Dung Đường nói: “Ta cùng lang quân nhà ta vốn muốn đến thành Tô Châu nghỉ mát, nhưng trước khi đến gia mẫu dặn dò ta đi xem nhà mấy thôn xóm gần đây. Vì thế mấy ngày nay ta dẫn theo Hoài Cảnh đi lòng vòng chung quanh, nghe quản sự trên thôn nói mùa lũ sắp tới.”
Y cười một cái, dáng vẻ thờ ơ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cho Giang Thiện Hưng thời gian phản ứng, sau đó còn nói: “Thật ra ta không hiểu những thứ này, chỉ nghe nói lương thực vụ thu còn chưa thu hoạch, có thể sẽ có ảnh hưởng. Tài sản trong nhà ở Giang Nam tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng còn có mấy ngàn mẫu đồng ruộng và mười mấy gian cửa hàng, không nghe thấy thì cũng thôi, nghe được ta khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ trong lòng. Vừa vặn có Giang đại nhân ngài ở đây, ta bèn muốn hỏi một chút xem có phải mùa lũ sắp tới hay không, năm nay mưa như thế nào? Sẽ ảnh hưởng thu hoạch ra sao?”
Lần đầu tiên Dung Đường gọi Túc Hoài Cảnh là lang quân ở trước mặt người ngoài, Túc Hoài Cảnh lại hiếm khi không có lòng dạ thanh thản mà thưởng thức kỹ càng. Hắn chỉ ngồi ở bên cạnh, tay vuốt v e eo Ninh Tuyên Vương thế tử, giống như lơ đãng quăng ánh mắt vào mặt Giang Thiện Hưng.
Rất nhiều chuyện hắn có thể làm phải làm, dưới tình huống thiên tai nhất định sẽ xảy ra, chiến tích chính trị hắn đưa cho Thịnh Thừa Minh chỉ là mấy con số đơn thuần.
Giảm bớt bao nhiêu tổn thất, cứu vãn mấy thôn trang, cứu tế bao nhiêu nạn dân, bình định mấy cuộc phản loạn……
Từ khi Đại Ngu lập quốc đến nay, xét theo trình tự thời gian của các sự kiện lớn được ghi lại trong văn tự lịch sử mà xem, hạn hán, lũ lụt, tuyết lở, châu chấu…
Các tai họa lớn nhỏ cứ cách vài năm đều sẽ xảy ra, cũng không có gì ngạc nhiên.
Mà một khi những thiên tai này xảy ra, quan chủ sự địa phương sẽ bị tính sổ sau thu. Quan viên hoặc hoàng tử có cống hiến đặc thù trong tình hình thiên tai sẽ được trọng dụng, một bước lên mây.
Đây là chiến tích Túc Hoài Cảnh vốn định tặng cho Thịnh Thừa Minh. Hắn phân tích mọi việc, đứng ở góc độ lý trí tuyệt đối cùng với lợi ích cho mình, lên kế hoạch tìm đường ra phù hợp nhất.
Nhưng tất cả kế hoạch lại bị hủy bỏ vào sáng sớm sau cơn mưa của Dung Đường, y nâng đôi mắt long lanh nói với hắn,”Chúng ta đi Giang Nam đi”.
Lẽ ra hắn nên sớm biết, rằng Bồ Tát nhỏ của mình là một người thông minh và tốt bụng như vậy, hắn có thể nhìn thấy tai họa, Dung Đường cũng không phải là hoàn toàn không nhìn thấy.
Mà y nhìn thấy, bất luận năng lực yếu ớt hay không thì cũng đều muốn cứu một lần.
Cũng giống như đêm đầu xuân kia, tiểu thế tử chống đỡ thân thể bất cứ lúc nào cũng có thể ho tới bất tỉnh cứu hắn ra khỏi Phong Nguyệt Lâu.
Vì thế mà dọc đường Túc Hoài Cảnh để cho Hành Phong thu lương trữ thuốc, hắn không đổi được ý trời, nhưng ít nhất có thể cứu được một ít người khỏi chết đói, đồng thời tìm biện pháp ngăn chặn dịch bệnh không thể tránh khỏi sau mấy trận lũ lụt.
Túc Hoài Cảnh vốn cảm thấy, thiên hạ này đối với hắn là không quan trọng. Người trong thiên hạ sống hay chết cũng không có liên quan gì.
Hắn muốn báo thù, muốn giết Nhân Thọ Đế, muốn vạch trần da mặt giả nhân giả nghĩa của lão ta với dân chúng, muốn sửa lại án xử sai cho cha mẹ huynh tỷ của mình.
Người trong thiên hạ từ góc nhìn của hắn thì chẳng khác nào đồng lõa. Nhưng từ góc nhìn của Dung Đường nhìn ra xa, bách tính thiên hạ, ngư dân trên hồ, nông dân trong ruộng, quản lý thôn trang… Hàng ngàn hàng vạn người bình thường đi làm từ lúc mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn, tất cả đều vô tội, bọn họ không nên trở thành quân cờ không quan trọng trong đấu tranh chính trị.
Cho nên Túc Hoài Cảnh thử từ góc độ của y mà lý giải. Mà một khi thay đổi ý nghĩ, là hắn muốn biết Dung Đường chọn mục đích này, tòa nhà này, có thật sự có giá trị để cho y không ngại ngàn dặm xa xôi từ kinh thành lao tới hay không.
Ngàn vạn dân chúng này vẫn chẳng hề có liên quan gì tới hắn như cũ, chẳng qua Dung Đường muốn cứu, Túc Hoài Cảnh chắc chắn sẽ cứu cho y.
Hắn cụp mắt, tản mạn vuốt v e eo, mùi thơm ngát của lá trà rải rác trong phòng khách, Giang Thiện Hưng ngồi ở trên ghế bành, vẻ mặt cung kính lúc đầu trở nên trầm trọng.
Ông cũng giống như Lý Trường Phủ, đều là quan lớn tứ phẩm, hơn năm mươi tuổi, đi nhậm chức hơn quá nửa đất nước, hiện giờ lại khẩn thiết khom lưng hành lễ với hai thanh niên chưa tới hai mươi tuổi.
“Thế tử gia thông minh minh xét, mùa lũ năm nay… Sợ sẽ thành tai họa!” Giang Thiện Hưng trầm giọng nói, biểu cảm bi thống vô cùng, sống lưng cong cong, như là thoáng cái đã già đi hơn mười tuổi.
Dung Đường cụp mắt, một lúc lâu không lên tiếng.
Giang Thiện Hưng, năm mươi ba tuổi, là người Lũng Tây, xuất thân tiến sĩ năm Nguyên Hưng thứ ba, từ huyện lệnh Mân Nam đi lên, nhiều lần thăng chức điều nhiệm cho đến tri phủ Tô Châu.
Mùa hè năm Khánh Chính thứ chín, Giang Nam mưa dồi dào, Giang Thiện Hưng phát hiện có điều gì đó không ổn, nhiều lần tuần tra đê đập cửa sông. Viết thư báo lên tuần phủ, nói thẳng năm nay mực nước dâng cao nhiệt độ trở lạnh, sợ sẽ xuất hiện lũ lụt, mời tuần phủ đại nhân phái người điều tra, tổ chức cho thôn dân địa phương sửa chữa đê đập, phòng ngừa tai họa phát sinh.
Tuần phủ Giang Nam Lữ Tuấn Hiền nhận được thư của ông lại làm như không thấy, gửi liên tiếp mười phong mật thư qua, Lữ Tuấn Hiền không trả lời một phong.
Giang Thiện Hưng bất đắc dĩ, viết thư dự định ra roi thúc ngựa đưa tới kinh thành gửi cho các đại thần nội các, nhưng lúc mới ra khỏi thành Cô Tô thì bị Lữ tuần phủ chặn lại, viết thư tức giận mắng ông tung tin đồn nhảm, vượt cấp báo cáo, tâm tình đáng giết.
Giang Thiện Hưng bị nhốt ở trong thành Tô Châu, cấp trên không tin phán đoán của ông về lượng mưa năm nay, thư báo cáo không gửi ra được, vẫn chưa tới lúc hồi kinh báo cáo công tác cuối năm, ông quả thực tiến thoái lưỡng nan. Thân là quan phụ mẫu che chở bách tính một phương, nhưng chỉ có thể ngày ngày đi chân trần tuần tra đê đập, tận lực dưới điều kiện không gây ra khủng hoảng tự bỏ tiền túi triệu tập hương dân củng cố đê điều.
Nhưng những điều ông làm vẫn chỉ như hạt muối bỏ biển, nhiều lắm cũng chỉ cứu được bách tính một phương, một khi lũ lũ tụ lại, việc xả lũ vẫn sẽ gây ra tai họa.
Nếu triều đình không phái đại thần thủy lợi cùng quân đội xuôi nam, một khi thảm họa qua đi, nhất định sẽ có phản tặc, đến lúc đó lại là nguy cơ lớn hơn nữa.
Đây quả thực là một vòng tuần hoàn ác tính, không có quan viên có đầu óc nào lại để xảy ra một thảm họa lớn như vậy trên vùng đất thuộc quyền quản lý của mình. Nhưng Lữ Tuấn Hiền ở Giang Nam bị xu@n thủy ngâm mềm xương cốt, bị rượu ngọt ủ đến hôn mê đầu, đôi mắt như cá chỉ nhìn thấy đồ ăn trên bàn, vàng trong hộp, eo nhỏ trong trướng, không nhìn thấy trẻ con gào khóc đòi ăn cùng những người già đang chết dần chết mòn.
Dung Đường trầm mặc hồi lâu, rốt cục lên tiếng: “Xin hỏi Giang đại nhân mấy ngày nay liên tục bái phỏng, vì chuyện gì?”
Liên tục ba ngày, ngày thứ nhất là vô ý bỏ lỡ, ngày thứ hai là đi thu lương thực, hôm nay nếu Giang Thiện Hưng đến muộn một bước, sợ là bọn họ đã ra ngoài, không thể gặp được.
Giang Thiện Hưng nói: “Hạ quan cả gan, muốn mời thế tử gia viết thư hồi báo Ninh Tuyên Vương gia, báo cho ông ấy biết tai họa ngầm ở Giang Nam, xin bệ hạ phái quan viên và quân đội hỏa tốc xuôi nam, để tránh chậm trễ tai họa vô cùng!”
Dung Đường mím môi, vẫn chưa đồng ý ngay.
Y ngồi ở trên ghế, ngước mắt nhìn về phía lão giả đang ra tay hành lễ với y, cũng không lên tiếng.
Túc Hoài Cảnh đứng dậy, đổi cho y một chén trà nóng, sau đó đứng ở bên cạnh Dung Đường, cười rũ mắt hỏi: “Giang đại nhân quan tâm tới bách tính, chúng ta cảm động không thôi, chỉ là –“
Hắn ngừng lời, ánh mắt hàm chứa dao lạnh: ” Lỡ như phán đoán của ngài sai thì sao?”
Giang Thiện Hưng đứng dậy, vội vàng nói: “Sau khi phán đoán năm nay sẽ có lũ lụt, ta lại liên tục đi gặp nông dân ở mấy thôn xóm phụ cận, bọn họ đều nói với ta mực nước năm nay bất thường, sợ sẽ gặp nạn.”
Túc Hoài Cảnh nghe vậy con ngươi sáng ngời, dường như có chút tán thưởng.
Có một số quan địa phương cổ hủ, gặp chút phiền toái là tới cửa bái phỏng hỏi thăm. Nhưng năm nay thu hoạch bao nhiêu, nước mưa có dư thừa hay không, số lượng sâu bọ có tăng giảm hay không……Những câu hỏi như vậy nên được đặt ra cho những người nông dân đã gắn bó với đất vàng qua nhiều thế hệ.
Có lẽ bọn họ không hiểu đạo lý lớn gì, nhưng kinh nghiệm cuộc sống tuyệt đối nhiều hơn những học giả kia.
Nhưng Túc Hoài Cảnh vẫn chưa đáp mà nói: “Cho dù các ngươi có nói như vậy, thì thiên tai vẫn là điều không thể biết. Nếu thế tử gia đường đột viết thư hồi kinh, Ninh Tuyên Vương gia lại bẩm báo với bệ hạ, đến lúc đó lũ lụt vẫn chưa giáng xuống, tội khi quân này nên do ai gánh vác đây?”
Giang Thiện Hưng: “Tự do hạ quan gánh vác.”
Túc Hoài Cảnh gật đầu, tựa hồ đồng ý, con ngươi Giang Thiện Hưng sáng ngời, vừa muốn nói chuyện, hắn lại tiếp miệng hỏi: “Nhưng trên thư tín này lưu lại ký hiệu Ninh Tuyên Vương phủ, người viết thư là thế tử Ninh Tuyên Vương, ngài cùng lắm chỉ là tri phủ tứ phẩm, sao có thể gánh vác tội vốn nên thuộc về Ninh Tuyên Vương phủ đây chứ?”
“Nói cách khác, trách nhiệm vốn nên do ngài và tuần phủ Giang Nam gánh vác, vì sao phải rơi xuống trên đầu phu quân nhà ta?” Giọng Túc Hoài Cảnh thanh đạm, khóe môi cong lên ý cười, nghiễm nhiên là dáng vẻ định khoanh tay đứng nhìn, mà Dung Đường ngồi ở bên cạnh hắn, từ đầu tới cuối cũng không nói một câu.
Sắc mặt Giang Thiện Hưng trắng bệch, mím chặt môi, thân hình dường như đã còng xuống rất nhiều.
Ông còn muốn cầu xin, Túc Hoài Cảnh lại cười đưa tay tiễn khách: “Giang đại nhân mời về đi, đừng ở đây lãng phí thời gian với chúng ta.”
Lệnh đuổi khách quá mức trắng trợn, Giang Thiện Hưng muốn ở lại cũng không được, chẳng mấy chốc đã bị gã sai vặt dẫn ra khỏi phủ.
Ông đứng ở trước cửa phủ nhìn tòa nhà mới tân trang này một lát, nặng nề thở dài, xoay người lại lên xe ngựa chạy về phía cửa sông.
Trong phòng khách, khách đã rời đi nhưng lại chẳng hề đụng đến nước trà.
Túc Hoài Cảnh đi tới cúi đầu nhìn thoáng qua: “Đáng tiếc, cố ý mua trà.”
Dung Đường ngước mắt nhìn hắn, hỏi: ” Sao lại không đồng ý?”
Túc Hoài Cảnh xoay người, nghiêng đầu mở to mắt, kinh ngạc: “Rõ ràng là Đường Đường không muốn đồng ý, sao lại hỏi ta?”
Dung Đường không lên tiếng, nhìn thẳng vào hắn.
Giây lát, Túc Hoài Cảnh nở nụ cười. Hắn khẽ thở dài, đi tới trước mặt Dung Đường, khuyên y uống một ngụm trà nóng, sau đó nói: “Giang đại nhân là một vị quan tốt, đúng không?”
Dung Đường không gật đầu cũng không lắc đầu, y không có khả năng dựa vào một chuyện phán đoán tính nết nhân vật, tham quan gia tài bạc triệu cũng có thể vì dân mà làm việc cật lực, quan tốt thanh chính liêm khiết cũng sẽ phán án oan giả sai án khiến người vô tội chết thảm.
Quan trường là một ao nước đục, mưu toan thông qua nước đục đoán được một vị quan viên nào đó thì thật là ngu xuẩn.
Nhưng Giang Thiện Hưng đúng là một quan tốt, một quan tốt hi sinh vì nhiệm vụ. Sau khi tình hình thiên tai phát sinh, mặc dù ông vô lực không thể ngăn cản mưa to vỡ đê, nhưng cũng cố gắng giảm thiểu thiệt hại, trong số các huyện thành gặp thiên tai ở Giang Nam, Tô Châu tổn thất nhỏ nhất.
Nhưng sau đại tai tất có đại dịch, đây là quy luật mãi mãi không thay đổi.
Giang Thiện Hưng vất vả mấy ngày liền, nhưng vẫn đến khu phòng ngự kiểm tra tình hình dịch bệnh rất nhiều lần, kết quả bị nhiễm bệnh, dưới tình huống điều kiện chữa bệnh thấp, ông vậy mà dựa vào ý chí qua cơn bệnh tật.
Nhưng chẳng mấy chốc lại có một đám lưu dân tụ tập ngoài thành Tô Châu, muốn khởi nghĩa. Giang Thiện Hưng đích thân tới trấn an, lại bị nạn dân nổi giận kích động trở thành cẩu quan dùng đá đập chết tại chỗ.
Ông tránh được thiên tai, tránh được dịch bệnh, thân là quan phụ mẫu cho nên không muốn dùng vũ lực trấn áp nạn dân, kết quả ngược lại bị dân chúng không biết tình hình thực tế gi ết chết.
Diêm Vương thấy ông cũng phải nói một tiếng oan uổng.
Túc Hoài Cảnh khom lưng, nhìn thẳng vào con ngươi Dung Đường, nghiêm túc hỏi: “Đường Đường thông minh như vậy, ngươi đoán xem, còn bao nhiêu ngày nữa mưa này sẽ trút xuống.”
Trong lòng Dung Đường mặc niệm: Khánh Chính năm thứ chín xuống, ngày mười ba tháng sáu, trời đổ mưa to, liên miên bảy ngày, phá vỡ nhiều chỗ đê sông.
Túc Hoài Cảnh nói: “Hôm nay là mùng sáu tháng sáu, ta đoán nhiều nhất còn có bảy ngày, mưa này sẽ rơi.”
Dung Đường kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt, lại nhanh chóng thả lỏng.
Túc Hoài Cảnh bắt được dị thường trong nháy mắt kia của y, lại cho rằng y căng thẳng, kéo tay y: “Bảy ngày, nếu ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, cho dù không tính nước mưa và bùn lầy trên đường tới, cũng không tính vương gia có báo lên triều đình hay không, bệ hạ có phái khâm sai và quan binh tới Giang Nam hay không. Chờ bọn họ đến, lũ lụt đã sớm lan tràn thành tai họa.”
Dung Đường mím chặt môi không nói lời nào, y sợ y vừa mở miệng đã nói cho Túc Hoài Cảnh biết kỳ thật mình có tính toán khác.
Túc Hoài Cảnh chú ý đến vẻ mặt của y, nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi nói: “Đường Đường muốn nói, để Giang tri phủ thiết yến, mời Giang Nam tuần phủ Lữ Tuấn Hiền, sau đó ngươi tham dự, trực tiếp dùng thân phận Ninh Tuyên Vương thế tử áp bách lão ta hạ lệnh, hỏa tốc mệnh cho dân chúng ở khu vực ven sông sơ tán, củng cố đê điều, chờ lũ lụt đi qua sau lại trở về nhà đúng không?”
“…… Không chỉ vậy, “Dung Đường rốt cục lên tiếng, nhìn Túc Hoài Cảnh, giấu câu sau ở trong bụng.
– Ta có nhược điểm của lão, khiến lão phải nghe mệnh lệnh của ta mà hành sự.
Túc Hoài Cảnh sửng sốt một hồi, thoáng cái hiểu được, đôi mắt hơi sáng, cười gật đầu: “Là ta sơ suất, chỉ cần thân phận một thế tử làm sao có thể sai khiến được tuần phủ Giang Nam? Đường Đường ngươi từ xa chạy chuyến này cũng sẽ không đánh trận không nắm chắc, trong tay đại khái còn nắm lợi thế khác.”
Thiếu chút nữa hắn cho rằng Bồ tát nhỏ nhà mình chỉ tràn đầy lòng tốt bụng, lại xem nhẹ tâm tính và tài trí của Dung Đường. Nếu không nắm chắc mấy phần, chuyến đi Giang Nam sẽ là tận mắt chứng kiến thiên tai, thương cảm vô duyên vô cớ.
Túc Hoài Cảnh cong môi mỉm cười, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Dung Đường, lời nói trong trẻo nhưng nghiêm túc dị thường: “Nhưng ta không cho phép.”
Hắn nói: “Ta không cho phép ngươi đặt mình vào nguy hiểm”.
“Đường Đường, đánh cược vào lòng người là việc nguy hiểm nhất. Nếu ngươi vượt quá con bài thương lượng của mình dù chỉ một chút, có thể khiến đối phương gi ết chết ngươi. Ta không cho phép ngươi làm như vậy.”
Túc Hoài Cảnh vẫn mỉm cười, dịu dàng như bông sen trắng tinh khiết đặt cạnh giỏ sen dưới gốc liễu trên đường ngày hôm kia. Nhụy h0a phấn vàng dịu dàng đáng yêu, hoàn toàn vô hại.
Dung Đường bất giác nuốt nước miếng, yết hầu khẽ lăn, tầm mắt Túc Hoài Cảnh liền rơi xuống chỗ đó, thong thả mà thấp giọng tiếp tục: “Thứ Giang đại nhân cần không phải một phong mật thư đưa đến kinh thành, thứ ông ấy muốn chính là một người chân chính có thể khiến cho Lữ Tuấn Hiền nghe lệnh làm việc.”
Cổ tiểu thế tử trắng noãn, yết hầu khéo léo tinh xảo, theo đường cong cổ hướng lên trên là cằm thon gầy mà mỏng, cánh môi màu nhạt bạc tình.
Ánh mắt Túc Hoài Cảnh dừng ở đó, nở nụ cười: “Đường Đường ngươi đoán xem, ta đã chuẩn bị lễ vật gì cho ngươi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Túc Túc: Muốn hôn vợ
Thịnh lão nhị: Hi! Đại tía, tiểu tía, nhi tử oán hờn tới rồi đey! (ngậm hoa tươi xuất hiện) (bị một ánh mắt của Túc Túc doạ chạy mất)