Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 335



Buổi chiều, Từ Sơn Tùng đi làm về, Kiều Hoa thương lượng với anh.

Vậy mà người làm ba như Từ Sơn Tùng còn dễ mềm lòng hơn cả Kiều Hoa: “Nếu Minh Minh không muốn đi thì thôi, học nhà trẻ hay không gì cũng vậy, để thằng bé ở cùng em thêm một năm nữa cũng tốt. Về sau, khi thằng bé học tiểu học, sẽ không có thời gian ở bên cạnh em nhiều đâu.”

Con cái càng lớn càng rời xa ba mẹ, thời gian ở bên gia đình ngày càng ít.

“Hơn nữa, Minh Minh thông minh như vậy, chắc chắn là thằng bé sẽ thích ứng được thôi. Cho dù trực tiếp đi học tại trường tiểu học luôn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.” Ấn ấn bả vai Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng an ủi nói.

“Thông minh thì thông minh, nhưng có đôi khi thằng bé quá ngoan cố a, thật sự ngoan cố. Chủ yếu là em sợ trước đó thằng bé nảy sinh tâm lý sợ hãi trường mẫu giáo, sau này sẽ bài xích luôn trường học…” Kiều Hoa nhíu mày, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Nhìn vợ mình lo như vậy, Từ Sơn Tùng thở dài, đem người ôm vào lòng, “Từ từ từng bước cũng được. Giống như việc cho Minh Minh ngủ riêng, chúng ta cứ làm chậm rãi, dù sao thì vẫn còn tận ba tháng. Vẫn kịp.”

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không còn biện pháp nào khác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 77: C77: Chương 77

Vì để dỗ con trai vui vẻ, buổi tối Kiều Hoa phá lệ cho cậu nhóc nằm trên giường lớn ngủ cùng với ba mẹ.

Nhưng không ngờ được, con trai vẫn không vui, vẫn thấy được nét buồn bực trên khuôn mặt của Kiều Minh.

“Mẹ ơi, ba tháng là bao lâu?”

“Ba tháng rất lâu nha, ba tháng là chín mươi ngày, là mười hai tuần…Nha, Minh Minh còn có thể ở nhà lâu như vậy.” Kiều Hoa cố tình bày ra vẻ kinh hỉ nói.

“Con không cảm thấy lâu.” Cậu nhóc lắc đầu, ôm chặt cô, “Nếu là chín trăm ngày thì mới lâu.”

Chín trăm ngày, sao con không đòi chín ngàn ngày luôn đi.

Kiều Hoa dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con trai bảo bối: “Hơn nữa đi nhà trẻ có thể học được nhiều thứ mẹ chưa dạy con, còn có thể đọc sách, nghe chuyện xưa.”

Hết cách, Kiều Hoa chỉ còn cách đem sở thích của Kiều Minh ra dụ cậu nhóc.

Bàn tay nhỏ che miệng Kiều Hoa lại, “Mẹ rất lợi hại, ba ba cũng vậy, hai người có thể dạy con rất nhiều, rất nhiều kiến thức. Con không cần đi học nhà trẻ đâu.”

Kiều Hoa bất đắc dĩ đỡ trán, thì ra cô với Từ Sơn Tùng hiểu biết nhiều cũng là một loại gánh nặng!

Thở dài một tiếng, “Từ từ đi, mẹ vẫn ở bên cạnh con mà, sợ cái gì? Ba mẹ vẫn luôn ở đây nha.” “ n…Me…Con thích mẹ nhất, con thích được ở với mẹ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: Chương 7

Hôm nay Kiều Minh khóc đến mệt người, cậu nhóc nắm lấy cổ áo cô, miệng chu lên, nhắm chặt mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

=================

Vì để tìm được trường tốt cho con trai, Từ Sơn Tùng đã chạy đôn chạy đáo cả tuần lễ, anh nhờ Hầu Tài Quân gửi con trai vào trường mẫu giáo ở xưởng bông khu vực phụ cận. Trường mẫu giáo cách đại tạp viện không xa, chỉ khoảng 700 mét, đi chưa đến vài phút.

Không chỉ Kiều Hoa dỗ con trai mà Từ Sơn Tùng cũng dỗ dành cậu nhóc. Có đôi khi con trai nài nỉ ỉ ôi làm Kiều Hoa đau cả đầu nhưng anh lại không có nửa điểm oán hận.

Hai người lớn thay phiên nhau dỗ dành một tháng trời, cuối cùng Kiều Minh cũng đã “miễn dịch” với kế hoạch đi nhà trẻ của hai người.

Chỉ hy vọng hai tháng nữa, đến lúc khai giảng, Kiều Minh cũng có thể “bình tĩnh” như thế….

Hai tháng sau, ngày khai gian đúng theo thông lệ đã tới.

Buổi tối hôm đó, bạn nhỏ Kiều Minh ngủ không yên, cậu nhóc cứ lăn qua lộn lại trong lòng Kiều Hoa. Cho đến gần mười hai giờ đem vì quá mệt nên mới nặng nề thiếp đi.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng, cậu nhóc lén lút tỉnh dậy, Kiều Minh chậm rãi bò từ trên giường xuống, cũng không đánh thức hai người lớn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60

Một mình bò lên giường nhỏ của mình, mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bà cụ Phùng đang run rẩy chống gậy đi vào bếp, anh Hữu Vi đã dậy học bài từ sớm, anh Khang Khang vì đói mà tỉnh…..Hình như mọi người đều bận rộn với công việc của mình.

Không giống nhóc, mỗi ngày đều dính với mẹ….Chẳng lẽ, đi học là một chuyện phải trải qua trong đời sao?

Khi Kiều Hoa tỉnh lại, thấy con trai chổng m.ô.n.g dựa vào cửa, đầu thì chui hẳn ra bên ngoài màn che.

Sốc bức màn lên thì thấy con trai đang phiền muộn, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, y hệt như một “nam thần mang khí chất u buồn.”

‘Con trai đang nhìn gì vậy?”

“Mẹ.”

Kiều Minh quay đầu, nhào vào lòng n.g.ự.c mẹ, đầu nhỏ còn không quên cọ cọ. Mái tóc ngắn vốn đã bù xù vì động tác này mà trở thành ổ quạ.

Kiều Hoa ôm con trai, hôn trán cậu nhóc, cuối cùng là vỗ m.ô.n.g nhỏ.

“Mau, kêu ba ba dậy, hôm nay mẹ với ba cùng đưa con tới nhà trẻ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.