Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 83: 83: Đồng Hành



Chương 83: Đồng hành ღ
Edit: Dạ Tuyết
Beta: Pey, hanhmyu
Trời vừa chập tối, Lư Vân đã trở về.

Hôm nay, cậu có vẻ phấn khởi hơn ngày thường, xông đến trước mặt tỷ tỷ, nói rất vội, “Tỷ tỷ! Thành công rồi! Thành công rồi!”
Lư Oanh quay đầu lại, vừa thấy đệ ệ liền thấp giọng, “Đệ nói sao? Chuyện bái sư, đệ đã thành công rồi à?”
“Phải! Phải!”
Hai mắt Lư Oanh sáng lên ngay lập tức, nàng gật đầu, “Tốt! Vậy chúng ta mau chuẩn bị đi Thành Đô!”
Nàng thập phần cao hứng, đi lại lòng vòng trong sân, lẩm bẩm, “Với số vàng trong tay, tỷ đệ ta có thể mua một gian nhà nhỏ ở Thành Đô.

Dù vậy, gian phòng hiện tại này cũng phải giữ lại, sau này còn có chỗ quay về.”
Lư Oanh hơi nghiêng đầu, nhìn vào gian phòng tràn đầy những sách rồi nói, “Bấy nhiêu đấy, ít nhất cũng phải dùng sáu xe để chở.

Tới Thành Đô rồi còn phải tìm nhà…”
Nghĩ đến đây, nàng quay sang với đệ đệ, “A Vân này, Hoàng tiên sinh ở Hoa Đỉnh thư viện, chi bằng tỷ đi trước một bước, đến gần đó tìm nhà rồi chờ đệ qua?” Nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Tiên sinh của đệ cũng đi cùng đệ mà đúng không? Nhờ ông ta trông giúp đống sách kia, hẳn ông ta cũng đồng ý.”
Lư Vân vừa nghe đã sửng sốt.

Cậu lớn đến từng này rồi nhưng trước giờ chưa từng tách rời khỏi tỷ tỷ.

Đặc biệt là từ sau khi Lư Oanh bị thương ở đầu, tỷ trở nên vô cùng kiên cường thông minh, tất thảy mọi sự đều chuẩn bị cho mình, Lư Vân không cần phải nhúng tay vào bất kỳ cái gì.

Bây giờ lại nghe phải xa tỷ tỷ, trên đường đi Thành Đô phải giữ biết bao nhiêu là sách, dù có tiên sinh theo cùng săn sóc, trong lòng cậu vẫn cảm thấy bất an.
Lư Oanh nói xong, thấy đệ đệ ngơ ngác nhìn mình, vẻ mặt cậu thập phần không muốn liền không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: Có phải mình bảo hộ đệ ấy kỹ quá không? Đệ đệ mình chẳng lẽ không thể như chim ưng tung cánh bay vào trời xanh?
Thực tế, mấy đứa nhỏ gia cảnh nghèo khó cỡ tuổi Lư Vân đều đã có khả năng tự lập một mình.

Còn hắn, nhờ có tỷ tỷ là Lư Oanh nàng bảo bọc, che chở.

Cái ăn, cái mặc cậu không cần phải lo, việc đi lại đây đó cũng do nàng chỉ dẫn.

Vì vậy, so với đám bạn đồng trang lứa, Lư Vân quả thực có hơi non nớt.
Nghĩ vậy, Lư Oanh nói, “Quyết định vậy.

A Vân, ngày mai tỷ sẽ đi gặp tiên sinh của đệ.”
Dứt lời, nàng đi ra ngoài.
Lư Oanh trực tiếp đến Bình phủ, tìm gặp Hoàng tẩu tử.

Nàng không đi vào trong mà chỉ ở bên ngoài nói mấy câu.

Nàng bảo, quý nhân yêu cầu nàng lập tức đến Thành Đô.

Lư Oanh còn nói, chuyện nàng đã đáp ứng với Bình phủ nhất định sẽ không quên, khi có cơ hội, nàng sẽ tiến cử Lục biểu tỷ với quý nhân.
Xong việc, Lư Oanh liền bỏ đi.

Nàng hiểu, đám người trong phủ nghe được tin này cũng sẽ không mấy lo lắng.

Sản nghiệp của Bình phủ đặt ở Thành Đô, lúc nào bọn họ muốn đến mà chả được.
Ngày hôm sau, Lư Oanh đến gặp tiên sinh của Lư Vân, cẩn trọng giao cho ông ta sáu xe đầy sách.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57

Ông ta vui vẻ đồng ý rồi, nàng mới trở về nhà.
Trở về, nàng liền bắt tay vào dọn dẹp hết thảy.

Khi mọi việc đã được an bài thỏa đáng thì đã bước sang ngày thứ tư.
Sau khi đưa cho Lư Vân một ít tiền xu và hai mươi lượng tiền vàng, Lư Oanh mang theo số còn lại.

Nàng mặc vào người bộ áo màu bạc của nam nhân, vác theo mấy cái bao đồ, ngồi lên xe lừa đến Thành Đô trước.
Có điều, Lư Oanh không nghĩ tới, xe lừa của nàng vừa mới xuất phát không lâu, trước mắt đã thấy một đoàn xe đi chậm, chiếc nào cũng hoa lệ đẹp đẽ.

Nàng nhìn những khuôn mặt quen thuộc đằng xa, nhìn đám người chuyện trò vui vẻ, từng chiếc xe lừa xe bò xe ngựa, không khỏi thầm nghĩ, “Thật là vừa khéo!”
Hóa ra, hôm nay là ngày A Đề đưa khách trở về Thành Đô.
Chiến loạn vừa mới được bình ổn, dù là con nhà phú quý cũng không có nhiều ngựa.

Vì vậy, trong đội ngũ đó, xen lẫn vào mấy chiếc xe bò xe lừa.
Như vậy cũng tốt.

Lư Oanh dẫu sao cũng là nữ tử, đơn độc một mình ắt không an toàn.

Đi cùng đám lang quân cô nương nhà giàu kia, chắc cũng đỡ lo gặp trộm cướp.
Nghĩ vậy, Lư Oanh kéo màn xe xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng bánh xe chuyển động “lộp cộp…!lộp cộp” mỗi lúc một gần, tiếng cười của mấy lang quân cô nương kia càng lúc càng lớn.
Dù sao cũng đi cùng một đường, sớm muộn sẽ chào hỏi ở yến hội, Lư Oanh vén màn xe lên.

Nàng vẫn ung dung ngồi ở bên trong, lấy một quyển sách bằng thẻ tre rồi đọc.

Lúc này, A Đề đang quấn lấy Vương Thượng, hai mắt nàng ta sáng long lanh, miệng huyên thuyên đủ thứ chuyện.

Một bên, Mạc Viễn bị đám thiếu niên cưỡi ngựa vây quanh.

Hắn nói đùa với họ một hồi rồi thở dài, “Các ngươi đến rồi đi cũng vội.

May sao, phụ thân ta đã đáp ứng để ta đưa các ngươi đến Thành Đô.

Bằng không, ta thực không nỡ.”
Một thiếu niên khác nghe vậy thì cười, “Phải đấy.

Đúng là có hơi luyến tiếc.”
Lại có thiếu niên cao gầy hỏi, “A Viễn, ta nghe nói Âm Triệt bất cận nhân tình*, là thật sao?” Đảo mắt một cái, hắn tiếp tục nói, “Nhà họ Âm ở trước mặt đương kim bệ hạ là kẻ đắc lực, nếu biết hắn ở Hán Dương lâu như vậy, ta sớm đã tới gặp rồi.” Lời của hắn vô cùng thẳng thắn, có thể nhìn ra là kẻ muốn cậy quyền.
*Bất cận nhân tình: Không hợp tình hợp lẽ, hợp lý.
Mạc Viễn nghe trong lời nói có ý trách cứ, đành cười khổ, “Không phải ta không muốn nói ra, quả thực tính tình A Triệt vốn đã vậy, chúng ta cũng chẳng muốn làm trái ý hắn.”
Hắn còn đang nói, ánh mắt nhìn nghiêng qua, liếc đến một người.

Ngay lập tức, Mạc Viễn giật mình, thẳng lưng lên.

Thấy hắn quay đầu sang hướng nọ, mọi người tò mò làm theo.

Vương Thượng đi cách hắn không xa, cũng nhìn theo hướng của hắn.
Mạc Viễn cảm thấy một trận run người, hồi lâu mới mở miệng kêu, “Lư…!A Oanh?”
Giọng của hắn thập phần vang dội, xen lẫn sự ngạc nhiên tột độ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đám công tử tiểu thư đều quay đầu lại nhìn Lư Oanh.
Màn xe mở rộng.

Lư Oanh từ từ để sách xuống, ngẩng đầu lên.
Đã là lần thứ hai gặp nàng, nhưng lúc này, ánh mắt mọi người đều sáng bừng, đồng thời thầm nghĩ: Quả nhiên, Mạc Viễn nói không sai, tiểu cô nương này mặc y phục nam nhân còn hơn nữ nhân.
Trong chiếc xe lừa đơn sơ, Lư Oanh mặc bộ trường bào màu trắng, tóc đen buộc cao.

Khuôn mặt thanh lệ toát ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt rũ xuống, băng thanh ngọc khiết, từ trong ra ngoài tỏa ra khí chất đạm mạc, còn có cả sự kiêu ngạo!
Khí chất như vậy, thực khó mà nói nàng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Đám thiếu niên ngẩn ra.

A Đề cả kinh kêu lên, “A Oanh, ngươi đến tiễn chúng ta sao?”
Lư Oanh chuyển mắt nhìn về phía nàng ta, nhếch nhẹ môi, cười nhạt rồi nói, “Không.

Ta có việc phải đến Thành Đô, tình cờ đi cùng một đường với các vị.”
Nàng nói với giọng bình thản, chợt nhìn thấy có kẻ cười mỉa mai, cho rằng nàng là kẻ đũa mốc mà chòi mâm son.

Con ngươi đen như bảo thạch lặng lẽ quét qua đám người, Lư Oanh cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Các vị cứ mặc ta.”
Dứt lời, nàng hơi ngả người về phía sau, cầm lấy quyển sách ban nãy đọc tiếp.
Vừa vặn lúc này, một làn gió xuân thổi qua màn xe Lư Oanh, khiến phần tóc trước trán nàng khẽ động, lay lay hàng mi dài của nàng, khiến chúng từ từ rũ xuống một cách êm ái.
Chỉ là nhất thời, nhưng mọi người đều thầm nghĩ: Khó trách người ta bảo nàng là chi lan ngọc thụ*.
*Ý nói ưu tú, tài giỏi.
Trên thế gian này, nữ nhân xinh đẹp cải trang nam nhân như Lư Oanh được bấy nhiêu người? Khí chất của nàng phải nói là có một không hai.

Trong cái tự tại, ung dung hiển hiện cái lạnh lùng.

Trong chốc lát, mọi người đều hiểu được vì sao Âm Triệt gia thế hiển hách lại muốn cưới nàng ta làm chính thê.
Đoàn xe tiếp tục không nhanh không chậm đi về phía trước.
Đám thiếu niên không còn chú ý tới Lư Oanh nữa, họ tụ lại nói cười rôm rả.
Bất thình lình, Vương Thượng giục cho ngựa chạy đến bên xe lừa của Lư Oanh.
Hắn đi đến cạnh nàng, khiến đám người ở một bên chú ý.

Ánh mắt của hắn phức tạp đánh giá nàng.

Vương Thượng vô tình phát hiện, lòng hắn không còn bình tĩnh được nữa mà có hơi nhảy dựng lên.

Hắn mím môi, thầm nghĩ: Nếu nàng không phải là nữ tử, phải chăng sẽ tốt hơn?
Nhưng mà, nàng không phải nữ tử thì hắn làm sao? Thiếu niên như hắn chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận được.
Vương Thượng đang suy nghĩ miên man, Lư Oanh chợt ngẩng đầu lên.
Nàng liếc mắt nhìn hắn thật nhanh rồi cầm lấy hộp gỗ bên mình.

Lư Oanh đẩy nó về phía cửa sổ xe kề bên, rồi dựa ra sau, lạnh nhạt, “Trong hộp là Sử ký mà lang quân đã tặng.

Quyển sách quá mức đáng quý, Lư thị A Oanh không có công trạng gì, thực không dám nhận.”
Ánh mắt của Vương Thượng nhìn nàng chăm chú, một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng, “Nàng còn trách ta chuyện ta không nói giúp cho nàng hôm trước sao?”
Hắn vừa dứt lời, Lư Oanh liền quay đầu lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 342

Con ngươi trong suốt của nàng nhìn hắn, chợt nàng nhếch môi, cười nhạt, “Không.

Ta không có trách.” Vương Thượng vẫn còn giữ vẻ mặt kinh ngạc, nàng mới lẳng lặng nói tiếp, “Ta từ nhỏ cũng biết, trên thế gian này chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể trông cậy vào bất cứ ai.

Vì vậy, ta không có trách ngươi.”

Lời này nói ra, thà rằng nàng mắng hắn còn khiến hắn thoải mái hơn.
Vương Thượng khẽ nhếch môi.

Hắn cũng không biết tại sao khi nhìn Lư Oanh mặc nam trang, hắn lại suy nghĩ nhiều như vậy.

Hắn tựa hồ có chút tức giận với nàng, tức giận vì sao nàng là nữ nhi, mà lại vận nam trang lừa gạt hắn lúc trước như vậy.
Suy nghĩ một hồi, Vương Thượng đưa tay lên, cầm lấy hộp gỗ, nhàn nhạt bỏ lại một câu, “Tùy nàng.” rồi thúc ngựa bỏ đi.
Trong nháy mắt, mặt trời đã ngả về phía tây.

Đoàn xe đành dừng bước, hạ trại.
Đám lang quân cô nương mỗi người đều dẫn theo rất nhiều tỳ nữ và hộ vệ.

Vì thế, họ chỉ cần gọi một tiếng liền có người lo liệu tất thảy.
Lư Oanh chưa từng qua đêm ở bên ngoài nên không có tính đến việc hạ trại.

Nàng dự định ngủ lại trong xe.
Lúc nàng bước xuống, mọi người đã đốt lửa cả rồi, đang nấu bữa tối.
Lư Oanh ăn vài miếng lương khô, rồi bước tới rừng cây bên núi đi dạo.
Nhìn một cô nương như nàng, ung dung tự tại, giống như nam tử, đi tới đi lui, nhìn trước ngó sau, đám cô nương phía sau cười rộ cả lên.
Lư Oanh nghe rõ tiếng cười bài xích của đám cô nương.

Nàng không để ý mà vẫn tiếp tục đi lại.

Vừa đi, nàng vừa đem vị trí lều của mọi người, chỗ đỗ xe ngựa, mấy người hầu, vẻ mặt của bọn họ, dấu chân trong rừng cây, tất thảy thu hết vào tầm mắt.
Lòng vòng một hồi, Lư Oanh bước ra.

Bất thình lình, hai cô nương cản trước mặt nàng, bật cười khanh khách, “Ngươi kêu là A Oanh phải không? A Oanh này, nhìn tới nhìn lui, ngươi nhìn ra được cái gì rồi hả?” Một nàng vừa nói xong, đã cười đến muốn gãy cả lưng.
Cô nương đứng bên cạnh không nói gì, chỉ mím môi cười nhẹ.

Một cô nương khác đứng đằng sau tỳ nữ, góp miệng vào, “Lư tỷ tỷ trong bộ dạng này, người không biết nếu nhìn thấy, còn tưởng ngươi là người thường xuyên theo đại tướng quân đánh trận đấy.”
Nàng ta vừa nói xong, tiếng cười rộ lên bốn phía.
Đám người còn đang cười, Lư Oanh khẽ ngước mắt lên, liếc qua chỗ đám người hầu tụ tập.

Vài kẻ nhìn lại nàng.

Nàng lại nhìn qua chỗ xe lừa chở đồ.
Ánh mắt Lư Oanh quét qua hai chiếc xe lừa, lúc này nàng mới quay đầu, mỉm cười nhìn đám cô nương, gật đầu một cái rồi nói, “Các vị nói đúng.

Ta chỉ là nhàn rỗi quá nên nhàm chán, đi dạo một chút thôi.”
Dứt lời, nàng lướt qua bọn họ, đi về hướng xe lừa của mình.
ღ Chương 84: Trong dự liệu ღ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.