Tháng này, Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân không biết phải giải thích bao nhiêu lần cùng một vấn đề, hoặc là “người yêu tặng” hoặc là “chị em mua cho” hoặc là “mẹ, chị gái, họ hàng”…. Mọi người đều nghe nói chính sách của Tử Tinh Đình, cho nên đều tụ tập lại tới phố Bạch Vân mua đồ.
Tặng đồ cho người ta là ý tốt, nhưng đáng tiếc người Trung Quốc ham rẻ, mọi người đều quan trọng giá cả không thèm để ý đến chất lượng.
Cửa hàng nhà Từ Sơn Tùng bán giá cao, không rẻ như những cửa hàng khác, tự nhiên khách sẽ tới mua những cửa hàng kia. Còn người nhận thì không biết gì, đến khi váy xảy ra vấn đề thì chạy tới tìm Từ Sơn Tùng đòi đổi đồ, thật sự là buồn cười.
Lý Hồng Quân cầm một chiếc váy giống hệt cửa hàng mình, một lần nữa cảm thán, “Mọi người tới sờ thử đi, có phải là chất kém hơn không? Váy nhà chúng tôi hai lớp đều là lụa, cho nên mới bán giá cao như vậy!”
“Mọi người ham rẻ mua bản lậu, này không phải vấn đề gì, đây là do mọi người kiếm tiền vất vả, chúng tôi có thể hiểu được. Nhưng mọi người mua bản lậu chạy đến đây bôi nhọ chất lượng cửa hàng chúng tôi, này, không có đạo lý như vậy.”
“Này…”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, sờ thử chất liệu của hai váy, cảm thấy cái của mình kém hơn rất nhiều. Hơn nữa, tuy rằng bản lậu có in logo của Tử Tinh Đình nhưng coi mắt của chuồn chuồn kìa!
Mọi người đều bán bản lậu, sao biết được lấy váy từ đâu? Dù sao có c.h.ế.t cũng không thừa nhận.
“Mọi người hiểu lầm nhà chúng tôi rồi a, váy này nhà nào cũng bán, vì sao cứ phải tìm cửa hàng chúng tôi chất vấn, mấy người khinh nhà chúng tôi dễ ăn hiếp, đúng không?”
“Tôi khinh dễ cậu lúc nào, cậu khinh dễ tôi thì có!”
“Tôi chỉ bán quần áo, mấy người khinh dễ tôi làm gì?”
“Tôi chỉ mua quần áo, khinh dễ cậu khi nào?”
==============
Vừa rồi còn cãi nhau đến dâng trào, bây giờ Lý Hồng Quân lại đang như ngồi trên đóng lửa.
Anh ta nghĩ mình muốn tìm bạn gái như thế nào Lưu Hiểu Hồng cũng có thể tìm ra người phù hợp, thẳng cho đến khi Lý Hồng Quân nói: “Có thể tìm nữ đồng chí giống như Kiều Hoa không chị?”
Đủ tinh ý, ôn nhu, tính tình tốt, có giá trị nhan sắc bản thân cũng có bản lĩnh kiếm tiền.
Lưu Hiểu Hồng cạn lời, “Đồng chí nữ có ngoại hình như Kiều Hoa không dễ tìm, nhưng mẹ đơn thân thì dễ.”
“Đừng đừng đừng, vậy chị cứ tìm như bình thường đi, tìm bình thường thôi!” Làm mẹ đơn thân thì bình thường kiểu gì a, lại nói làm mẹ đơn thư như Kiều Hoa là người trăm năm khó gặp a.
Thôi được rồi, coi như anh ta không có phúc phần đó! Từ Sơn Tùng tỏ vẻ, “Vợ của tôi là độc nhất vô nhị, không thể tìm được người thứ hai đâu.”
Sau khi trở về, Từ Sơn Tùng đem chuyện của Lý Hồng Quân kể cho Kiều Hoa nghe, hai người cười trêu ghẹo anh ta hai câu, sau đó lại bàn bạc về chuyện đi học của Kiều Minh.
“Em đang tự hỏi khi nào định đưa thằng bé đi học nhà trẻ? Rốt cuộc năm sau nữa phải đi học tiểu học rồi, em sợ thằng bé không đi học mẫu giáo thì sẽ không có bạn cùng tuổi.”
“Có thể tìm trường, em giao việc này cho anh.”
Từ Sơn Tùng quen biết rộng, nếu anh đã đồng ý hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Kiều Hoa vui vẻ dẫn con trai đi mua đồ về làm cặp sách, Kiều Minh thấy vậy, tò mò hỏi:
“Mẹ ơi, mẹ lại làm quần áo đẹp sao?” Vải mới nè, có phải là may đồ mới cho nhóc không?
Kiều Hoa cười cười, niết mặt con trai, “Không phải, mẹ mua để về làm cặp mới cho con.”
“Cặp mới.”
“Đúng rồi, mẹ và ba ba định đưa con đi nhà trẻ, sau khi tìm được trường, tháng chín có thể nhập học rồi.”
Kiều Minh vừa nghe, liền không vui, “Con không muốn đi nhà trẻ, con muốn ở mãi bên cạnh mẹ thôi!”
“Không được, bạn nhỏ phải đi nhà trẻ. Hơn nữa, dạo gần đây mẹ rất bận, không có thời gian chơi với Minh Minh.”
Cậu nhóc nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, “Con không cần mẹ chơi với con, con chỉ cần bên cạnh mẹ thôi. Con sẽ ngoan mà, con không gây sự đâu, con sẽ ngoan mà. Mẹ…..”
Con trai vừa khóc người làm mẹ đương nhiên sẽ đau lòng, nhưng Kiều Hoa cố gắng giữ cho bản thân không được xúc động.
Vuốt đầu con trai, ôm Kiều Minh vào lòng, “Minh Minh đã năm tuổi rồi, kỳ thật tuổi này nếu đi nhà trẻ chỉ học có 1 năm thôi, năm sau đã trở thành học sinh tiểu học. Hơn nữa, đi học nhà trẻ đến bốn năm giờ là đã tan học, sau đó lại về nhà ở với mẹ.”
“Không cần, con không muốn, ô ô ô ~” Bạn nhỏ Kiều Minh trực tiếp khóc lớn, cậu nhóc ôm chặt Kiều Hoa, “Con không cần đi nhà trẻ, còn chỉ cần mẹ, cần mẹ thôi à….”
Kiều Minh khóc đến thương tâm, khóc đến nỗi nói không thành lời.
“Aizzzz”
Con trai buồn bã cả nửa ngày, nước mắt cũng chưa từng ngừng rơi.