*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Thái Liên lập tức trừng to mắt, lời này đối với bà mà nói, không khác gì sấm sét giữa trời quang.
Ở trong mắt bà, công việc ở cung tiêu xã là bát cơm vàng.
Bao nhiêu người muốn vào cũng không vào được, nghe nói thôn bên cạnh có một người bỏ hai trăm tệ tìm việc, kết quả ba năm vẫn chưa vào được.
Tiêu Thái Liên lập tức lo lắng: “Con nghĩ kiểu gì vậy?” Giọng nói của bà vừa gắt gỏng vừa đanh thép.
Lục Ngọc ở bên ngoài dọn bàn, Phó Cầm Duy không cho cô vào, sợ sẽ bị mẹ chồng giận lây.
Nhưng lúc này Lục Ngọc ở bên ngoài có chút lo lắng tình huống bên trong.
Lời này của Phó Cầm Duy không chỉ có Tiêu Thái Liên không chấp nhận được, ngay cả mấy anh trai cũng bị lời nói đột ngột của anh làm cho im ắng cả buổi.
Phó Cầm Duy nói: “Mẹ, con nghiêm túc, công việc này kiếm tiền quá ít.”
Nghe vậy, mấy anh trai hiểu sâu sắc, từ sau khi bắt đầu làm cổ vịt, một tháng ít nhất hơn ba mươi tệ, Phó Cầm Duy mới kiếm hơn hai mươi.
Tiêu Thái Liên nói: “Một người đàn ông như con, lẽ nào còn muốn về thôn làm những công việc đồng áng kia sao?”
Lúc nói chuyện, Tiêu Thái Liên sốt ruột, nước mắt cũng chảy xuống, lúc đầu nuôi anh tốn kém nhất, bây giờ khó khăn lắm trong nhà mới ổn định, anh lại muốn từ chức.
Phó Cầm Duy nói: “Con cùng Lưu Bàng mở xưởng, có thể sẽ vất vả một chút, nhưng là đàn ông, vẫn nên có chút chuyện riêng để làm!”
Công việc ghi sổ sách kia rườm rà rắc rối, cả ngày ở trong một văn phòng nhỏ, thật sự rất phiền.
Mấy anh trai chưa từng nghe Phó Cầm Duy nói những điều này.
Theo họ thấy, công việc gió thổi không tới, mưa xối không ướt sao lại phiền?
Anh hai Phó nói: “Em phải nghĩ cho kỹ, đây không phải chuyện nhỏ.”
Anh ba Phó lại hơi không quan tâm: “Không làm thì không làm, em cảm thấy Lưu Bàng rất tốt, người ta có xe, không phải ai cũng có thể kinh doanh với cậu ấy, cũng chỉ có chú tư nhà chúng ta có phúc.”
Lời còn chưa nói hết đã bị Tiêu Thái Liên chửi một trận: “Con bớt chen mồm vào, không khuyên giúp còn gây thêm loạn!”
Phó Cầm Duy nói: “Bây giờ có một cơ hội như vậy, hơn nữa Lưu Bàng đã nói rồi, nếu làm không tốt, cậu ấy có thể tìm việc giúp con.” Anh ấy là con trai của xưởng trưởng trại heo, tìm công việc đối với anh ấy mà nói không phải chuyện khó. Huống hồ Phó Cầm Duy còn có văn bằng đại học.
“Mẹ cho con thử một năm, nếu không được, con sẽ không nhắc tới nữa.”
Tiêu Thái Liên thấy quả thật Phó Câm Huy suy nghĩ rất chu toàn. Nhất thời cũng không biết nói gì, nhưng bà vẫn còn tức giận: “Mẹ không biết đã tạo nghiệt gì, mới sinh con!” Sau đó xoay người đi.
Phó Cầm Duy thấy nói không được, muốn đuổi theo, bị anh ba Phó cản lại.
Anh ba Phó nói: “Mẹ đang tức giận, quay về anh khuyên bà ấy! Em tuyệt đối đừng tới, miễn cho mẹ nhìn thấy em lại càng tức!”
Phó Cầm Duy nói: “Vậy thì nhờ anh ba rồi!”
Anh ba Phó không sao nói: “Không sao.” Chỉ là anh ấy cũng có chút bất ngờ với lựa chọn của Phó Cầm Duy.
Vui vẻ ăn cơm, xong lại ôm tức đi về.
Ba đứa con trai luân phiên khuyên, mãi tới tối, nhà họ Phó đèn đuốc sáng trưng.
Mấy đứa con dâu cũng biết, không ngờ gan chú út lớn như vậy, công việc tốt như vậy nói nghỉ là nghỉ.
Nhưng cũng không ai dám nói lung tung.
Anh cả Phó nói: “Xưa giờ chú tư nặng tâm tư, nếu chú ấy đã quyết định, vậy chắc chắn là đã nghĩ kỹ rồi, hơn nữa, có người đảm bảo cho chú ý, hay là đi thử thử đi!”
Anh ba Phó nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, mẹ xem đợt trước em tư còn bị thương, đi làm ở đó còn có nguy hiểm! Thanh niên yếu ớt như em ấy sao có thể làm chuyện này?”
“Xưởng tốt cỡ nào, cơ hội này người bình thường không với được đâu, cũng chỉ vì em ấy và Lưu Bàng là bạn học, chuyện tốt này mới có thể rơi lên người em ấy.”
Mọi người anh một câu em một câu, đều xin xỏ cho Phó Cầm Duy.
Tiêu Thái Liên vô cùng tức giận: “Các con đều bị nó chuốc bùa mê gì rồi, mẹ nói không được là không được!”
Bà đã lớn tuổi, từng trải nhiều, có một công việc đảm bảo thu nhập là chuyện tốt chừng nào.
Người mới sống tốt một chút, không biết trời cao đất dày đều sẽ ngã đau.
Tiêu Thái Liên càng nghĩ càng giận.