Từ Sơn Tùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ, trách không được, Lưu tổng lại muốn một vạn tiền hoa hồng, thì ra là có chỗ cần dùng tiền.
Con số này không nhỏ, tiểu tam lại phát điên không quan tâm chuyện bị làm lớn, đến lúc đó nháo ra đại sự chỉ có một mình Lưu tổng gánh vác, cho nên ông ta mới sợ hãi.
Con người Lưu tổng, mặc dù Từ Sơn Tùng không biết nhiều nhưng Tần Tiểu Mạn lại quá hiểu.
Rốt cuộc ông ta một lần nuôi bốn năm người, có bao nhiêu tiền trong túi cô ta đều rõ ràng.
Thời trẻ Lưu tổng chọn vợ giàu để dựa vào, cho nên vợ ông ta rất cường thế, nhà mẹ đẻ cũng lợi hại, ba vợ của ông ta là xưởng trưởng của một xưởng trang sức, mẹ vợ là trưởng ban khu phố, trong nhà không thiếu quyền thiếu chức…
Lưu tổng ôm đùi vàng một đường đi lên, thời con trẻ ông ta tuấn tú lịch sự, miệng lưỡi lại trợn tru rất nhanh đã được vợ ông ta coi trọng từ đó đường thăng quan tiến chức liền lên như diều gặp gió.
Nhưng mà sau này càng già nhan sắc càng giảng, cho nên vợ ông ta không còn thích ông ta đến như vậy, cho nên liền lạnh nhạt đến cả nhu cầu kia cũng không cho….Lưu tổng được nhiên nghẹn khuất, cảm thấy mình sống không đáng mặt nam nhân.
Vì thế, ở tuổi 35, ông ta bắt đầu nuôi tình nhân bên ngoài tạo cảm giác đàn ông.
Tuy là nói ở rể, nhưng nhiều năm như vậy ông ta tích cóp cũng không ít. Cho dù ở niên đại nào, chỉ cần có tiền, không quan tâm độ tuổi nào cũng không thiếu gái trẻ đu theo.
Cảm giác được làm đàn ông lần nữa quay về, kết quả liền nuôi thêm tiểu tứ tiểu ngũ,…. Nếu không phải phát hiện ra tiểu ngũ, có khi nào ông ta nuôi đến tiểu lục, tiểu thất không?
“Cô đem chuyện riêng của Lưu tổng nói với tôi vì mục đích gì?” Từ Sơn Tùng không hiểu Tần Tiểu Mạn vì sao lại nói chuyện này với anh, cô ta cũng không phải là người vô công rỗi nghề.
Quả nhiên ~
“Xưởng trưởng Từ, tôi kể những chuyện quan trọng này với anh, anh không có ý định cảm ơn tôi sao?” Thì ra là có đề nghị khác.
Từ Sơn Tùng: “…………”
Cảm ơn? Chỉ bằng hành động trước đó của cô ta, anh không ra tay đánh người đã là khách khí rồi, còn ở đây cảm tạ?
“Tôi có ép cô nói sao?” Từ Sơn Tùng lạnh giọng, lông mi khẽ run, ánh mắt âm trầm u ám.
“Hả?” Tần Tiểu Mạn sửng sốt, cô ta không dự đoán được anh lại nói như thế.
“Nhưng……Tôi đã nói tất cả cho anh biết rồi, tốt xấu….” Không đợi cô ta nói xong, Từ Sơn Tùng đã lạnh giọng đánh gãy, ‘Đơn này xưởng An Tiếu cũng của chúng tôi không nhỏ, chỗ chúng tôi miếu nhỏ không chưa nổi hai vị, xin mời đi tự nhiên. Đúng rồi, lúc đi ra nhớ đóng cửa lại.”
Tần Tiểu Mạn: “………….Đuổi cái gì mà đuổi! Anh đừng có quá mức!”
Hung hăng dậm chân, cô ta đi rầm rầm ra ngoài, cũng không đóng cửa lại, tiếng giày cao gót lộc cộc lộc cộc, đến cả con kiến đi ngang qua cũng không dám trêu chọc cô ta.
Biết được Từ Sơn Tùng không muốn hợp tác với xưởng mình, Lưu tổng trợn mắt, đứng sững tại chỗ, tàn thuốc rơi trúng chân cũng không để ý.
“Thật hay giả vậy? Cậu ta nói như vậy? Một chút đường lui cũng không có?”
Chuyện hợp tác làm ăn với xưởng An Tiếu phía trên đã sớm ra quyết định, nhưng ông ta vì ỷ lại đây xưởng nhà mình mà muốn chiếm chút lợi rồi mới ký hợp đồng.
Bởi vì đơn đặt hàng lớn mà xưởng An Tiếu lại là xưởng nhỏ mới mở, cho nên Lưu tổng mới dùng công phu sư tử ngoạm như vậy, ông ta cũng không sợ Từ Sơn Tùng cự tuyệt.
Dù sao thì sau khi trừ đi một vạn tiền hoa hồng, Từ Sơn Tùng cũng lời đến một, hai vạn không phải sao? Nói chung là không lỗ, nhiều lắm là kiếm đi ít hơn một chút thôi.
Vả lại mấy ngày nay, sau nhiều lần mời cơm, Lưu tổng thấy Từ Sơn Tùng là một người không quá keo kiệt, dám bỏ tiền vì việc lớn, anh bỏ tiền mời cơm thập phần sảng khoái, cho nên ông ta mới cảm thấy đơn hàng này nhất định ký được.
Không nghĩ tới, lăn lộn mấy ngày, cư nhiên lại không ký? Không có lý này được a! Lưu tổng không nghĩ đơn hàng này sẽ không thành!
Lưu tổng không tin, bắt Tần Tiểu Mạn phải chở mình tới xưởng An Tiếu, tự ông ta đi gặp Từ Sơn Tùng.
Nhưng cuối cùng kết quả vẫn không đổi.
Lưu tổng tức giận măng anh không biết xấu hổ, sắc mặt Từ Sơn Tùng càng thêm âm trầm, không khách đuổi hai chủ tớ nhà này đi, “Xin mời đi.”
Lần nào tới xưởng An Tiếu, Từ Sơn Tùng cũng đều chiêu đãi bọn họ rất cẩn thận, không phải đồ ngon cũng là trà tốt, thái độ phải nói là cực kỳ đúng mực. Nhưng lúc này anh như thay đổi thành con người khác, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, làm cho hai chủ tớ bọn họ không khỏi rùng mình.
Lưu tổng cảm thấy sợ hãi a! Ông ta sợ đơn này mình không ký được khi trở về sẽ bị cấp trên khiển trách.
Công ty kia cũng không phải công ty của ông ta mà là công ty của nhà vợ ông ta! Ông ta ở bên ngoài làm chuyện xấu, lấy việc công để mưu lợi cho mình, đến khi đơn hàng không ký được công ty nhất định sẽ gọi qua hỏi Từ Sơn Tùng.
Từ Sơn Tùng đem chuyện ông ta đòi một vạn tiền hoa hồng nói ra, lúc đó, đừng nói ba mẹ vợ đến cả vợ ông ta cũng không thể bảo đảm cho ông ta!
Ba mẹ vợ của ông ta ngứa mắt nhất chính là những người lấy việc công làm việc tư ~