Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 278: Đầu tư mở xưởng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Ngọc chạy nhanh vài bước, vào trong nghe điện thoại, thời này gọi điện thoại vẫn rất đắt.

Nghe máy, đầu bên kia là Lưu Bàng.

Lục Ngọc hỏi: “Chuyện gì còn phải đặc biệt gọi điện thoại vậy!” Họ mới tách ra vừa nãy thôi!

Lưu Bàng nói: “Là chuyện quan trọng.”

Ngữ khí của anh ấy không khống chế được hưng phấn.

Lưu Bàng nói: “Bên trại vịt nói đã trữ khoảng hơn hai nghìn cân hàng vịt, mỗi ngày còn có thể có khoảng năm trăm cân, nếu chúng ta có thể mở xưởng, những thứ này đều có thể bán rẻ cho chúng ta!”

Lưu Bàng báo giá, hai hào một cân, quả thực giống như cho vậy.

Hơn nữa bên trại vịt gấp gáp đốc thúc chuyện này, còn nói có thể cử xe đưa hàng tới mỗi ngày, như vậy lại tiết kiệm ít tiền dầu.

Khát khao muốn mở xưởng của Lưu Bàng càng thêm hừng hực.

Lục Ngọc nói: “Nếu muốn làm, còn phải tuyển người!” Không thể giống như trước kia, luôn dùng người làm tạm thời!

Lưu Bàng nói: “những chuyện này tôi đều biết, hơn nữa tôi đã hỏi thăm cha tôi rồi, ông ấy nói nếu mở xưởng, bên phía huyện sẽ cho một số ưu đãi.”

Bây giờ chính là lúc cuối năm tranh đoạt thành tích, nếu làm tốt, mặt mũi của lãnh đạo huyện cũng đẹp hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 227: 227: Con Muốn Tìm Mẹ

Mà bắt kịp lúc có chính sách ưu đãi, Lưu Bàng không ngồi yên được nữa. bắt đầu gọi điện thoại nói với cô.

Phí điện thoại một phút năm hào, nghe điện thoại cũng tốn tiền điện thoại.

Lục Ngọc cảm thấy chuyện này không thể nói rõ trong một hai câu, huống hồ tiền điện thoại cũng đắt, nói: “Vậy tôi vào huyện rồi nói chi tiết với anh đi.”

Lưu Bàng vỗ đầu, thế mà lại quên mất chuyện này, nói: “Chị đừng tới, tôi tới đón chị!” Dù sao thì bây giờ anh ấy cũng có xe.

Lục Ngọc nghe xong liền đồng ý.

Sau khi Lưu Bàng tập hợp với Lục Ngọc, cô xin chủ nhiệm phụ nữ nghỉ phép, chủ nhiệm phụ nữ lập tức đồng ý. Lục Ngọc là công thần trong thôn.

Bây giờ cả thôn đều động viên, không thiếu người. Mấy lần này, vào huyện có thể nhận được đãi ngộ của xưởng gang thép, xe đi xe về đều là hưởng ké của Lục Ngọc.

Lục Ngọc xin nghỉ, bọn họ đương nhiên phải nể mặt.

Lục Ngọc theo anh ấy vào huyện, trên đường nói: “Nói với Cầm Duy một tiếng đi, trước đây anh ấy học đại học, chắc chắn có một số cách nghĩ và kiến thức!”

Hơn nữa hợp tác cũng là chuyện lớn, cho dù Phó Cầm Duy không tham dự, cũng có quyền biết chuyện.

Lưu Bàng đồng ý, đến cung tiêu xã, văn phòng của cung tiêu xã chỉ có một mình Phó Cầm Duy, thấy hai người họ có lời muốn nói, đóng cửa văn phòng đang mở lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nghiêm túc nghe Lưu Bàng nói.

Lưu Bàng quy hoạch vô cùng nghiêm túc.

Cổ vịt treo gió, từ sau lần trước anh ấy ăn được, vẫn nhớ mãi không quên. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Hơn nữa Lưu Bàng cũng có chút lòng riêng, sau khi mở xưởng, muốn ăn khi nào thì ăn khi đó.

Phó Cầm Duy hỏi: “Cậu có thể đầu tư bao nhiêu tiền?”

Dựa theo kế hoạch của Lưu Bàng, anh ấy sẽ chi toàn bộ tiền, Lục Ngọc đầu tư kỹ thuật, hai người chia năm năm.

Muốn xây xưởng không phải một chuyện đơn giản, đất cần tiền, còn phải tuyển người. Nếu muốn làm xưởng thực phẩm, thiết bị cũng cần tiền, các loại thủ tục cũng cần tiền.

Phó Cầm Duy là kế toán, năng lực tính toán rất lợi hại, chỉ cầm một tờ giấy, tùy tiện viết viết tính tính, cuối cùng đẩy tờ đơn sang chỗ Lưu Bàng.

Lưu Bàng nhìn một cái, khi đó cả kinh: “Cần nhiều tiền như vậy sao?”

Dựa theo phép toán của Phó Cầm Duy, ít nhất phải tốn hai vạn tệ.

Trước đó trong tay anh ấy có một nghìn tám trăm, cộng thêm làm ăn, còn có bốn năm nghìn, tổng cộng cộng lại hơn năm nghìn tệ, vốn tưởng số tiền này đã đủ dùng rồi, nhưng tính ra, hai vạn tệ vẫn chỉ là thời kỳ đầu.

Có khả năng còn phải rót tiền vào không ngừng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 439

Lưu Bàng nói: “Nếu tôi mở miệng, những người bạn từ nhỏ kia đều có thể chi tiền, nhưng chắc chắn họ cũng muốn có chút cổ phần!” Lưu Bàng biết làm ăn không thể có quá nhiều người ở bên trong chỉ huy.

Sau đó bổ sung: “Tôi còn có thể vay năm nghìn từ chỗ cha tôi, còn lại thì hết rồi!” Thời này không nhà ai có quá nhiều tiền, xem ra mở xưởng phiền phức hơn anh ấy tưởng tượng nhiều.

Lục Ngọc trầm mặc một lúc, nói: “Chỗ tôi còn có ba nghìn!” Dù sao thì tiền để trong ngân hàng cũng không dùng, nếu đã muốn hợp tác kinh doanh, cũng không thể không bỏ ra xu nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.