao giờ em mới đến?”
Chúc Vi Tinh: “?”
Chúc Vi Tinh: “Không phải chúng ta hẹn về chung vào thời gian cũ sao?”
Khương Dực: “Bây giờ không phải thời gian cũ à?”
Chúc Vi Tinh: “Hiện tại mới 3 giờ.” Thời gian cũ cái gì?
Khương Dực: “Không phải trước tháng giêng em đều về nhà giờ này hay sao? Cũng đã là năm ngoái rồi, còn chưa đủ cũ à?”
Chúc Vi Tinh: “…”
Hóa ra thời gian cũ là phải cũ như vậy sao?? Mà cái tên này sao trí nhớ tốt như thế, Chúc Vi Tinh cũng đã quên mất bốn, năm tháng trước mình về nhà vào giờ nào rồi, thế mà hắn lại nhớ?
Như nhận ra Chúc Vi Tinh đang đánh giá, Khương Dực phát giận: “Chỉ là ông đây đến lấp cái bụng thôi, tưởng tôi đến sớm chờ em à, mơ đẹp quá.”
Chúc Vi Tinh không nói nên lời.
Liếc nhìn khuôn mặt đang gặm khoai nướng của người này hai giây, cậu kìm lòng không đặng nói: “Anh theo tôi lên lầu đi.”
Khương Dực còn chưa chịu, ném qua ném lại củ khoai lớn trong tay: “Tôi còn chưa ăn xong đây.”
Chúc Vi Tinh bĩu môi: “Tôi chờ anh.” Nói xong, cậu thực sự khom người ngồi xuống bên cạnh Khương Dực.
Cậu không quen tư thế này lắm nên hơi lúng túng vấp váp, cuối cùng chân cong lên, còn ngồi đến ngã bẹp xuống đất.
Khương Dực kịp thời dùng tay đỡ lại cơ thể nghiêng ngả của cậu, Chúc Vi Tinh mới không bị ngã sấp xuống.
Khương Dực nhắc nhở: “Quần bẩn.”
Chúc Vi Tinh: “Không sao.”
Khương Dực nặng nề nhìn chằm chằm dáng vẻ giả vờ thản nhiên của Chúc Vi Tinh, vài giây sau mới trợn mắt khinh thường như thường lệ: “Ngu ngốc.” Hắn vừa mắng vừa lấy món gì đó không biết từ đâu ra đưa cho cậu.
Chúc Vi Tinh nhìn xem, không ngờ là một củ khoai lang khác, nhưng nhỏ hơn một cỡ so với củ của hắn.
Khương Dực: “Em không ăn cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy, ảnh hưởng khẩu vị của tôi.”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, cậu nhận lấy, sờ còn rất ấm, dường như được thân nhiệt của Khương Dực ủ ấm.
Ngửi được mùi thơm, Chúc Vi Tinh mới phát hiện mình chưa ăn cơm trưa, giờ đã đói ngấu rồi.
Đồ ăn cũng giống như người, nếu nó không xuất hiện, có khi bạn sẽ không bao giờ biết mình thực sự cần nó đến nhường nào.
Sau khi lột vỏ, cậu nhẹ nhàng cắn xuống mảnh vàng ươm tơi mềm kia, trong ngực lập tức ấm lên.
Chúc Vi Tinh nhấm nháp vị ngọt trên đầu lưỡi, cũng nhấm nháp cả nỗi phiền muộn đeo bám cậu cả buổi chiều.
Cậu nói với Khương Dực: “Cảm ơn…”.