*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc sững ra, sau đó phủ đôi tay to lên tay Lục Ngọc, hỏi: “Em cảm thấy được không?”
Lục Ngọc không trả lời.
Được, quá được! Bây giờ từ bỏ bát cơm sắt, ra ngoài làm lẻ trông giống như bỏ chính phản đạo, nhưng rất thích hợp với năm 83 sắp tới.
Toàn dân đổ xô kinh doanh, nếu dựa theo tính toán như vậy, Phó Cầm Duy chuyển ngành sớm là một chuyện tốt.
Lục Ngọc nói: “Em ủng hộ anh!” Thất bại là mẹ thành công.
Ngừng lại một chút, Lục Ngọc lại rơi vào trầm mặc: “Không biết bên phía mẹ như thế nào?”
Tiêu Thái Liên luôn coi Phó Cầm Duy làm niềm kiêu ngạo.
Anh làm việc ở cung tiêu xã, thi thoảng sẽ mang về một số tin tức, ví dụ vải lỗi, thực phẩm gần hết hạn, đều trở thành đồ đắt khách trong thôn.
Dùng một nửa giá tiền, mua được món đồ phù hợp, không ít người trong thôn đều khen anh.
Khiến Tiêu Thái Liên vô cùng hãnh diện, công việc tốt này mất đi, chắc chắn mẹ chồng sẽ tức giận.
Phó Cầm Duy nói: “Đau dài không bằng đau ngắn, bây giờ không nói, sau này cũng sẽ đối mặt với tình huống tương tự.”
Anh mím môi, lúc nhìn Lục Ngọc, trong mắt có chút kiên định.
Tính cách Phó Cầm Duy trầm ổn lạnh lùng, lúc nhìn cô, ánh mắt lại có chút ôn nhu.
Lục Ngọc nắm lấy tay anh.
Tuy Phó Cầm Duy mặt không cảm xúc, nhưng cô lại cảm nhận được anh rất vui.
Trong lòng cô rất bội phục Phó Cầm Duy, Phó Cầm Duy ở thời này đã có ý thức rẽ lối kinh doanh, kiến thức vượt xa so với thời đại này.
Lục Ngọc sợ không thỏa đáng, sau khi về thôn, tìm hàng xóm mua một con gà trống, giế.t thịt hầm thịt gà ở nhà.
Mời người nhà họ Phó tới ăn.
Người nhà họ Phó đều vui vẻ tới.
Tiêu Thái Liên vô cùng đắc ý, bây giờ con trai là kế toán của cung tiêu xã, con dâu là cán bộ thôn, đi đâu cũng được khen tới đó, đây là chuyện trước đây chưa từng hưởng thụ qua.
Càng huống hồ các con đoàn kết, bây giờ con dâu cả mang thai, nhân số hưng vượng, khóe miệng bà đều mang theo nụ cười.
Người nhà họ Phó vừa nghe Lục Ngọc mời, cũng đều rất vui, bây giờ ăn uống trong nhà khá lên, cũng nỡ bỏ dầu, nhưng mùi vị lại không ngon bằng đồ Lục Ngọc nấu.
Chị ba Phó vừa đi vào đã mở nắp nồi, mùi thơm xộc vào mũi: “Sao hôm nay lại ăn ngon như vậy?” Gà hầm khoai tây.
Một nồi thịt gà lớn đó, mùi thơm ngào ngạt, hơn nữa họ còn nấu cơm.
Chị ta quyết định hôm nay phải ăn thêm hai bát.
Lục Ngọc thấy tất cả mọi người đều tới rồi, hỏi: “Chị cả đâu?” Anh cả Phó nói: “Kỳ này thai phản ứng mạnh, không cho cô ấy tới.”
Lục Ngọc nghe xong, bưng một bát thịt gà để riêng cho chị cả.
Thấy cô chu đáo như vậy, mọi người cũng rất vui.
Tiêu Thái Liên nói: “Hôm nay là ngày gì vậy.”
Người khác cũng đều tò mò, lẽ nào là sinh nhật ai?
Lục Ngọc nhìn Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy nói: “Là có một chuyện muốn nói.” Thấy họ vừa làm gà vừa nấu cơm, chuyện muốn nói cũng nhất định là chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, Tiêu Thái Liên dần yên tâm.
Đợi bày bàn xong, lực chú ý của mọi người đều dồn lên bàn cơm.
Cũng không có lời khách sáo hàn huyên gì, vào bàn liền bắt đầu ăn.
Đã lâu không ăn được đồ ăn Lục Ngọc nấu, vẫn ngon như thế.
Da dai thịt mềm, dùng miệng m út một cái thịt gà giống như tan ra, nước sốt bởi vì thêm khoai tây mà rất dẻo, trộn với cơm, lại ăn kèm chút dưa muối giòn thanh, mỗi người ít nhất hai bát lớn.
Trên bàn ngoài thịt gà, còn chuẩn bị chút rau xào.
Dùng rau trái vụ trong lều lớn bây giờ.
Lục Ngọc là người giúp đỡ chính, lão giáo sư chỉ huy mỗi ngày đều hái một ít cho Lục Ngọc mang về, tuy bề ngoài không phải quá đẹp, nhưng chất lượng vẫn rất ngon.
Ăn cơm xong, mỗi người cầm một quả cà chua ăn như trái cây, cắn ra chua chua ngọt ngọt, người lớn trẻ nhỏ đều thích.
Vẫn là nhà Phó Cầm Duy xa xỉ.
Đợi ăn cơm xong, Phó Cầm Duy bảo chị dâu dẫn bọn trẻ đi, anh có chút chuyện muốn nói.
Chị hai và chị ba bị sự thần thần bí bí của anh làm cho ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng cũng biết trẻ con vướng víu, đưa bọn trẻ đi, dù sao thì quay về hỏi chồng mình cũng có thể biết được là chuyện gì.
Người đều đi hết, Phó Cầm Duy dẫn ba anh trai và mẹ vào trong phòng.
Lần đầu tiên họ thấy căn phòng này được Lục Ngọc dọn dẹp rất sáng sủa, rèm cửa sổ mới toanh, chăn mềm mại, thậm chí trong bình hoa còn cắm vài nhánh khô.
Vốn dĩ nhà lớn nhà họ Thẩm đã mang dáng vẻ cổ xưa, được họ tỉ mỉ bố trí, càng thêm bất phàm.
Mang theo cảm giác không thể miêu tả được, họ không hiểu trang trí, chỉ cảm thấy cả thôn đều không có nhà ai đẹp như vậy.
Tiêu Thái Liên vẫn muốn nghe chuyện con trai muốn nói, hỏi: “Con muốn nói gì?”
Phó Cầm Duy nói: “Con muốn nghỉ việc ở cung tiêu xã!”