*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng nói chuyện bên dưới vang lên trầm bổng.
Trưởng thôn nói: “Tôi định nhân lúc vào đông, trước khi đóng băng, xây thêm mấy cái lều lớn nữa.” Vốn dĩ nghĩ đến mùa xuân rồi xây, nhưng nhìn thấy rau trong thôn bán chạy như vậy, thực sự không ngồi yên được.
Dù sao cũng có tiền, chi bằng đầu tư hết vào.
Ông ta muốn làm một trận lớn, ai cũng không ngăn được.
Trưởng thôn vốn đã có vài phần dã tâm, bình thường không có chỗ có thể tiêu sái.
Bây giờ có rau quả trái vụ, làm rất hăng hái.
Cả thôn đều bị ông ta cổ động lên.
“Trưởng thôn, bây giờ chúng ta bắt đầu làm đi.”
Trước đây lều lớn đó chính là người trong thôn phụ xây lên, còn dư lại một ít bạt chống mưa. Nhưng vẫn thiếu gang sắt gì đó, trưởng thôn định đi hỏi giáo sư rồi tính.
…
Lão giáo sư thấy trưởng thôn lại cho họ ruộng cũng rất vui. Đất càng lớn, chuyện họ có thể làm càng nhiều.
Lão giáo sư nói: “Chúng ta không cần làm hết thành rau củ quả, cũng có thể thử làm chút trái cây, và hỏa tinh và lê thu do viện nông học tỉnh thành gây trồng ra vừa ngọt vừa bổ, rất thích hợp trồng ở đây.”
Trưởng thôn nói: “Trồng cái này cũng được, nhưng cây ăn quả đều tốn tận mấy năm nhỉ!” Trong thôn muốn mua máy kéo, muốn nhanh chóng thu được hồi báo.
Lão giáo sư nói: “Nếu các người chi tiền, có thể mua giống mười năm, như thế ổn định có thể kết quả trong năm đó!” Hơn nữa nghe nói cà này vô cùng ngon.
Trưởng thôn vung tay: “Mua!” Đang lo không có việc làm, trái cây mùa đông quá ít, nếu thật sự gây trồng ra, chắc chắn còn được săn đón hơn cả rau.
Thôn Đại Vũ đều được động viên lên, tất cả mọi người cực kỳ hăng hái.
Nhân lúc bây giờ chưa có tuyết rơi, mau chóng đi mua một ít gang thép, giá đỡ các loại, dựng lều lên.
Còn có một số thứ khó mua, cần vào huyện xin phê duyệt mới có thể vào xưởng mua.
Trưởng thôn vốn muốn bảo Lục Ngọc vào huyện nói.
Nhưng nghĩ ngợi vẫn tự mình đi. Lục Ngọc đã giúp thôn không ít chuyện, ông ta là một trưởng thôn, không thể nào cái gì cũng trông mong vào Lục Ngọc được.
Trưởng thôn mang một bụng tâm sự, vừa đi tới cổng thôn đã nhìn thấy trưởng thôn Bạch tới.
Trưởng thôn Bạch hỏi: “Xa xa đã nhìn thấy anh đứng trên đống củi nói chuyện, thôn các anh lại sao thế?” Hai thôn ở gần nhau, có chuyện gì đều có thể nhìn thấy. Trưởng thôn nói; “Xây thêm lều.”
Trưởng thôn Bạch lập tức phản ứng lại, mắt lóe lên: “Chuyện các anh bán rau thành rồi?”
Trưởng thôn gật đầu nói thành rồi.
Khiến trưởng thôn Bạch vô cùng ngưỡng mộ.
Thôn họ làm đậu phụ thối, tuy cũng kiếm được tiền nhưng vừa tốn gia vị, vừa tốn dầu, cũng rất phiền phức.
Nhìn thôn Đại Vũ người ta, im ắng kinh doanh tới tận huyện thành.
“Nếu thôn chúng tôi cũng có Lục Ngọc thì tốt rồi!”
Trưởng thôn Bạch nhìn ra được Lục Ngọc được coi là một nhân vật, bán mối làm ăn đậu phụ thối cho thôn họ rất tốt, thôn mình cũng làm không tồi.
Khóe miệng trưởng thôn có chút đắc ý, hết cách, Lục Ngọc là người sinh ra và lớn lên ở thôn Đại Vũ bọn họ. Bây giờ còn là cán bộ thôn, cũng coi như ông ta tinh mắt nhận biết anh hùng.
Trưởng thôn Bạch nói: “Anh xem thôn chúng tôi có thể xây lều không, chuyện này chúng ta có thể hợp tác!”
Đất ở thôn họ tốt hơn, năm đó đó là đất loại một của nhà địa chủ.
Dựa theo người xưa nói, cắm cọng cỏ cũng có thể phát triển thành cây, đất phải tốt cỡ nào chứ!
Trưởng thôn lại lập tức cảnh giác: “Thôn chúng tôi cũng đang trong quá trình mày mò, sau này rồi tính!”
Trưởng thôn Bạch cũng không nói gì, chỉ đành cười cười đồng ý.
Lục Ngọc dẫn cả thôn vào trong lều rau củ xem.
Trong thôn chỉ có một số ít người từng đi vào, đi vào, bên trong giống như là lén lút giấu một mùa xuân vậy.
Cà chua đỏ au, dưa leo xanh mướt, chỉ riêng ớt đã có rất nhiều loại. Còn có rau thành luống, xanh mướt còn đẹp hơn phong cảnh gì đó.
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Năm giờ sáng mai, mỗi nhà cử một người phụ nữ tới hái rau.”
Đám đàn ông đều phải làm việc, những người lớn tuổi kia phụ nấu cơm, bây giờ lại bắt đầu bận rộn giống như mùa làm việc rồi.
Cả thôn sắp xếp vị trí, mỗi người đều có việc để làm.
Lục Ngọc cũng ở đây.
Đột nhiên bí thư thôn gọi cô tới nghe điện thoại.
Với năng lực hiện giờ của Lục Ngọc, cả thôn đều phục, nghe nói có người tìm cô, mọi người đều không thấy hiếm lạ chút nào.