Đám nữ tử ở trong noãn các ngắm hoa, bọn nam tử lại bắt đầu ngâm thơ làm câu đối về tuyết trắng và hồng mai, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Đúng lúc này, đột nhiên có người kinh hô.
“Mau xem bên kia là cái gì?”
Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng ngón tay của người nọ.
Nơi đó là Trích Nguyệt Các, là cung điện cao nhất trong cung, ước chừng cao chín tầng, dù đứng ở nơi nào trong hoàng cung thì cũng có thế nhìn thấy Trích Nguyệt Các.
Mà lúc này, cửa sổ trên tầng thứ chín của Trích Nguyệt Các lại xuất hiện một bóng người, người nọ ngồi trên lan can, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện khiến người xem hãi hùng khiếp vía.
“Ai ngồi ở đó vậy, thật sự là quá nguy hiểm, lỡ đâu té xuống thì e là…”
“Nhìn kỹ xem, hình như là Thiếu phó Nhiếp đại nhân, sao Nhiếp đại nhân lại bò lên Trích Nguyệt Các?”
“Từ lúc tiệc mừng thọ bắt đầu tới bây giờ, hình như ta không nhìn thấy Nhiếp đại nhân, có lẽ Nhiếp đại nhân là đi nhầm chỗ.”
“Hình như trong tay Nhiếp đại nhân là một bầu rượu, hắn đang uống rượu, không phải là lúc nãy ở yến thính uống nhiều rượu quá nên đi lạc chứ.”
“…”
Nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao, Vân Sơ lập tức bước ra khỏi noãn các.
Từ góc độ của Ngự Hoa Viên, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa sổ của Trích Nguyệt Các, quả thật có một người đang ngồi trên lan can, nhìn kỹ dáng vẻ của người nọ, quả thật là Nhiếp Chu.
Nhưng hôm qua Nhiếp Chu đã cố ý vào cung cáo tội, nói mẫu thân của hắn đột nhiên phát bệnh nguy kịch, hắn cần túc trực bên giường mẫu thân, đưa tiễn lão mẫu thân đoạn đường cuối cùng cho nên hôm nay không thể tham dự thọ yến trong cung, xin nàng và Hoàng Thượng thứ tội, nàng đương nhiên sẽ không trách Nhiếp Chu, bách thiện hiếu vi tiên, đặt lão mẫu thân lên hàng đầu, nàng vô cùng kính trọng, nàng còn cố ý an bài hai thái y đến đó chẩn trị.
Việc này không thích hợp.
Nàng lập tức sai Thu Đồng: “Mau đến Trích Nguyệt Các nhìn xem tình huống thế nào.”
Thu Đồng gật đầu, xoay người mau chóng rời đi.
Vân Sơ nhìn chằm chằm Nhiếp Chu, nàng thấy Nhiếp Chu bỗng nhiên cầm lấy bầu rượu trong tay, giơ tay dốc rượu vào miệng.
Ngay sau đó, thân hình Nhiếp Chu lảo đảo, cũng may không ngã ra ngoài mà là ngã vào trong, phía dưới bị vách tường che khuất, căn bản không nhìn ra tình huống cụ thể.
Nhưng cũng may hắn không tiếp tục trèo lên chỗ cao, Vân Sơ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà, đúng lúc này, người vừa ngã xuống khi nãy đột nhiên đứng lên, thân thể phóng qua lan can, rơi từ tầng chín xuống dưới.
Tuy rằng cách khá xa, không thể nghe được tiếng người rơi xuống nhưng mấy phu nhân cùng các tiểu thư ở đây vẫn không nhịn được phát ra âm thanh sợ hãi.
“Trời ạ…”
“Nhiếp đại nhân… hắn, hắn nhảy xuống thật sao.”
“Cao như vậy, chắc chắn là c.h.ế.t người rồi.”
“Tại sao lại như vậy…”
Đại não Vân Sơ lập tức trống rỗng.
Nàng đột nhiên tỉnh tóa lại, cất bước chạy tới Trích Nguyệt Các.
Nàng đi rất nhanh, gần như là vừa đi vừa chạy, chỉ lo nhấc váy, chẳng buồn nghĩ tới dáng vẻ của mình, một khắc cũng không dám trì hoãn.
Đám quan viên và nữ quyến ở đó cũng theo Vân Sơ chạy tới Trích Nguyệt Các. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án |||||
Tuy rằng ở Ngự Hoa Viên có thể rõ Trích Nguyệt Các nhưng trên thực tế hai nơi này cách nhau một đoạn đường khá xa, chạy nhanh lắm thì cũng phải một khắc sau mới tới.
Cửa Trích Nguyệt Các đã bị Thu Đồng khống chế, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
Nhìn thấy Vân Sơ cùng tiểu hoàng đế dẫn người đến, lúc này nàng ấy mới tiếng lên bẩm báo: “Hoàng Thượng, Thái Hậu, lúc thuộc hạ đến thì vừa lúc thấy Nhiếp đại nhân nhảy lầu, thật sự là không cứu kịp… Thuộc hạ đã nhìn qua, Nhiếp đại nhân đã tắt thở rồi.”
Ngữ khí của nàng ấy tràn ngập ảo não, nếu nàng ấy tới sớm hơn một chút thì đã có thể cứu được Nhiếp đại nhân…
Đại Lý Tự Khanh tiến lên: “Để thần xem xét hiện trường một chút coi sao.”
Vân Sơ duỗi tay ngăn cản Đại Lý Tự Khanh: “Không cần, ai gia tự đi xem.” Nàng rất rõ Đại Lý Tự Khanh là người Sở Thụy tự mình đề bạt, tin ai chứ cũng không thể tin Đại Lý Tự Khanh.
Nàng dẫn đầu bước vào trong.
Từng bước từng bước đi về phía người đang nằm dưới đất kia.
Ngày thường hiếm có ai lai vãng tới Trích Nguyệt Các.
Sân viện phủ đầy tuyết, giờ khắc này, tuyết trắng đã bị nhuộm đỏ rực, khiến người ta nhìn mà ghê người.
Vân Sơ thấy một bên mặt của Nhiếp Chu áp xuống đất, sau ót toàn là máu, quan phục cũng đã bị m.á.u đỏ nhuộm hồng.
Một bầu rượu nằm cách t.h.i t.h.ể hắn không xa, rượu đổ ra ngoài, hòa vào tuyết trắng.
“Nhiếp đại nhân…”
Vân Sơ không nhịn được lẩm bẩm.
Người hôm qua còn gặp mặt mà hôm nay đã phải sinh ly tử biệt.
Nàng kính trọng nhân phẩm của Nhiếp Chu, bội phục Nhiếp Chu luôn dũng cảm xông ra phía trước, còn nghĩ tới chờ chuyện này kết thúc thì sẽ ban cho Nhiếp gia một tòa nhà lớn.
Nàng nghe Nhiếp Chu nhắc tới trưởng tử của hắn năm nay đã mười sáu, kỳ thi hội vừa rồi cũng giành được thành tích rất tốt, đang chuẩn bị tham gia kỳ thi đình vào mùa xuân sang năm, nàng còn nghĩ dù cho trưởng tử của Nhiếp Chu biểu hiện như thế nào thì cũng sẽ cho người này trúng tam giáp tiến sĩ… cũng sẽ tứ hôn cho trưởng tử của Nhiếp Chu.
Nhưng bây giờ Nhiếp Chu đã c.h.ế.t rồi.
Chết trước đêm trừ tịch đoàn viên chỉ mấy hôm.
Mọi người đứng phía sau đều bàn luận sôi nổi.
“Nhảy từ chỗ cao như vậy, chắc chắn là một lòng muốn chết.”
“Sao Nhiếp đại nhân lại nghĩ quẩn như vậy chứ.”
“Vì sao lại phải chọn một cái c.h.ế.t thống khổ như vậy, chậc.”
“Nhiếp đại nhân hiện giờ rất được Thái Hậu tin tưởng, một bước lên mây, sao lại thế này, ai da…”
Lúc này, một nam tử vọt ra từ trong đám người, luôn mồm gào khóc: “Đại ca, sao ca lại nghĩ quẩn rồi tự sát như vậy… bỏ lại cả nhà chúng ta nhiều người như vậy, phải làm sao bây giờ đây…”
Vân Sơ nhìn sang, nam tử này là thân đệ đệ của Nhiếp Chu, tên Nhiếp Thân, là một tiểu quan Thất phẩm trong triều, vốn không có tư cách tham gia tiệc mừng thọ của hoàng đế nhưng vì Nhiếp Chu không tới nên thiệp mời đã được đưa cho Nhiếp Thân.
“Thái Hậu nương nương, đại ca thần quá khổ sở nên mới mượn rượu tiêu sầu, ai mà ngờ được, hắn không cẩn thận ngã xuống…” Nhiếp Thân khóc lóc nhào tới chỗ Nhiếp Chu: “Thần đưa đại ca về nhà…”
“Chậm đã.” Vân Sơ ngăn cản động tác của hắn ta, lạnh giọng hỏi: “Tại sao đại ca ngươi lại khổ sở?”
“Sáng sớm hôm nay mẫu thân đã đi rồi…” Nhiếp Thân cố nén nước mắt nói: “Nhưng hôm nay là sinh thần của Hoàng Thượng, đại ca nói sợ ảnh hưởng long thể nên không phát tang… không cần chiếu cố mẫu thân nên đại ca mới vào cung, muốn dâng thọ lễ cho Hoàng Thượng, là một bức tranh chữ do đại ca tự tay viết. Có thể là đại ca quá thương tâm nên mới cầm một bầu rượu tới Trích Nguyệt Các mượn rượu tiêu sầu, không cẩn thận nên mới… Thái Hậu, Hoàng Thượng, đại ca thần tuyệt đối không cố ý nhảy lầu tự sát trong cung, xin Thái Hậu đừng trị tội đại ca…”
Ở Đại Tấn, cố ý tự sát trong cung là một chuyện vô cùng đen đủi, lại còn cố ý chọn ngày sinh thần của hoàng đế, bị trị tội cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
“Người đâu.” Sở Thụy bình thản mở miệng: “Mang t.h.i t.h.ể Nhiếp đại nhân ra cung, hỗ trợ đặt mua quan tài, bố trí linh đường…”
Bốn Ngự Lâm Quân đi vào, bước về phía t.h.i t.h.ể Nhiếp Chu, muốn nâng t.h.i t.h.ể đặt lên cáng.
Vân Sơ lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện này còn chưa tra rõ mà đã muốn xử lý thi thể, thật là sốt ruột quá rồi.”
“Thái Hậu nương nương có ý gì?” Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Lâm Cường mở miệng: “Nhiếp đại nhân vì Đại Tấn cúc cung tận tụy đến c.h.ế.t mới thôi, hiện giờ trượt chân ngã chết, phải nên sớm xuống mồ an nghỉ.”
“Đúng vậy đúng vậy, Nhiếp đại nhân c.h.ế.t thảm, nằm ở đây bị nhiều người vây xem như thế, thật sự là có chút bất kính.”
“Mau mang về Nhiếp gia đi, bọn ta cũng tới phúng viếng một nén nhen.”
“Nhưng Thái Hậu nương nương nói còn chưa điều tra rõ.”
“Rõ ràng là Nhiếp đại nhân tự mình không cẩn thận té xuống, còn gì phải tra nữa…”
Vân Sơ nhướng mắt nhìn về phía Sở Thụy.
Sở Thụy vẫn mang bộ mặt tái nhợt như lúc trước, nhưng khi mặc quan phục của Nhiếp Chính Vương, đầu đội mũ quan thì đã sớm không còn vẻ bệnh tật như trước đây, mười phần uy nghiêm.
Nàng nhìn vào mắt Sở Thụy nhưng lại không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì từ trong mắt hắn ta.
Nếu không phải nàng biết rõ thủ đoạn của người này thì e là sẽ tin đây chỉ là một sự cố trượt chân ngã c.h.ế.t mà cho qua, Nhiếp Chu sẽ vĩnh viễn c.h.ế.t không nhắm mắt.