Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 458



Thái Hậu dùng hết của hồi môn mua lương thảo cho triều đình, hẳn là trong tay không còn thừa bao nhiêu bạc nhưng vẫn nghĩ cách tìm nhân sâm cứu mạng mẫu thân hắn.

“Nhân sâm thần nhận, bạc thì thôi đi.” Nhiếp Chu cũng là người tính tình quật cường, nói không cần là không cần, cầm lấy nhân sâm rồi xoay người rời đi.

Hắn vừa ra tới cửa cung thì đã bắt gặp Sở Thụy đang đứng đó nói chuyện với một đám người.

Hắn chắp tay hành lễ: “Bái kiến Nhiếp Chính Vương.”

Sở Thụy tươi cười nói: “Nhiếp đại nhân vừa ở chỗ Thái Hậu sao?”

Nhiếp Chu tránh né không nói: “Thần còn phải về hầu bệnh mẫu thân, xin cáo lui trước.”

“Nhiếp đại nhân, không bằng chúng ta tán gẫu một chút.” Sở Thụy đuổi theo hắn: “Nhiếp gia ba đời đều vào triều làm quan, nhiều năm như vậy, Nhiếp gia vẫn cứ ở trong một tiểu viện tử tam tiến đã mấy chục năm, một đại thần Nhị phẩm lại phải ở một nơi như vậy thật sự là không ổn, không bằng bổn vương giúp Nhiếp đại nhân tìm…”

“Không cần đâu Vương gia.” Nhiếp Chu thản nhiên nói: “Vi thần cho rằng cái gì của mình thì là của mình, không phải của mình thì tốt nhất là đừng nên đụng vào thì hơn.”

Hắn nói xong thì xoay người rời đi.

Đáy mắt Sở Thụy lộ ra vẻ âm trầm.

Nhiếp Chu rõ ràng là đang chỉ trích hắn ta, bảo hắn ta đừng mong đụng vào ngôi vị hoàng đế.

Nếu mượn sức không thành, vậy…

Giữa tháng chạp, một trăm ngàn tướng sĩ xuất chinh đánh Đông Lăng, Thái Hậu cùng ấu đế và văn võ bá quan đứng trên trường thành đưa tiễn.

Lúc các tướng sĩ chinh đông thì Công bộ cũng triệu tập toàn bộ thợ thủ công xuất sắc ở kinh thành rèn thần khí tác chiến, phải hoàn thành trước cuối năm để đưa ra chiến trường…

Cùng lúc đó, trong cung cũng nghên đón thịnh yến, là sinh thần đầu tiên sau khi tân đế đăng cơ, cũng còn là ngày trong năm cũ.

Hoàng cung trang hoàng mới hoàn toàn, khắp nơi đều treo đèn lồ ng đỏ, các cung nhân vô cùng bận rộn chuẩn bị sinh thần cho tiểu hoàng đế, không khí u ám khi tiên hoàng băng hà đã sớm trở thành hư không.

Tham Khảo Thêm:  Chương 628: Bị vả mặt trước bao người

Vì là sinh thần nên được miễn lâm triều.

Nhưng Sở Hoằng Du ngày nào cũng phải dậy sớm luyện võ, trời vừa rạng sáng đã không ngủ được nữa, dứt khoát chạy đến An Khang Cung.

Vân Sơ cùng Sở Trường Sinh và Sở Hoằng Giác đều ở An Khang Cung, sáng sớm hài tử ầm ĩ, cung tì bận rộn, vô cùng náo nhiệt.

Sở Hoằng Du chu miệng: “Dưỡng Tâm Điện rất quạnh quẽ, ta không muốn ở đó một chút nào cả, sao phụ thân còn chưa chịu trở lại, cho ngài ấy làm hoàng đế đi, ta chỉ muốn làm Thái Tử.”

“Chắc chắn phụ thân sẽ về nhanh thôi.” Sở Trường Sinh áp xuống nỗi nhớ phụ thân, cười nói: “Ca ca, sinh thần vui vẻ.”

“Trường Sinh, sinh thần vui vẻ.” Sở Hoằng Du lấy một thứ từ trong tay áo đưa qua đó: “Ta lăn lộn trong tư khố hồi lâu mới tìm được thứ này, chính là chiếc trâm xinh đẹp nhất, tặng muội làm lễ vật sinh thần.”

Vân Sơ nhìn lướt qua.

Đó là phượng trâm.

Là thứ tượng trưng cho thân phận Hoàng Hậu.

Nàng có chút đau đầu: “Du ca nhi, chiếc trâm này khảm phượng hoàng, con thấy có hợp không?”

“Cây trâm này hợp với mẫu thân hơn.” Sở Trường Sinh giơ tay cắm chiếc trâm vào búi tóc của Vân Sơ: “Chờ phụ thân trở về, phụ thân đăng cơ, nương chính là Hoàng Hậu, đây là chiếc trâm thuộc về nương.”

“Nương cài thật là xinh đẹp.” Sở Hoằng Du vây quanh Vân Sơ khen một hồi lâu, lúc này mới nhìn về phía Sở Trường Sinh: “Ai, vậy ta phải đưa cho muội thứ gì đây, đúng rồi, ta đưa muội đến tư khố, muội thích cái gì thì lấy cái đó, đi đi đi, đi ngay bây giờ đi.”

Sở Trường Sinh là một tiểu cô nương, xác thật là không thích những món trang sức vừa dày vừa nặng như phượng trâm, con bé sợ ca ca lại chọn cho mình một cái giống như vậy nên cũng đồng ý cùng tới đó.

Huynh muội hai người đi rồi, chỉ còn lại Vân Sơ cùng Giác ca nhi.

Nàng gỡ phượng trâm trên đầu xuống, thất thần nhìn một hồi lâu.

Sở Dực, bây giờ chàng đang ở đâu? Bọn họ đều nói chàng đã chết, chàng thật sự đã c.h.ế.t rồi sao?

Tham Khảo Thêm:  Chương 158

Nếu còn chưa c.h.ế.t thì tại sao lại không về…

Chàng có biết ta và bọn nhỏ nhớ chàng nhiều như thế nào không?

Sinh thần của ấu đế, quan viên từ Ngũ phẩm trở lên và gia yến đều phải vào cung tham gia yến hội.

Đợi đến khi người tới đầy yến thính, Vân Sơ mới mang theo ba hài tử đi tới.

Vừa vào tháng chạp, Giác ca nhi đã được một tuổi rưỡi, bắt đầu bập bẹ tập nói nhưng cũng chỉ nói được hai ba từ đơn, hơn nữa còn nói không rõ ràng.

Tiểu gia hỏa thấy nhiều người đến như vậy thì vô cùng hưng phấn vỗ tay không ngừng, Vân Sơ bảo nhũ mẫu và cung tỳ theo sát, đừng để tiểu gia hỏa chạy khắp nơi gây họa.

Năm ngoái, tiểu gia hỏa này đã được phong làm Vương gia nhỏ tuổi nhất Đại Tấn, người trong cung nào dám lơ là, bảy tám cung nữ và ma ma vây quanh thằng bé, cẩn thận che chở.

Yến hội chính thức bắt đầu, Nhiếp Chính Vương Sở Thụy đứng lên, dẫn dắt bá quan văn võ kính rượu tiểu hoàng đế: “Cầu cho Hoàng Thượng vạn thọ vô cương, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Sở Hoằng Du cũng đứng lên, hắn giơ ly nước trà, lớn tiếng nói: “Đa tạ chư vị ái khanh, nào, trẫm uống cùng các vị.”

Mọi người cùng uống rượu chúc mừng rồi ngồi xuống dùng bữa, cùng lúc đó, mọi người bắt đầu nườm nượp dâng lễ vật.

Đầu tiên là nhóm huân quý, đa số là giấy bút mực, đều là mấy món hạ lễ theo quy củ.

Chỉ có Bình Tân hầu vì muốn đáp tạ ân đức ấu đế giữ lại tước vị cho nhà hắn mà đã tốn không ít công sức lùng mua một viên dạ minh châu để tặng cho ấu đế.

Sở Hoằng Du nhìn thấy dạ minh châu kia thì hai mắt lập tức sáng lên, nếu dùng thứ này chế tạo thành một chiếc trâm cài lên tóc Trường Sinh thì không biết sẽ xinh đẹp đến nhường nào.

Hắn lập tức cười nói: “Bình Tân hầu có lòng, trẫm rất thích.”

Sở Thụy nhìn một bên nhìn viên dạ minh châu kia, đột nhiên có chút mất hồn.

Hắn ta nhớ rất rõ viên dạ minh châu này là thứ quý trọng nhất trong đống của hồi môn của Tô Tử Nguyệt, vì muốn giúp hắn ta mượn sức phủ Bá Viễn hầu mà nàng ta đã tặng viên dạ minh châu này cho Bá Viễn hầu phu nhân.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ai ngờ Bá Viễn hầu lại là một nữ tử, phủ Bá Viễn hầu cứ như vậy mà suy sụp.

Viên dạ minh châu này hẳn đã bị phủ Bá Viễn hầu bán đi, sau đó mới rơi vào tay Bình Tân hầu, lại được Bình Tân hầu dâng cho ấu đế làm lễ vật mừng sinh thần.

Nghĩ đến Tô Tử Nguyệt, lại nghĩ đến thai nhi trong bụng nàng ta, tâm tình của Sở Thụy u ám thật lâu.

Chúng đại thần lần lượt dâng lễ vật.

Cuối cùng, Sở Thụy mới đứng dậy nói: “Mùa đông khắc nghiệt, ngoài hoa mai ra thì không còn hoa nào để thưởng thức, thần cố ý cho người đến phương nam mang về trăm bồn hoa tươi, xem như là thọ lễ, đang đặt ở noãn các trong Ngự Hoa Viên, Hoàng Thượng, hay là đến nhìn một cái đi?”

Trong cung có xây dựng một noãn các chuyên dùng để dưỡng hoa.

Một đám người ngồi ở yến thính không có việc gì làm, cũng muốn đi xem thử hoa ở phương nam đưa tới trông như thế nào.

Sở Hoằng Du thuận theo ý mọi người, đứng lên nói: “Được, vậy chư vị ái khanh cùng trẫm đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa đi.”

Đại điện tổ chức yến hội cách Ngự Hoa Viên cũng không xa, đi qua một góc cua là tới.

Hoa mai ở Ngự Hoa Viên đã nở rộ, tuyết trắng đọng trên đóa mai đỏ vô cùng mỹ lệ, khiến người ta phải dừng chân ngắm nhìn.

Đi vào noãn các, từng đợt hương thơm ập vào cánh mũi.

Vân Sơ nhìn thấy đủ loại hoa, đám hoa cỏ này được bảo vệ rất tốt, cánh hoa không hề bị hư hại, có thể thấy phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực và tài lực để vận chuyển mấy thứ này từ phương nam đến phương bắc.

Mấy vị phu nhân và thiên kim đều kinh sợ.

“Thật đẹp, đều là mấy giống hoa chưa từng thấy ở kinh thành.”

“Nhiếp Chính Vương thật là có lòng, khiến chúng ta cũng có diễm phúc được ngắm nhìn.”

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.