Trở lại ngôi nhà nhỏ ấm áp, Lạc Thiên Dịch ở bên ngoài nhóm lửa, thật sự định nướng một con cá cho Cổ Kì.
Cậu dùng dao cạo bỏ vảy, moi hết ruột cá, rửa lại bằng nước sạch, xiên cá vào que gỗ nhọn rồi nướng trên lửa.
Lúc này trời đã tối, cả khu rừng tối om, chỉ có ngôi nhà màu trắng của bọn họ cùng với ánh lửa tỏa sáng bên ngoài.
Phía xa núi, chim cuốc đang hót, thanh âm trống rỗng u oán.
Cổ Kì thay quần áo, cô bước ra khỏi ngôi nhà màu trắng và ngồi bên cạnh Lạc Thiên Dịch.
“Nhìn lên bầu trời đi.” Cổ Kì nói.
Lạc Thiên Dịch ngẩng đầu lên, bầu trời điểm xuyết những vì sao giống như vô số đom đóm đậu trên bầu trời đêm, một cơn gió thổi qua, không khí trong lành tràn ngập hương hoa, làn gió mát lành cùng với ánh lửa ấm áp hòa vào nhau, không có gì dễ chịu hơn thế này.
Đặt thanh gỗ có gắn con cá lên đá, Lạc Thiên Dịch nắm tay Cổ Kì, đưa lên môi cậu hôn một cái: “Nơi này rất đẹp, nhưng em không cho phép chị đến đây một mình, chị đi một mình em không an tâm, mặc kệ có ra sao đi nữa chị nhất định phải dẫn em theo, em có thể cùng chị rời xa nhân gian trở về núi rừng, nhưng mà em phải mang theo mấy cái nồi niêu xoong chảo.”
Cổ Kì nhặt một viên đá ném ra xa.
“Ừm, đến lúc đó có thể mua một ít rau và hạt giống hoa. Chúng ta cùng nhau khai hoang trồng một mảnh hoa tươi và rau quả.”
“Không thành vấn đề, chị gái muốn em cuốc đất thì em cuốc, đâu phải em chưa từng làm ruộng đâu.” Nam vương họ Lạc bật cười.
Cổ Kì ngạc nhiên: “Em không phải là thiếu gia sinh ra trong một gia đình làm Đông y gia truyền sao? Đã từng làm công việc đồng áng à?”
“À……”
Thân phận thiếu gia giả ống quần lấm lem bùn đất của nam vương họ Lạc sợ là có thể bị bại lộ.
Lúc sinh ra cậu đã không quý giá chút nào, cô còn yêu cậu không?
Lạc Thiên Dịch gãi mũi giải thích: “Trước kia nhà em có một ruộng thuốc, chuyên trồng thảo dược, mỗi kỳ nghỉ hè em đều bị ông nội bắt về trồng thuốc. Cha em là giám đốc của bệnh viện lớn đấy, thế nhưng cũng không thể làm gì được cả, cũng phải vác cuốc đi trồng thảo dược, mỗi lần trồng xong về là mặt cha con đều bị cháy nắng đến bong tróc, mẹ em rất đau lòng.”
Cổ Kì cười khúc khích, cảm thấy gia đình họ thực sự thú vị.
“Em và cha em đều sợ ông nội?”
“Nói sợ cũng không hẳn, đúng hơn là kính trọng. Từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, bách thiện hiếu vi tiên, vạn ác d@m vi thủ.”
*Bách thiện hiếu vi tiên, vạn ác d@m vi thủ (Tạm dịch: Trong trăm cái thiện thì hiếu đứng đầu, trong vạn cái ác thì dâm (quan hệ nam nữ bất chính) đứng đầu) là một câu tục ngữ nói lên bản chất thuần túy cao đẹp của con người. “Hiếu” là lẽ thường của thiên đạo xoay chuyển, là cái lý của đất nâng đỡ vạn vật, là đức hạnh mà con người nhất định phải thực hành, vậy nên cái gốc của sự thiện lương nằm ở chữ Hiếu, còn trong vạn việc ác thì tà dâm là việc ác đứng đầu và cũng là việc ác phải chịu quả báo nặng nề nhất, bởi vì căn nguyên của vạn cái ác trong thế gian không ngoài nguyên do xa hoa d@m đãng.
“Vạn ác d@m vi thủ?” Cổ Kì cười ẩn ý.
Vốn là người thông minh, Lạc Thiên Dịch vừa nghe đã biết ngay Cổ Kì đang ẩn ý, cậu giả vờ bất mãn: “Em với chị gái là quan hệ yêu đương bình thường, bình thường quan hệ tình d*c cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa… chị gái đẹp thế này thì ai mà nhịn được được.”
Cổ Kì cười rạng rỡ.
Vì sao, gió đêm, ngọn lửa, ban đêm yên tĩnh, nam sinh đẹp trai được mọi người yêu thích, tất cả những thứ này đều đẹp một cách vừa phải.
“Đàn ông trong nhà họ Lạc của bọn em đều đẹp trai nhưng không thể là kẻ cặn bã. Họ phải nghiêm túc và có trách nhiệm với người phụ nữ của mình. Nếu không bị ông nội phát hiện sẽ bị quất roi.”
“Em cứ nói Lạc Thiên Dịch là một người đàn ông tốt là được rồi, sao phải vòng vo như vậy làm gì?”
“Sợ chị gái không biết em tốt như thế nào, không biết em yêu chị nghiêm túc ra sao.”
Cổ Kì lại cười khúc khích, cô thích ở bên cậu, thật dễ dàng, dễ chịu và rất ngọt ngào.
Một lúc sau, cá đã chín.
Lạc Thiên Dịch mang cá đến, dùng đũa cẩn thận loại bỏ phần hơi cháy rồi gắp một miếng cá đưa lên miệng Cổ Kì.
“Ăn một miếng.” Cậu nói.
Cậu quá ân cần, Cổ Kì nhịn không được muốn hôn cậu, Nhìn cậu bé trước mắt, rõ ràng đẹp trai đến rối tinh rối mù, thế nhưng lại treo cổ trên khối gỗ là cô.
“Vị hơi nhạt.”
“Tất nhiên rồi, chúng ta không mang theo muối mà.”
“Nhưng vẫn còn rất tươi.”
“Ừm, ngon hơn bánh mì.”
“Vậy thì em ăn thêm đi.”
“Không được, hai chị em mình ăn.”
“Chị lười ăn cá, có xương.”
“Em lựa xương ra giúp chị.”
“…”
Ngày hôm sau, cả ngày hai người không đi chơi, chỉ ở trong nhà h0an ái.
Một người đàn ông và một người phụ nữ có thể tìm thấy quá nhiều niềm vui, không quan tâm đ ến ngày hay đêm, không phải bận tâm sẽ làm phiền mọi người, cũng không cần để ý tới cửa sổ đang mở.
Ở rừng núi hoang vắng này, những người duy nhất có thể nhìn thấy cuộc l@m tình của họ cũng chỉ có cô hồn dã quỷ mà thôi, đúng không?
Cả đêm lẫn ngày, hai người đã làm không ít chuyện lý thú.
Cổ Kì trực tiếp cầm bảng vẽ lên giường vẽ cậu thiếu niên nào đó, sau khi vẽ xong đưa cho cậu xem, nam vương họ Lạc đỏ mặt.
Chăn bông trên giường nồng nặc mùi mồ hôi, không biết là mồ hôi của ai, Cổ Kì nói có mùi, còn Lạc Thiên Dịch thì nói thơm.
Sau đó, cả hai kéo chăn bông xuống sàn rồi ngủ trên sàn, dùng chăn bông quấn thành côn trùng, một loại côn trùng lưỡng tính đầy mồ hôi.
Cậu lấy cọ vẽ nguệch ngoạc trên da cô dù ở bất cứ đâu, trên đôi vai gầy, trên xương b ướm, trên bụng phẳng lì trắng nõn nà, trên bắp chân thon thả uyển chuyển…Khả năng vẽ tranh của cậu vụng về như một cậu học sinh tiểu học.
Lạc Thiên Dịch cảm thấy nếu được sống với cô như thế này đến hết đời thì cuộc đời của cậu thật xứng đáng, cho dù ngày mai có chết cậu cũng sẵn sàng chìm đắm trong sự dịu dàng của cô.
“Cổ Kì, em cho chị cả linh hồn lẫn thể xác, em yêu chị, thân thể và dòng máu em đều nhiễm hơi thở của chị, đừng bảo em đi tắm, em không thích tắm chút nào, em thích mùi của chị, thích mùi hương chị lưu lại trên khắp thân thể em.”
“Đầu đất.”
“Đầu đất nói rằng nó yêu chị.”
“Đầu đất không biết nói chuyện.”
“Đầu đất dùng thân thể của mình nói rất nhiều lời tình cảm.”
——
Tối chủ nhật, hai người vội vàng đi cả đêm trở về thành phố Giang.
Bạn học Lạc vẫn phải đi học, tối thứ hai có trận bóng rổ nên phải về.
Trước khi rời đi, cậu rất lưu luyến chia tay ngôi nhà màu trắng này, dù sao đây cũng là nơi cậu qua đêm đầu tiên với Cổ Kì, ẩn chứa quá nhiều bí mật hoang đường không thể kiềm chế, như si như mộng, cậu gọi đó là vườn hoa bí mật của họ.
Lần sau ghé đến nhất định phải mang hạt giống hoa rắc xung quanh nhà, để ngôi nhà được biển hoa vây quanh.
Trên đường về, Lạc Thiên Dịch lái xe suốt cả hành trình, còn Cổ Kì đang ngủ.
Cậu cười cô là heo, cô nói cậu là Teddy nhỏ.
Khi Lạc Thiên Dịch trở lại trường học đã là tám giờ sáng, cậu đi thẳng đến giảng đường, tìm một nơi kín đáo ngồi xuống để ngủ bù.
Không lâu sau học sinh lục tục vào lớp, không ít nữ sinh lén nhìn trộm cậu, cố ý cười nói khi đi ngang qua cậu.
Lạc Thiên Dịch không quan tâm, cậu gửi tin nhắn cho Thương Chí Trạch và nhờ cậu ấy mang sách giáo khoa giúp.
Mười phút sau, Thương Chí Trạch và Kha Tào một tay cầm sách giáo khoa vào lớp, một tay kia cầm bữa sáng.
Lạc Thiên Dịch không cần nghĩ cũng bọn họ chắc chắn ngủ quên, vội vàng mặc quần áo rời khỏi ký túc xá, có lẽ còn chưa đánh răng.
Đúng như dự đoán, mấy người Thương Chí Trạch vừa bước vào lớp thì tiếng chuông vào học vang lên, giảng viên trên bục giảng đã mở danh sách học sinh chuẩn bị đọc tên.
Ngồi ở bên cạnh Lạc Thiên Dịch, Thương Chí Trạch hỏi nhỏ: “Lạc đại ca, hai ngày nay mày đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nghe?”
Khi ngửi thấy mùi thơm mơ hồ trên cơ thể Lạc Thiên Dịch, nụ cười của cậu ấy trở nên mập mờ: “Nói thật đi, mày với nữ thần của mày l@m tình cả ngày lẫn đêm đúng không?”
Kha Tào và những người khác đang nói chuyện phiếm, khi nghe thấy lời nói của Thương Chí Trạch, họ cũng đi tới, híp mắt nhìn Lạc Thiên Dịch.
Con trai có xu hướng d@m đãng hơn con gái trong một số việc.
Lạc Thiên Dịch lấy sách giáo khoa từ Thương Chí Trạch và nói một cách nghiêm túc, “Có thể nghiêm túc hơn được không?”
“Không nghiêm túc chỗ nào?”
“Đúng vậy, chỗ nào không nghiêm túc đâu?”
Vài nam sinh đang chơi chữ, Lạc Thiên Dịch nhướng mày: “Người bình thường yêu đương thế nào thì bọn tao cũng thế.”
“Loại yêu đương bình thường thế này khi nào mới đến phiên tao?” Thương Chí Trạch hơi ghen tị.
Kha Tào phụ họa: “Tao cũng muốn có bạn gái.”
Dương Khải Trình: “Bọn mày muốn bạn gái của thằng Dịch mới đúng.”
Thương Chí Trạch và Kha Tào đồng thời bịt miệng Dương Khải Trình ngay lập tức. Bạn gái của Lạc Thiên Dịch quả thực xinh đẹp tựa thiên tiên, thậm chí còn đẹp hơn cả các sao nữ trên ti vi. Nhưng bọn họ cũng tự biết thân biết phận, chị gái kia không chỉ xinh đẹp mà còn giàu nữa, dẫu cho chị gái đó có đá Lạc Thiên Dịch thì cũng chả liên quan gì tới họ.
Nhìn thấy Thương Chí Trạch và Kha Tào căng thẳng như bị túm bím tóc, Lạc Thiên Dịch nheo mắt: “Đừng hòng mơ tới, nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu để tao phát hiện bọn mày dám thương nhớ vợ tao thì gặp một lần chém một lần.”
Thương Chí Trạch và Kha Tào cảm thấy cổ lạnh lẽo.