Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 55



Đoàn xe lại đi thêm ba bốn ngày, rốt cục chậm rãi đi vào thành Tô Châu.

Ngô Nông nhuyễn ngữ, hạt sen thơm ngát.

(*Ngô nông nhuyễn ngữ(吴侬软语): “Ngô nông” có nghĩa là người Ngô, “nhuyễn ngữ” là lời nói mềm mại, uyển chuyển, hay còn gọi là “Ngô nông tế ngữ”, “Ngô nông kiều ngữ”, dùng để hình dung phương ngôn của vùng Tô Châu, Thượng Hải, là bộ phận phương ngôn mềm mại uyển chuyển hơn các vùng nói tiếng Ngô khác, giọng nữ thì nghe ngọt ngào linh tú, giọng nam thì nho nhã nhu mỹ. Tuy nhiên, phương ngôn Tô Châu được liệt vào phương ngôn khó thứ ba của Trung Quốc, chỉ sau tiếng Ôn Châu và tiếng Quảng Đông.)

Trên đường Thủy Lăng Ngu Kinh là kim ngọc và son phấn chồng chất tạo ra phú quý xa hoa ngập trời, nhưng trong thành Cô Tô Giang Nam lại là sự dịu dàng duyên dáng được tạo ra từ sương khói lượn lờ và sông nước.

Vương Tú Ngọc đã sớm gửi thư cho người quản lý thôn trang ở Tô Châu, Dung Đường không muốn ở trong thôn trang, đối phương mua cho y một gian viện ở trong thành, theo yêu cầu của y, cách nơi ở của tri phủ Tô Châu một con phố.

Ngày thứ hai Dung Đường vào ở, tri phủ Tô Châu Giang Thiện Hưng sáng sớm đã tới bái phỏng, kết quả là toàn bị khước từ ngay ở cửa.

Dung Đường đến hoàn cảnh mới, hưng phấn cả đêm không ngủ được, sáng sớm trời vừa tờ mờ sáng đã lôi kéo Túc Hoài Cảnh đi dạo khắp thành Tô Châu.

Trước kia lúc y ở kinh thành động một chút là mở ra bản đồ trong không gian hệ thống, tranh thủ lúc rảnh rỗi lướt cùng với hệ thống, xem còn có chỗ nào chưa có thắp sáng, nơi nào có thể đi thêm một lần, nơi nào có thể đi chơi mà không phải vác theo công vụ.

Dung Đường luôn cho rằng nhiệm vụ này rất đơn giản, chờ sau khi y hoàn thành, Thiên Đạo cho y một cơ thể mới, bản thân y tự do tự tạo đi du lịch ra bắc vào nam.

Nhưng lần nào cũng chết nửa đường, đừng nói đi ra ngoài chơi, mặc kệ Thịnh Thừa Lệ vài ngày, Thiên Đạo sẽ khiến y phun vài ngụm máu tăng lên một chút nhận thức về nguy cơ, Dung Đường căn bản không có thời gian rảnh rỗi đi dạo phố khắp nơi.

Nhưng y ra ngoài rất vui vẻ, lúc ngồi lên tửu lâu lớn nhất trong thành Tô Châu ăn cơm. Cách cửa sổ nhìn về phía bóng dáng nhảy múa cùng tiếng ca yểu điệu trên thuyền hoa trên mặt hồ phương xa, lại nhìn người bán hàng rong đội mũ rơm bán đài sen dưới lầu, duy trì tâm tình tốt cho tới trưa thì lập tức tản ra sạch sẽ.

Trong lầu có rượu Thanh Mai ủ rất đặc biệt, Túc Hoài Cảnh ngửi ngửi mùi vị, lần đầu tiên rót cho Dung Đường một ly.

Mùi rượu thanh ngọt gọi về ý thức Dung Đường, y chớp mắt mấy cái, có hơi ngây thơ nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, tay lại không chạm vào ly rượu nhỏ bé kia.

Túc Hoài Cảnh nói: “Sẽ không say lòng người, ngươi có thể uống một chút.”

Nói là một chút nhưng tuyệt đối không thể uống nhiều, ngoại trừ ngày mười tám tháng ba thành thân Dung Đường uống chút rượu. Mấy ngày sau một ngụm cũng không dám dính, sợ lại chọc cho đại nhân vật phản diện nổi điên lạnh lùng chất vấn.

Nhưng Túc Hoài Cảnh tự tay rót rượu cho y, không uống thì thiệt thòi lắm.

Dung Đường do dự cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm, ánh mắt còn không ngừng đánh giá Túc Hoài Cảnh, phòng ngừa hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Túc Hoài Cảnh bị y nhìn cũng hết cách, bật cười hỏi: “Trong mắt Đường Đường ta là người như thế nào?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Dung Đường suy nghĩ một chút: “Người thật hung dữ.”

Một bên lông mày Túc Hoài Cảnh khẽ nhíu, trong mắt mang theo nghiền ngẫm: “Ta hung dữ với Đường Đường khi nào?”

Dung Đường yên lặng đếm trong lòng:

Ta đi gặp Thẩm Phi Dực, ta thành thân uống rượu, Dung Tranh đến viện ta tặng quà, ta ngất xỉu ở Phù Viên… Thậm chí khoảng thời gian trước ngươi còn vừa nhốt ta!

Nói trí nhớ của ta kém, trí nhớ của ngươi mới kém quá đáng đó!

Dung Đường càng nghĩ càng oan uổng, trừng mắt nhìn hắn, tức giận bất bình quay đầu uống một ngụm rượu lớn.

Túc Hoài Cảnh nhìn đến khiếp sợ, ánh mắt lóe lên, bắt đầu có hơi không tự tin mà buồn bực.

Chẳng lẽ hắn thật sự rất hung dữ với Đường Đường sao?

Không đợi hắn nhớ lại xong, Dung Đường đặt ly rượu xuống, vẫn chưa hết ý li3m li3m môi, lại nhẹ giọng nói: “Quên đi, ta nói đùa thôi.”

Túc Hoài Cảnh: “…?”

Dung Đường nói: “Ngươi là một bạn nhỏ rất đáng yêu rất lương thiện.”

Mùa hè nắng chói chang, mặt trời rực rỡ tản ra tầng mây, dương liễu rủ xuống bên bờ đê sông, sóng nước trên mặt hồ phản xạ ra ánh sáng lăn tăn, tiếng người ta rao bán bằng tiếng địa phương ở dưới lầu, trong lầu Ngô Nông mềm giọng hát vang.

Túc Hoài Cảnh nhìn Dung Đường hai cái, cúi đầu nở nụ cười: “Cảm ơn phu quân khen ta nha.”

Bên tai Dung Đường dần dần đỏ lên, y tự nói với mình là do rượu cồn, không hề có nguyên tắc đổ tội cho rượu Thanh Mai có thể còn chưa tới năm độ.

Giang Nam thiên về vị ngọt, Dung Đường ăn vào miệng cảm thấy vô vị, nhưng bởi vì nhớ kỹ sở thích của Túc Hoài Cảnh, y đặc biệt bảo tiểu nhị đề cử mấy món ăn vị ngọt, dùng xong cơm trưa còn mang lên hai đ ĩa bánh ngọt.

Một đ ĩa bánh hoa sen chiên giòn, một đ ĩa tôm chiên vàng.

Dung Đường ăn từng miếng từng miếng, hài lòng nhìn Túc Hoài Cảnh gắp một chiếc bánh hoa sen chậm rãi ăn.

Y phát hiện Túc Hoài Cảnh ăn cơm thật sự rất ưu nhã, ít nhất thì nhã nhặn hơn y nhiều, vừa không ăn như hổ đói, cũng sẽ không làm bộ làm tịch, hắn chỉ ngồi ở chỗ đó ăn một phần bánh ngọt thông thường cũng có thể xưng là cảnh đẹp ý vui.

Dung Đường để ý lúc hắn ăn bánh hoa sen, vụn bánh bong ra cũng ít hơn người khác.

Y và hệ thống cảm thán không hổ là thuở nhỏ tiếp nhận huấn luyện lễ nghi của  hoàng gia, hệ thống thì trợn trắng mắt với y, càng không muốn để ý tới ký chủ nhà mình.

Túc Hoài Cảnh không nói gì, ăn xong một miếng bánh hoa sen, nhìn thấy Dung Đường lại đẩy chén đ ĩa tới trước mặt hắn, ý cười hiện lên trên mặt, không có ăn cơm mà hỏi: “Buổi chiều Đường Đường còn muốn đi dạo phố à?”

Bọn họ đi dạo cho tới trưa, mua chút vải vóc Giang Nam hợp thời cùng trang sức son phấn, định trở về làm quà cho Vương phi, còn lại tất cả đều là thoại bản và đồ ăn vặt.

Dung Đường ngồi trên ghế, thấy Túc Hoài Cảnh không có ý định tiếp tục ăn, tiếc nuối cụp mắt xuống, nuốt viên tôm vàng óng vào miệng, sau đó lắc đầu: “Không muốn, muốn trở về ngủ.”

Túc Hoài Cảnh tương đối cưng chiều y, nghe vậy đưa qua một cái khăn, để y lau dấu vết trên miệng, gật đầu nói: “Vậy ta đưa ngươi trở về.”

Dung Đường xoa bụng, đang muốn đáp lại, nhạy cảm phát hiện những lời này hình như còn có hàm nghĩa khác, nhíu mày, hỏi: “Buổi chiều ngươi muốn đi ra ngoài ư?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Cà vạt vừa đeo vừa ‘trói’

Túc Hoài Cảnh cười gật đầu, Dung Đường hỏi: “Đi đâu?”

“Giang Nam đất lành chim đậu, thành Cô Tô có rất nhiều cửa hàng lương thực đã hoạt động qua nhiều thế hệ.Hiện tại đang là mùa sản vật dồi dào, sắp vào vụ thu hoạch lương thực, gạo đang rẻ, ta muốn dẫn theo Song Thọ đi ra ngoài thu một ít trở về.” Túc Hoài Cảnh thẳng thắn.

Dung Đường ngẩn ra nửa ngày.

Bên ngoài lầu tiếng ca hát vẫn nhộn nhạo như trước, bên trong lầu vẫn nghênh đón khách nhân, tơ lụa nối liền không dứt, mực nước hồ Lăng dâng lên, người trong thành hồn nhiên, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong cổ họng Dung Đường có chút chua chát, y cảm giác đầu mình có hơi choáng váng, không biết có phải do ly rượu Thanh Mai kia hay không.

Y hỏi: “Tại sao phải thu gạo?”

Lương thực mùa thu sắp thu hoạch, hiện tại gạo trên thị trường chẳng mấy chốc sẽ biến thành gạo cũ, dù người buôn lương thực nóng lòng muốn bán nhưng giá cũng không rẻ hơn bao nhiêu. Nếu Túc Hoài Cảnh muốn buôn bán, tìm bọn họ mua gạo chẳng bằng vào trong thôn thu một vụ mùa mới nhất.

Mặt mày Túc Hoài Cảnh cong cong, đại nhân vật phản diện trong nguyên tác coi tính mạng người trong thiên hạ như cỏ rác cười hỏi y: “Đường Đường còn chưa nhớ ra sao?”

“Ta nói rồi, ta muốn ngươi vui vẻ, ta nói chúng ta là phu thê, tất cả những gì ngươi gánh vác ta nên gánh vác một nửa. ” Hắn thong thả nói đáp án, ý cười ung dung tự nhiên tô điểm trên khuôn mặt xinh đẹp trong veo, so với sương khói ở thành Cô Tô còn động lòng người hơn ba phần,” Ngươi muốn đến Giang Nam tránh nắng, ta sẽ cố gắng để ngươi chỉ nghỉ mát mà thôi.”

“Nếu như không làm được, Đường Đường đừng trách ta, cũng đừng áy náy. “Túc Hoài Cảnh nhẹ giọng nói với y, mắt phượng trong veo, còn rõ ràng hơn cả  các quan phụ mẫu mặc triều phục tiên hạc trên Kim Loan điện.

Y biết thật ra bọn họ cứu không được bao nhiêu người.

Thiên tai không thể thay đổi, bọn họ không có bất kỳ chức vụ gì, nếu bản thân Ninh Tuyên Vương đi tới Giang Nam có lẽ còn có thể áp chế tuần phủ đại nhân. Nhưng một thế tử tuổi chưa tới hai mươi đường xa mà đến, tận tâm tận lực chiêu đãi là được, nếu y nhúng tay vào chính vụ đó gọi là vượt quá khuôn phép.

Bọn họ hai người bốn tay, cộng lại còn chưa tới bốn mươi tuổi, nếu muốn cứu mạng mấy vạn người, đó gọi là điều viển vông không biết tự lượng sức mình.

Nhưng Dung Đường muốn thử một lần, Túc Hoài Cảnh bèn thử cùng y một lần, hơn nữa còn nói cho y biết trước, “Nếu như làm không được, ngươi đừng áy náy”.”

Chỉ cần có thể cứu được người thì chuyến đường xa này của bọn họ, không tính là không có ý nghĩa.

Dung Đường kinh ngạc nhìn Túc Hoài Cảnh, ánh mặt trời giữa hè đầu tháng sáu chiếu vào mép cửa sổ, mạ ở trên mặt Túc Hoài Cảnh, y đột nhiên nhận ra dù y tưởng mình đã hiểu Túc Hoài Cảnh, người này vẫn có thể cho y một niềm vui bất ngờ lớn.

Y không hiểu tại sao một người như vậy lại phải chịu tổn thương nhiều lần cho đến khi bị buộc hắc hoá.

Dung Đường cảm thấy chua xót, nuốt một ngụm, nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Hệ thống im lặng thở dài, trở nên có tình người hơn.Nó dừng lại trong không gian ảo ba chiều, nhìn hai nhân vật nhỏ giống như pixel trước mặt, muốn hỏi chủ nhân của nó:【 Chẳng phải cậu nói cậu không phải chúa cứu thế sao? 】

Tham Khảo Thêm:  Chương 121: Chương 124

Cần gì phải cho mình nhiều gánh nặng như vậy.

Nhưng nó hỏi không ra, nó chỉ nhìn về phía nhân vật phản diện lẽ ra lại đang đứng ở phía đối diện thiên đạo. Nó phát hiện mình cũng không biết đến tột cùng cái gì là đúng, cái gì là sai.

Ngày thứ tư sau khi Dung Đường dọn vào thành, tri phủ Tô Châu Giang Thiện Hưng rốt cục được người gác cổng nghênh đón vào phòng khách.

Giờ Thìn ba khắc, mặt trời đã treo cao, tiếng chim tước trong sân sinh động phức tạp hơn trong kinh rất nhiều.

Dung Đường cau mũi uống một chén thuốc, vẻ mặt đau khổ oán niệm sâu sắc nhìn Túc Hoài Cảnh một cái.

Người sau ôn hòa sửa lại cổ áo cho y, thấp giọng hỏi: “Đường Đường lại sắp té xỉu đấy ư?”

Dung Đường lập tức sợ hãi.

Chuyện đi thu lương thực tuyệt không thoải mái, Túc Hoài Cảnh vốn không muốn dẫn y đi. Nhưng Dung Đường thật sự không chịu buông tha muốn đi theo, đại nhân vật phản diện cũng hết cách với y.

Hắn không nỡ hung dữ với Dung Đường, nhưng cơ thể Đường Đường không thể chịu nổi sự giày vò như vậy.

Hai đời trước Dung Đường ở phía sau màn làm việc cho Thịnh Thừa Lệ, cùng quan viên giao phong chu toàn y biết, dùng mưu kế khiến người ta ngã ngựa y cũng biết. Nhưng rơi xuống vùng sông nước Giang Nam này, nghe một lần lại một lần, chỉ cần nói nhanh hơn một chút là y không thể nghe hiểu tiếng địa phương, nhìn thương nhân vì lợi ích ba hoa chích chòe, Dung Đường phát hiện hình như mình đã quên đàm phán như thế nào.

Cũng không phải là không thể, y rất giàu, có đủ tiền mua mấy tiệm gạo trong thành Tô Châu. Nhưng số lượng gạo tồn trữ trong mấy tiệm gạo có lớn đến đâu, cho dù trộn lên nấu thành cháo, cũng không bố trí được cho bao nhiêu người.

Lần đầu tiên, năng lực kinh tế khổng lồ của Ninh Tuyên Vương thế lại phải giật gấu vá vai trước thảm hoạ như vậy.

Mấy ngày nay Dung Đường không chỉ nhớ Kha Hồng Tuyết một lần.

Kha Hồng Tuyết có tài ăn nói sắc bén, trong nhà lại giỏi kinh doanh, những bản đồ buôn bán mấy đời trước của Thịnh Thừa Lệ đều là do hắn làm.

Đáng tiếc Kha thiếu phó vừa tế tổ hồi kinh, hơn phân nửa sẽ không trở lại Giang Nam.

Dung Đường nghĩ tới đây sửng sốt một hồi, đột nhiên nhận ra hai đời trước chuyện Kha Hồng Tuyết dẫn theo Mộc Cảnh Tự về quê tế tổ, không có xảy ra.

Bọn họ cũng giống như mình, hao hết tâm tư chỉ để giúp Thịnh Thừa Lệ thiết lập sự diện của mình ở trước mặt Nhân Thọ Đế, Mộc Thiếu Khanh không thể xin nghỉ về quê với Kha Hồng Tuyết.

Dung Đường nhíu mày, không biết vì sao luôn cảm thấy hiệu ứng cánh bướm đời này rung quá nhanh.

Y và Túc Hoài Cảnh đi tới phòng khách, tri phủ Tô Châu đợi y đã lâu, thấy người vội vàng đứng lên, khom lưng chắp tay hành lễ: “Hạ quan bái kiến Ninh Tuyên Vương thế tử.”

Chẳng hề khó chịu vì chậm trễ, thậm chí nhiều lần bị từ chối cũng như chưa từng xảy ra.

Giang Thiện Hưng hơn năm mươi tuổi, thân hình gầy gò, trong tóc dưới mũ quan không giấu được vài phần tơ trắng, râu ria hơi có vẻ luộm thuộm, thoạt nhìn giống như đã nhiều ngày không chải chuốt.

Dung Đường hơi yên tâm, biết mình đã chọn đúng đích đến.

Y cười đáp lễ, sai người dâng trà lên, sau đó ngồi chống tay, ngước mắt nhìn về phía Giang Thiện Hưng, cánh môi khép lại, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi: “Giang tri phủ, có phải mùa lũ sắp tới rồi không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.