Kỹ Thuật Viên Bảo Trì Thiên Tài

Chương 29: Kiếm tiền



Trên bãi cát phế tích, đàn bò cạp vàng đang đuổi theo cơ giáp đang bay trước mặt.

Ngay khi các cơ giáp chuẩn bị kéo dãn khoảng cách, thương pháo cơ giáp cùng cận vệ cơ giáp đang bay nhanh phía trước đột nhiên dừng lại, Hoắc Diễm ở đằng sau nhìn thấy hưi cơ giáp bay chậm lại, quan tâm hỏi: “Sao đấy? Sắp hết năng lượng rồi à?”

[ Cơ giáp KID -14258 mời bạn gia nhập kênh đội ngũ. ]

Hoắc Diễm nhanh chóng đồng ý, vừa bước vào liền nghe thấy yêu cầu ngắn gọn từ Ứng Trầm Lâm: “Anh Hoắc, giúp em một chút.”

Muốn giúp một chút thế nào? Đang lúc nguy cấp nên không có thời gian để giải thích rõ, Lộc Khê khi gia nhập vẫn chưa hiểu cụ thể cho lắm. Nhưng giây tiếp, khi thấy cơ giáp cận vệ nã một phát xuống đám bò cạp vàng phía dưới, hiệu ứng tê liệt liên tục khiến đám bò cạp vàng bò chậm lại.

Hoắc Diễm không chần chừ, đồng ý ngay: “Được thôi, mấy cậu muốn làm gì? Nhưng bọn tôi chỉ còn 40% năng lượng. Với cả cũng không có nguồn dự phòng đâu.”

Ứng Trầm Lâm đang muốn giải thích, cảm thấy bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời Hoắc Diễm, đành sửa lời: “Lấy nguyên liệu bò cạp vàng ạ.”

Hoắc Diễm lập tức dừng cơ giáp lại, vô cùng hợp tác: “Giúp thế nào đây nhỉ?”

Nói giúp là giúp ngay, Hoắc Diễm không ngần ngại xoay người bay đến chỗ thương pháo và cận vệ.

Sau khi cơ giáp bay chậm lại, bò cạp vàng phía dưới càng tập trung lại đông hơn.

Trong tình trạng khan hiếm năng lượng, muốn giải quyết bò cạp vàng cần phải sử dụng năng lượng một cách thận trọng. Ứng Trầm Lâm là cơ giáp sư đơn chiến, trong lĩnh vực này yêu cầu cơ giáp sư phải toàn trí toàn năng, trên sân đấu không có đồng đội, bản thân đều phải tự đưa ra phán đoán phân tích để giải quyết tình huống.

Cơ giáp đơn chiến cũng không giống cơ giáp đoàn chiến chỉ thiên về một đặc tính nào đó, cơ giáp đơn chiến yêu cầu mọi kỹ năng cơ bản phải được phát triển đồng đều, năng lực tấn công không quá xuất sắc, nhưng có khả năng chiến đấu trong thời gian dài.

Từ đơn chiến sang đoàn chiến, điều quan trọng nhât chính là phải thay đổi tư duy, từ một người làm nhiều việc chuyển thành nhiều người phối hợp hành động.

Ứng Trầm Lâm tính toán mức tiêu thụ năng lượng để xác nhận tính khả thi của phương pháp tiếp cận mục tiêu.

“Thương pháo, tiến lên tọa độ cao hơn, xe tăng đi theo bảo vệ.” Ứng Trầm Lâm quan sát tình huống: “Cơ giáp khống chế đi theo tôi, chúng ta cần phải lùa lũ bò cạp này tập trung lại một chỗ.”

“Không thành vấn đề.” Hoắc Diễm nhanh chóng bay đến chỗ cơ giáp thương pháo, nhìn xuống phía dưới “Nhưng mà bò cạp vàng nhiều như này, hai người có đủ năng lượng không?”

Trong ba loại cơ giáp ở đây, thì thương pháo cơ giáp có sức tấn công mạnh nhất, nhưng cũng gặp phải một vấn đề, chương trình tấn công của thương pháo cơ giáp là tập trung năng lượng để bắn vào một điểm duy nhất, cho nên phạm vi tấn công sẽ bị hạn chế.

Anh vừa mới nhận ra thương pháo chỉ còn lại khoảng 50% năng lượng.

Một mình xử lý bò cạp vàng sẽ tiêu hao khá nhiều năng lượng, có khi còn chưa xử lý…… năng lượng đã tụt hơn phân nửa.

Ứng Trầm Lâm: “Cứ gom vào là được ạ.”

Hoắc Diễm: “Gom vào?”

Lộc Khê đi theo phía sau Ứng Trầm Lâm, thấy cậu ta nhanh chóng đi vào giữa đám bọ cạp vàng, dùng kiếm câu lên được một con: “Điều chỉnh năng lượng đầu ra mức thấp nhất, tăng tần suất lên, bắt lấy chúng.”

Bắt á? Lộc Khê vẫn chưa hiểu được, ngay sau đó đã thấy Ứng Trầm Lâm đã hất một con bò cạp vàng về phía mình, theo phản xạ bắ n ra một phát pháo thủy lưu.

Dòng nước dính nhớp lập tức bắt được bò cạp vàng, sau đó đối phương lại hất một con bọ cạp vàng khác đến. Động tác của cơ giáp cận vệ rất nhanh nhẹn, cậu ta chỉ sử dụng thanh kiếm laser ở tay trái, nhưng lại điều khiển hướng bay chính xác của từng con bọ cạp.

Lộc Khê sửng sốt một chút, lập tức nói: “Tiếp đi!”

Cái gọi là gom lại, chính là dựa vào sự phối hợp giữa các cơ giáp để dồn đám bò cạp vàng đang phân tán tập trung lại một chỗ. Tốc độ thu gom không quá nhanh, Lộc Khê phát hiện mỗi lần tiếp ứng, đối phương đều tính toán khoảng cách mỗi lần nạp đạn, không hề bỏ lỡ một giây nào. Hơn nữa, khi số lượng bò cạp vàng tăng lên, cô mới nhận ra chỉ với một phát pháo thủy lực lại có thể không chế được nhiều con như vậy, như thể đã được lên kế hoạch từ trước.

Hoắc Diễm nhìn thấy trong phạm vi bảo vệ của mình, thương pháo cơ giáp đã nạp xong năng lượng pháo. Khi số lượng bò cạp vàng bị Lộc Khê khống chế đã được tích lũy đến con số nhất định, được cơ giáp cận vệ và cơ giáp khống chế ghim lại. Một phát b ắn ra, đánh trúng tất cả bò cạp vàng đang trong phạm vi tầm bắn.

“Thú vị đấy, hóa ra còn có cách làm như vậy nữa!” Hoắc Diễm mở mang tầm mắt.

Ô nhiễm vật thường bị cơ giáp hấp dẫn, nhưng không nhất thiết tập trung trong một khu vực nhất định. Cho nên cơ giáp cận vệ và khống chế cần phải dồn đám bò cạp vào trong phạm vi của thương pháo cơ giáp, để đảm bảo tận dụng triệt để mỗi phát pháo năng lượng b ắn ra tiêu diệt được số lượng bò cạp vàng nhiều nhất, không để năng lượng bị lãng phí.

Một hoạt động như vậy đòi hỏi sự phối hợp nhiều mặt. Nếu chỉ dựa vào cơ giáp thương pháo cùng cơ giáp cận vệ, chu trình khống chế + bắn pháo có thể dễ dàng bị phá vỡ vì thương pháo không thể nhắm chuẩn vào mục tiêu khi đang trong ở vòng vây của bò cạp vàng mà cận vệ không thể thu gom được lượng lớn vật ô nhiễm như vậy chỉ trong một lần

Đó là lý do tại sao cần phải nhờ đến hai người giúp sức.

Tuy nhiên, thao tác này cũng không hề đơn giản, đầu tiên cơ giáp cận vệ phải tập hợp sinh vật ô nhiễm ở một tọa độ cố định, đồng thời nó cũng phải tính toán phạm vi tầm bắn pháo năng lượng của cơ giáp thương pháo để bảo đảm vật ô nhiễm vật được khống chế hoàn toàn trong tọa độ đó. Nhìn thì thấy đơn giản, nhưng phải hành động thực tế mới biết gian nan thế nào.

Hai cơ giáp sư mới đến của căn cứ bọn họ đúng là không tồi!

Ứng Trầm Lâm không thể sử dụng tay phải một cách thoải mái được, ban đầu chỉ có anh và Du Tố nên không thể nắm chắc được mấy phần, anh không chắc liệu mình có thể duy trì được cho đến cuối cùng hay không.

Nhưng khi đã có thêm Hoắc Diễm và Lộc Khê thì lại khác.

Xe tăng cơ giáp vốn có năng lực bảo hộ phòng tuyến phía sau, đồng thời loại bỏ các mối đe dọa tạo môi trường ổn định cho cơ giáp thương pháo.

Mà cơ giáp khống chế lại là cơ giáp toàn diện nhất trong số năm loại hình cơ giáp thi đấu đoàn chiến. Vì đặc tính cơ bản nên này loại hình cơ giáp này thường mang theo hai loại vũ khí khống chế. Khả năng tấn công của cơ giáp khống chế chỉ ở mức vừa phải nên mức tiêu thụ cũng ổn định, nhưng thay vào đó lại có tần suất công kích rất cao, trong các tình huống có nhịp độ nhanh, có thể đạt được khả năng kiểm soát liền mạch chỉ trong vòng ba giây.

Vũ khí Lộc Khê mang theo là pháo thủy lực và pháo điện từ.

Một cái là giảm tốc và cố định, một cái làm tê liệt, đúng lúc bù đắp lỗ hổng trong khống chế của Ứng Trầm Lâm.

“Bọn tôi đã ngứa mắt đám bò cạp vàng từ lâu rồi, nhưng tôi và nhỏ Khê hai không thiên về tấn công. Hai ngày nay ra ngoài tìm kiếm cơ giáp luôn bị chúng nó quấy rầy, phả tốn khá nhiều công sức mới đuổi được chúng đi.” Hoắc Diễm vừa bảo vệ Du Tố vừa tiện tay hất bay mấy con: “Bọn này lúc nào cũng hoạt động theo bầy đàn, giải quyết được chúng sẽ bớt phiền phức đi rất nhiều.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Khu vực gần tháp cao rất kỳ lạ, các vật ô nhiễm vốn ẩn nấp ở đó dường như đã bị thứ gì đấy k1ch thích rồi trở nên điên cuồng, liên tục công kích các cơ giáp sư.” Lộc Khê nhỏ nhẹ, không oang oang như Hoắc Diễm: “Chúng nó hành động rất kỳ quái, tụ tập lại với nhau nhưng rất tạp nham.”

“Điều khiển cấp thấp.” Đúng lúc này Du Tố giải thích: “Vật ô nhiễm cũng có phân tầng giai cấp, vật ô nhiễm cấp cao có thể cản trở hoạt động của vật ô nhiễm cấp thấp. Ở khu ô nhiễm có giá trị 5000 trở lên, việc xuất hiện vật ô nhiễm cấp cao hơn kiểm soát vật ô nhiễm cấp thấp không phải chuyện lạ.

Nhưng lập tức có thể điều khiển toàn bộ vật ô nhiễm có mặt xung quanh đây, đúng là hiếm thấy, nếu vậy mức độ ô nhiễm của chúng khả năng đã vượt quá 6800.

Ứng Trầm Lâm bắt được điểm không đúng: “Nếu đã ở gần tháp cao như vậy, tại sao lại không đi vào khôi phục hệ thống của trạm cơ sở?”

Nói tới đây, Hoắc Diễm cùng Lộc Khê im lặng một lúc, một lúc sau mới giải thích.

“Không phải bọn tôi không vào, mà là không thể vào được.” Hoắc Diễm nói: “Cậu không thấy ở khu vực gần đây có rất nhiều vật ô nhiễm cấp thấp đấy à? Bên ngoài tháp cao còn nhiều hơn, một khi phát hiện ra tung tích chúng nó sẽ lập tức đuổi theo. Tháp cao dường như đã bị chúng nó bao vây rồi.”

Đội cơ giáp tiên phong của Hoắc Diễm sau khi khôi phục hai cái trạm cơ sở đã tiến vào trạm cơ sở C. Nhưng khi họ chuẩn bị đến gần tòa tháp cao thì đã bị vật ô nhiễm tấn công, hoàn cảnh quỷ dị khiến cho bọn họ mất liên lạc với bên ngoài, nhiều cơ giáp sư đã bị phân tán bới gió mạnh và cát lún.

Hơn nữa, tòa tháp cao của trạm cơ sở được bảo vệ bởi hệ thống phòng thủ, bên ngoài tất cả đều là vật ô nhiễm cấp thấp. Sau khi mất liên lạc, họ đã cố gắng đột phá hàng phòng thủ của tòa tháp, nhưng lại phát hiện ra rằng từ trường xung quanh tháp rất kỳ lạ, thậm chí còn ảnh hưởng đến chức năng của một số cơ giáp.

Với việc một cơ giáp sư bị phân tán, còn lại phần lớn là cơ giáp sư xe tăng và khống chế, với đội hình hiện tại bọn thiếu phần lớn vị trí tấn công nên không thể không thể đột phá một cách mạnh mẽ. Mặc dù việc xử lý những vật ô nhiễm không khó nhưng vơi số lượng lớn lại hoạt động theo đàn,vẫn chưa thể giải quyết được dứt điểm. Trước khi tìm ra giải pháp phù hợp, hành động liều lĩnh sẽ chỉ làm cạn kiệt thêm năng lượng, hành động sẽ càng khó khăn hơn.

Đó là lý do tại sao họ ra ngoài tìm kiếm các cơ giáp sư đã mất tích khác, cũng như đội cứu hộ mãi mà vẫn chưa thấy liên lạc.

“Trạm cơ sở C là trung tâm thiết yếu của Thiên Vực tinh, xung quanh nó từ gần đến xa đều thiết lập một số khu vực phòng thủ thứ cấp. Bọn tôi đành phải ở khu vực phòng thủ gần trạm cơ sở nhất để nghỉ ngơi dưỡng sức.” Hoắc Diễm nói tiếp: “Nhưng mới đây, bọn tôi nhận được tin tức rất có thể một số cơ giáp sư đang ở những khu phòng thủ khác, cho nên tôi cùng với Tiểu Khê mới ra ngoài tìm người.”

So với Hoắc Diễm, Lộc Khê thanh âm yếu hơn: “Bọn tôi vừa ra thì nhận thấy cát lún đã biến mất. Tình hình đã tốt hơn trước, có lẽ việc tìm người cũng sẽ khả quan hơn chút.”

Tìm người không đơn giản như vậy…… không còn cát lún, nhưng thỉnh thoảng vẫn có gió mạnh.

Không ít cơ giáp sư đã tiến vào, nhưng hiện tại Ứng Trầm Lâm cũng mới gặp được Triệu Nhạc Kiệt cùng Hoắc Diễm bọn họ.

Còn những cơ giáp sư thực sự lợi hại của Tật Phong và YDS, anh vẫn chưa gặp được ai. Có thể thấy được, khu ô nhiễm còn rất nhiều cơ giáp sư khác đang phân tán khắp nới, phỏng chừng nhân viên đều tán ở cơ trạm tháp cao chung quanh vô tận bờ cát. Chưa kể, trong khu ô nhiễm vẫn đầy rẫy những mối nguy hiểm đang rình rập họ, giống như Bách Tuế Lan cấp S hoặc vật ô nhiễm chưa xác định khác……

Ứng Trầm Lâm: “Có vẻ như chúng nó coi khu vực này là nơi săn bắt.”

Vật ô nhiễm cố tình xé lẻ các cơ giáp sư ra, sau đó tấn công và nuốt chửng từng người một.

“Cũng gần như vậy.” Hoắc Diễm nói: “Nhưng tình huống này xử lý khó quá, năng lượng cũng sắp hết rồi.”

Năng lượng? Ứng Trầm Lâm trong đầu đột nhiên hiện lên một đồ vật nào đó, anh nhìn vào tài liệu thông tin của khô ô nhiễm.

Mọi người nhanh chóng xử lý đám bò cạp vàng còn lại, càng phối hợp càng nhuần nhuyễn.

“Mấy thứ này chúng ta có cần đâu.” Giọng nói oán giận của Đề Áo vang lên: “Thần kinh của tui mượt lắm rồi không cần cường hóa thêm nữa.”

Qua ống ngắm, Du Tố khóa chặt mục tiêu rồi bắn một phát vào con mồi: “Thế à? Độ chính xác cũng không cần?”

Đề Áo cảm thấy thương pháo cơ giáp không cần thiết phải tăng cường khả năng chống độc. Thay vì tăng tải trọng vào các dây thần kinh không bằng dùng nó để cường hóa công năng còn tốt hơn: “Nếu có thể cường hóa độ chính xác thì cũng được.”

“Nhưng năng lượng có đủ dùng không đấy?” Đề Áo nhắc nhở: “Du Tố, bắn xong đám này, cậu sẽ chỉ còn lại 30% năng lượng thôi đó.”

Du Tố nói: “Nếu không đủ, không phải còn có mi à?”

“Tôi đã khởi động được…… Từ từ!” Đề Áo hoảng hốt: “Tôi vất vả cực khổ lắm tích cóp được tí năng lượng, cậu còn muốn rút ra dùng cho chiếc cơ giáp cấp A này à?”

Lúc này, Hoắc Diễm hỏi trong kênh: “Cậu bạn thương pháo, năng lượng còn đủ dùng không?”

Du Tố nhìn vào bảng điều khiển ảo, độ chính xác đang được kiểm soát tốt nên không tốn nhiều năng lượng như vậy. Đang định trả lời thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh ù ù trong kênh liên lạc sau đó là một giọng nói quen thuộc ngắt ra từng quãng.

Giọng nói của Quý Thanh Phong chợt cao chợt thấp: “Anh Du… Trầm Lâm!… Có ai nghe thấy không!?”

“Giọng nói này?” Hoắc Diễm nhận ra: “Đại Phong ơi!”

Khoảng cách càng gần, tiếng Quý Thanh Phong càng trở nên rõ ràng hơn: “Trời má, đây không phải là tiếng bác Hoắc à! Bọn em đến ngay đây.”

Hoắc Diễm nhiệt tình nói: “Được rồi, cậu đang ở đâu?”

Lộc Khê bỗng nhiên nói: “Mọi người nhìn xem, hướng 9 giờ.”

Ứng Trầm Lâm đánh bay bò cạp vàng rồi nhìn về hướng Lộc Khê chỉ, mơ hồ nhìn thấy được vài bóng cơ giáp.

Nhưng ngoài cơ giáp, có thể nhìn thấy một khoảng đen phía sau, như thể có thứ gì đó đang bị kích động ồ ạt chạy đến đây.

Đến lúc này thì nghe tiếng Quý Thanh Phong rõ lắm rồi: “Tốt quá, mau cứu bọn em với!”

Ba chiếc cơ giáp bay phía trước, đằng sau đang có một đoàn bò cạp vàng đang đuổi theo, số lượng nhiều vô kể.

Mọi người đang xử lý lũ bò cạp vàng phải dừng lại trong giây lát khi nhìn thấy đám bò cạp nhiều khủng khiếp ở phía sau mấy người Quý Thanh Phong.

Lộc Khê: “Nhiều ghê.”

Hoắc Diễm ngẩng đầu nhìn phía xa: “Ừ.”

Ứng Trầm Lâm trầm tư suy nghĩ: “Nhiều vật liệu hơn rồi.”

Du Tố nhìn thấy tình cảnh này, sự tình phát triển theo hướng không ngờ đến được, cậu ta hứng thú nói: “Thú vị thật.”

Trong khoang điều khiển, Đề Áo cảm thấy nguy cơ, ôm chặt lấy thanh năng lượng của mình: “Du Tố, cậu không thể rút năng lượng của tôi được đâu!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 867: Nơi nơi đều nghi hoặc

Hai nhóm bò cạp vàng sắp sửa chạm mặt, số lượng cơ giáp cũng đã tăng thêm ba chiếc.

Triệu Nhạc Kiệt tưởng rằng mình sắp được giải cứu rồi, nhưng khi đến nơi, anh nhìn thấy một đống bọ cạp phía trước, lập tức phanh cơ giáp lại: “Cái lùm mía! Mẹ nó, trước sau tấn công thế này! Mấy người cũng đụng phải tổ bò cạp hả!?”

“Tổ bò cạp?” Ứng Trầm Lâm nghi hoặc nói.

Lâm Nghiêu khai thật: “Tôi với Đại Phong đang đào vật liệu, chẳng hiểu sao lại chọt đúng ổ thế là chúng nó liền dí theo bọn tôi.”

Triệu Nhạc Kiệt rất bực mình, cảm thấy bản thân bị sao quả tạ rơi trúng đầu mới có thể được KID cứu lên. Sau khi bị gió mạnh thổi bay, bọn họ từ dưới cát chui lên, vất vả lắm mới thoát khỏi nguy hiểm. Thế mà, hai cái tên KID này vừa nhìn thấy vật liệu cấp A ở ven đường một cái thì sống chết đòi đào bằng được, một đao chém xuống thế nào lại động trúng tổ bò cạp.

Một đường chạy như điên không nói, đến chỗ này còn gặp phải một tổ bò cạp khác, vận khí này đúng là quá đen đủi.

“Ủa, sao đứng im hết vậy?” Trái tim của Quý Thanh Phong vẫn còn đang đập bình bịch: “Mọi người không bỏ chạy à?”

Hoắc Diễm tiện đà đánh bay một con: “Không chạy, người anh em mới này nói muốn lấy vật liệu bò cạp vàng.”

Hai nhóm con bò cạp đang tụ tập lại, Hoắc Diễm triển khai tấm chắn để bảo vệ mọi người. Phối hợp khống chế giữa Ứng Trầm Lâm và Lộc Khê không hề dừng lại, chỉ là nhiều bò cạp hơn, bọn họ vừa thao tác vừa phải tránh đi công kích của chúng.

“Người đã tăng thêm, nhưng lại chỉ có một thương pháo cơ giáp.” Ứng Trầm Lâm lại lần nữa phân tích tình huống: “Triệu Nhạc Kiệt, lại đây hỗ trợ.”

Quý Thanh Phong vừa sợ hãi vừa hưng phấn: “Chúng ta đang chơi trò chơi k1ch thích à?”

Triệu Nhạc Kiệt ngơ ngác: “Gì cơ? Không phải chứ, mấy người còn muốn xử lý hết đám bò cạp vàng này hả!?”

Chưa nói xong, một khẩu pháo năng lượng từ trên cao lướt qua Triệu Nhạc Kiệt nổ tung xuống cát, một phát đã g iết chết số lượng lớn bò cạp vàng.

Triệu Nhạc Kiệt lúc này mới phát hiện, trên bãi cát xung quanh đã chất đống không ít xác bọ cạp, như thể trước đó đã xảy ra một trận chiến khốc liệt ở đây.

Bò cạp vàng không khó đối phó, nhưng chúng nó quá đông, nhưng tiêu tốn năng lượng chỉ để giết chúng thì thật sự không cần thiết.

Triệu Nhạc Kiệt nhẫn nhịn chịu đựng chạy đến mở khiên bảo vệ ra cho mọi người: “Mấy người các cậu bị nóng mạch à? Bò cạp vàng rõ lắm mà còn đi lãng phí năng lượng vì chúng nó. Chỗ này còn đang có một con ô nhiễm cấp S đang theo dõi chúng ta đấy. Nếu hết sạch năng lượng chúng ta sẽ chết dí ở đây, chắc gì đã chờ được đến khi đội cứu hộ đến.”

Lộc Khê yếu ớt bày tỏ lập trường: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Triệu Nhạc Kiệt như là tìm được cứu mạng rơm rạ: “Thấy chưa, ngay cả em gái ở đây cũng đồng ý.”

Lộc Khê lại bồi thêm một câu: “Nhưng có đủ năng lượng để đánh thêm trận nữa không?”

Triệu Nhạc Kiệt: “?”

Nếu là đợt bọ cạp đầu tiên thì chuyện này quá dễ, nhưng Quý Thanh Phong đã dẫn đến thêm một đàn còn nhiều hơn trước. Với tổng số lượng hai đàn rất lớn đã đặt ra thách thức cao hơn trong việc khống chế chính xác toạ độ để phối hợp với phạm vi mục tiêu của thương pháo. Ban đầu giải quyết không thành vấn đề, nhưng về sau cần phải tính toán lại mức tiêu thụ năng lượng.

Hoắc Diễm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi xử lý xong đám bò cạp này, năng lượng còn lại của chúng ta sẽ chưa đến 20%.”

Triệu Nhạc Kiệt chật vật chống đỡ bò cạp vàng, thanh năng lượng ít ỏi đang phải gồng mình gánh tấm khiên bảo vệ, nói nhanh: “Không liên hệ được với bên ngoài, cũng không đội cứu hộ nào mang năng lượng dự phòng mới hay là cơ giáp đến cho chúng ta đâu, nhưng tôi vẫn còn một bình dự phòng. Một khi năng lượng cạn sạch, chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây rồi chờ chết.”

Quý Thanh Phong: “Nếu có bình dự phòng, sao không nhanh bỏ ra dùng đi?”

“Ai biết được đang sạc nửa chừng nhỡ đâu tấm bảo vệ nứt ra thì sao!?” Triệu Nhạc Kiệt nói: “Với cả nguồn năng lượng dự phòng chính là cứu cánh cuối cùng, một phần cũng không được lãng phí!”

“Cơ giáp ự phòng thì có luôn đây!” Lâm Nghiêu đến giờ mới thấy lên tiếng: “Chị Đường đã dặn, bọn tôi mang theo cơ giáp đây này.”

Quý Thanh Phong: “Ơ đúng rồi, chúng ta còn có cơ giáp của bác Hoắc và nhỏ Khê nữa mà.”

Bọn họ đã mang theo cơ giáp thi đấu của Hoắc Diễm cùng Lộc Khê đến đây.

Triệu Nhạc Kiệt vẫn chưa thể chạy theo được mạch não của KID: “Ờ, thế cậu muốn sau khi cạn hết thì để bọn họ lái cơ giáp rồi xách theo chúng ta à? Với cả bên ngoài cũng không an toàn để đổi cơ giáp hay nguồn năng lượng đâu!”

Để chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp, họ đã được trang bị những vật dụng cơ bản. Mặc dù bọn họ vẫn còn có bình năng nhưng không ai lường trước được tình hình sẽ phát triển đến mức này. ngay cả hỗ trợ bên ngoài cũng bị cắt đứt, đây là một điều cực kỳ hiếm khi xảy ra.

Vốn chỉ nghĩ rằng nơi này nhiều lắm cũng chí có một con ô nhiễm cấp S cấp, cho nên bọn họ mới tiêu tốn phần lớn sức lực để tập trung đánh bại Bách Tuế Lan, mà không hề biết rằng phía sau nó còn có một vật ô nhiễm khác nguy hiểm hơn đang rình rập phía sau. Năng lượng thì thiếu thốn, trong đó KID Hoắc Diễm và Lộc Khê ở trong này lâu hơn bọn họ, khẳng định năng lượng chẳng còn lại bao nhiêu.

Ngoài nguồn cung cấp cơ bản, chẳng có bất kỳ nguồn cung cấp nào phía sau, xét đến những nguy hiểm chưa biết, đáng lẽ không nên lãng phí năng lượng và thời gian cho những vật ô nhiễm như thế này.

Lúc này Du Tố bắ n ra một phát pháo năng lượng rồi nhìn về phía cơ giáp cận vệ vẫn đang hoạt động. Cậu ta không quan tâm đ ến điều này, ngay cả khi chỉ có 5% thì cậu vẫn tiếp tục ở lại khu ô nhiễm này, quan trọng là người kia đang nghĩ như thế nào?

Không hiểu sao, mọi người đều nhìn về phía Ứng Trầm Lâm, người trước giờ vẫn luôn đưa ra quyết định.

Lâm Nghiêu: “Trầm Lâm, em định tính thế nào?”

Cận vệ cơ giáp động tác trơn tru hất văng từng con bò cạp vàng, Ứng Trầm Lâm đột nhiên hỏi: “”Nơi này cách khu vực phòng thủ thứ cấp gần nhất là bao nhiêu vậy?”

Hoắc Diễm: “Nơi này à? Không xa lắm đâu, bên cạnh tháp cao, tầm 3 cây số.”

“3 cây số?” Ứng Trầm Lâm nhìn bảng điều khiển: “Vậy thì năng lượng đủ dùng rồi ạ.”

Lúc nói ra năng lượng đủ dùng, trong kênh thông tin có một khoảng lặng im ngắn ngủi.

Nếu cho Triệu Nhạc Kiệt thêm một cơ hội, hắn thà bị chôn tiếp dưới cát, chờ người của Tật Phong đến vớt lên còn hơn.

“Cậu định sử dụng như thế nào?” Du Tố thoải mái công khai năng lượng ở kênh chung: “Ở đây không có cơ hội để cho bọn họ đổi cơ giáp, mà nếu có làm vậy thì xe tăng cơ giáp và khống chế cơ giáp full năng lượng cũng chỉ có thể đảm bảo an toàn trong trong thời gian ngắn.”

Ứng Trầm Lâm nói: “Thiên Vực tinh là khu ô nhiễm cấp thi đấu, bình thường sẽ không có điểm sạc năng lượng. Nhưng trạm cơ sở lại là trung tâm trọng yếu, ở nhưng khu phòng thủ thứ cấp cũng là khu dự trữ năng lượng, chắc chắn sẽ có nguồn năng lượng lưu trữ đáng kể.”

“Ngày thường, nguồn năng lượng này không được phép cung cấp cho cơ giáp. Nhưng trên thực tế, nguồn năng lượng của trạm gốc và nguồn năng lượng của cơ giáp đều đến từ một loại quặng năng lượng, cơ giáp cấp A trở lên có thể được bổ sung từ nhiều nguồn năng lượng khác nhau.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: 36: Thi Đại Học

Những người khác: “???”

Triệu Nhạc Kiệt nghe vậy liền sửng sốt, hắn biết cơ trạm sở và bên trong khu phòng thủ đúng là có nguồn dự trữ: “Cơ giáp có thể tiếp nhận được từ nguồn năng lượng này. Nhưng việc khai thác năng lượng từ khu phòng thủ của trạm cơ sở phải có thiết bị chuyển đổi chuyên dụng, cái này phải cần đến nhân viên có chuyên môn mới có thể làm được……”

Mấu chốt là bọn họ không có chuyên viên kỹ thuật, ban đầu còn có thể nhờ cục quản lý điều khiển từ xa rồi cung cấp cho họ. Nhưng lúc này đã bị ngắt kết nối nên việc điều khiển từ xa là không thể, bọn họ đã mất đi sự hỗ trợ, không thể lấy được năng lượng.

Ứng Trầm Lâm nói tiếp: “Em có dụng cụ, nếu tìm được nguồn năng lượng cứ để em làm cho.”

Triệu Nhạc Kiệt: “!”

Những người khác: “!!!”

Triệu Nhạc Kiệt hết hồn: “Sao cậu cũng biết cả cái này nữa!?”

KID đã tìm thấy anh bạn trâu bò này ở chỗ nào vậy??

Đột nhiên, Du Tố nhớ tới lúc kéo cậu bạn nhỏ này đến đây, trên người Ứng Trầm Lâm còn mang theo dụng cụ sửa chữa…… Thợ sửa mỗi ngày đều tiếp xúc với cơ giáp, giải quyết nguồn năng lượng cũng là điều cơ bản.

Lâm Nghiêu lo lắng hỏi: “Thế cái khu phòng thủ kia có đủ năng lượng cho chúng ta trộm không?”

Quý Thanh Phong: “Đương nhiên, chúng ta nạp thêm mười lần cũng đủ nữa là.”

“Sao lại trộm cắp gì ở đây.” Triệu Nhạc Kiệt thấy chột dạ, nói: “Chúng ta thay mặt cục quản lý đến đây làm nhiệm vụ, cái này phải gọi là trưng dụng.”

Sau khi thảo luận xong, mọi người nhìn về phía đám bò cạp vàng đang chực chờ tấn công đến đây, mọi băn khoăn trong lòng đều tan thành mây khói.

Lâm Nghiêu vung tay vung chân: “Đại Phong, để tôi xử lý đám bên trái.”

Quý Thanh Phong nói: “Chỗ này gió to lắm, tinh thể sẽ bay đi mất.”

Hoắc Diễm hào sảng: “Khu phòng ngự bên kia còn nhiều, nếu chỗ này chưa đủ, chúng ta qua đó làm thêm trận nữa.”

Ứng Trầm Lâm nhìn gió mạnh xung quanh rồi nhìn về phía Triệu Nhạc Kiệt đang rảnh chân rảnh tay nhất hội.

Triệu Nhạc Kiệt không còn chỗ thi triển, bảo vệ thương pháo cơ giáp chỉ cần một mình xe tăng Hoắc Diễm cũng đủ dùng rôi. Hắn đứng ở bên cạnh cũng chẳng biết làm gì, đành hỗ trợ gom đám quái vật lại một chỗ. Bỗng nhận thấy cơ giáp cận vệ đang xử lý đám bò cạp vàng cứ nhìn về phía mình, hắn tò mò hỏi: “Cậu bạn cận vệ, làm sao vậy?”

“Có phải anh đang muốn tìm việc để làm đúng không?” Ứng Trầm Lâm hỏi.

Triệu Nhạc Kiệt lúc nữa còn muốn đi theo mấy người KID để “câu trộm” năng lượng, do dự hỏi: “Muốn tôi làm gì à?”

Ứng Trầm Lâm ừm một tiếng, tựa hồ như đang chờ hắn nói câu này: “Hỗ trợ nhặt vật liệu đi ạ.”

Triệu Nhạc Kiệt đành phải tham gia: “Muốn xử lý vật liệu như thế nào hay cứ nhặt tất rồi tính.”

“Cậu bị ngốc à.” Quý Thanh Phong nói: “Bò cạp vàng nhiều thế này, kho dự trữ của cơ giáp nào chứa cho hết!”

Triệu Nhạc Kiệt: “?”

Cũng có lý.

Sau một lúc, giọng nói đáng ghét lại vang lên.

“Không phải chứ lão Triệu, sao lại đi nhặc rác vậy?”

“Xác bò cạp vàng kia kìa, chọn cái cứng nhất mà lột, nghe bảo có giá lắm đấy.”

“Cả tinh thể nữa, đừng chỉ nhặt mỗi biến dị thế chứ.”

Ứng Trầm Lâm khéo léo nhắc nhở: “Túi độc và chân kìm cũng cần nữa.”

“Biết rồi.” Triệu Nhạc Kiệt máy móc thao tác, là hắn điên rồi, hay là đám quỷ nghèo KID này phát điên rồi?

– *

Khi cơn bão cát đang hoành hành, Thích Tư Thành dẫn theo một đội cơ giáp đến tọa độ xác định của Bách Tuế Lan, nhưng thứ họ nhìn thấy chỉ còn lại xác chết gần như khô héo của vật ô nhiễm.

“Dị Năng Tinh bị lấy đi rồi.” YDS Hồ La Bố hìn vào dấu vết bị cơn bão cát che phủ đi vài phần “Có vẻ như Triệu đội phó đã giải quyết xong Bách Tuế Lan và rời khỏi nơi này rồi.”

“Hình như có các cơ giáp khác đi cùng với cậu ta.”

Thích Tư Thành quan sát bốn phía, nhìn thấy dấu vết do thương pháo cơ giáp để lại.

“Đội trưởng Thích, chúng tôi đã tìm kiếm những vùng phụ cận nhưng vẫn không thấy đội phó!”

Cát lún đã biến mất, Bách Tuế Lan đã chết, nhưng tình trạng tồi tệ trong khu ô nhiễm vẫn chưa trở lại bình thường.

“Đi thôi!” Thích Tư Thành không chút do dự, iếp tục từ tọa độ của Bách Tuế Lan đến tháp cao của trạm cơ sở C.

Không lâu sau, trên kênh liên lạc xuất hiện một báo cáo mới.

Cơ giáp sư báo cáo: “Không ổn rồi, đội trưởng Thích, chúng tôi phát hiện một lượng lớn vật ô nhiễm vật đã tử vong!”

Giữa những cơn gió mạnh, thi thể vật ô nhiễm trải dài trên bãi cát, không rõ nguyên nhân vì sao lại chết. Một nửa trong đó bị chôn vùi trong cát, có vẻ như đã chết từ lâu.

Thích Tư Thành nhanh chóng bay sang bên này, cau mày nói: “là bò cạp vàng, vật ô nhiễm cấp B, Sao lại nhiều như vậy?”

“Đội trưởng Thích, phía trước cũng có!”

“Bên này cũng có!”

“Đội trưởng Thích, chỗ này cũng có nữa!”

Nơi nơi đều là xác bò cạp, tình hình có vẻ như không phải do con người tạo ra.

YDS Hồ La Bố nghe vậy sắc mặt thay đổi: “Đây không phải là tác phẩm của chất ô nhiễm bí ẩn làm ra chứ? Tôi từng nghe đội trưởng nói qua, vật ô nhiễm cao cấp cũng biết đi săn…… Với sức mạnh càn quét thế này, nó có vẻ cực kỳ nguy hiểm đấy.”

“Xem ra chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ lương hơn mới được. Cho đến khi chúng ta có thể xác nhận sự hỗ trợ từ Cục Quản lý, chúng ta cần phải hạn chế hành động lại, không thể tiếp tục mạo hiểm thêm nữa được.”

Thích Tư Thành cảm thấy bất an: “Nếu đã như vậy thì bằng mọi cách chúng ta phải liên lạc được với cục quản lý.”

Hiện tại tình hình vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát, nhưng càng về sau càng không thể nói chắc được.

Nhìn thấy xác bọ cạp vương vãi khắp nơi, như thể nạn châu chấu vừa mới quét qua, không chừa lại con nào, ngay cả tinh thể bên trong cũng bị lọc sạch sẽ.

Hồ La Bố thấy thế phân tích: “Cái con cấp S này làm ăn cũng chuyên nghiệp quá, những gì quý giá nhất của bò cạp vàng đều bị lấy đi hết rồi?”

Thích Tư Thành dùng vũ khí lật xác bò cạp lênể, trong lòng nổi lên nghi ngờ, trầm giọng nói: “Túi độc cũng không còn.”

“Đội trưởng Thích, bên kia cũng có một núi xác vật ô nhiễm.”

Thích Tư Thành và Hồ La Bố nghe vậy, vội vàng đi qua. Quả nhiên xác bò cạp vàng đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ.

Xác chết chất thành tảng, một số bị gió thổi bay ra xa mấy đoạn khiến khung cảnh đặc biệt trở nên hỗn loạn.

Hồ La Bố âm thầm kinh hãi, vật ô nhiễm cấp cao dã man tàn bạo đến thế cơ à?

Lại còn có sở thích ác nghiệt gì vậy???

Tình huống này khiến các cơ giáp sư xung quanh cảm thấy sợ hãi. Tình hình trong khu ô nhiễm Thiên Vực tinh còn tệ hơn gấp mười lần so với những gì được viết trong nhiệm vụ. Khoảng cách giữa kế hoạch và thực tế quá khác biệt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, năng lượng của họ sẽ gặp vấn đề.

Một cơ giáp sư lo lắng đi đến: “Đội trưởng Thích, chúng tôi phát hiện ra dấu vết năng lượng cơ giáp ở xung quanh đây…… Đội phó sẽ không gặp phải bất trắc gì chứ!?”

– ——

Vật ô nhiễm cấp cao: “Chưa gì đã bị ụp cái nồi to đùng”  =))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.