một tên hài tử mười mấy tuổi cũng dám lớn lối như thế. Nhân Hoàng giơ tay lên một cái, ngăn lại bọn hắn, nhìn chằm chằm Tô Triệt, nhưng không có nói tiếp.
– Chúng ta sẽ ở Đại Diễn thánh địa, chờ đợi Nhân Hoàng giá lâm!
Tô Triệt mang theo Tô Lăng và những người khác rời khỏi, để lại cường giả các phương không hiểu thấu.
– Ngươi vừa mới nói Tô Thiên Tịch?
Tô Thiên Sóc đợi Tô Triệt trở lại trước mặt mình, sắc mặt đã trở nên vô cùng nghiêm trọng.
– Nhị gia còn sống! Bị vây lại tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn một trăm hai mươi năm!
Tô Triệt đem da thú đưa đến trên tay phụ thân, thấp giọng nói:
– Năm đó chính là Tiêu Thánh Hùng hại chết ngài ấy, hại chết các đệ tử thánh địa!
Tô Thiên Sóc nắm chặt quyển da thú, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh, nhìn phía lôi vân thật lớn nơi xa, cách mấy chục dặm, cùng Nhân Hoàng đối mặt.
Các túc lão Đại Diễn thánh địa trao đổi ánh mắt, sau khi hết khiếp sợ lại lên cơn giận dữ. Từng người đều nắm chặt nắm đấm, trợn nhìn.
Thảm kịch một trăm hai mươi năm trước đến bây giờ vẫn còn giống như là vết sẹo, để lại ở trên thân Đại Diễn thánh địa. Bọn hắn cho tới nay cũng không hề hoài nghi chuyện có vấn đề gì hay không, lại càng hoài nghi Tử Dương thánh địa, không nghĩ tới lại là Huyền Nguyệt hoàng triều cùng bọn hắn kết giao thân mật.
– Bầu không khí hơi là lạ.
– Tô Triệt vừa mới nói là Tô Thiên Tịch?
– Hình như Tô Thiên Sóc có một ca ca tên Tô Thiên Tịch. – Tô Thiên Tịch thế nào, không phải đã chết tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn sao?
– Tại sao Tô Triệt lại nhắc đến người đã chết kia, còn chất vấn Nhân Hoàng Huyền Nguyệt?
– Sắc mặt Tô Thiên Sóc hơi khó coi nhỉ.
Các túc lão thánh địa Tây Bộ khác đều nhỏ giọng nói nhỏ.
– Tô Thiên Tịch? Báo ứng?
Bọn người Tiêu Lạc Lê không hiểu thấu, ngóng nhìn bầu trời lôi vân.
Nơi đó lại rất an tĩnh, phụ hoàng bị hai câu nói ngắn ngủi này trấn trụ?
– Hoàn Nhan Liệt đâu, một người đều không có đi ra sao?
Hồn Thiên Thánh Chủ không có tâm tư để ý tới chuyện Tây Bộ, hắn là đang chờ các đệ tử của hắn, chính là đang chờ tin tức Thiết Long cổ thụ.
– Vô Hồi thánh địa đáng chết!
Các túc lão Hồn Thiên thánh địa tức giận không kiềm chế được, quá độc ác, quá độc ác, một người cũng đều không còn sống.
– Đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều bị Khương Phàm giết chết?
Linh Kiếp Thánh Chủ đều âm thầm hít một hơi, đám tên điên Vô Hồi kia, đơn giản giống Thánh Chủ bọn hắn như đúc.
Nếu quả thật để Vô Hồi Thánh Chủ làm tôn chủ thánh địa Nam Bộ, chỉ sợ bọn hắn đều không có ngày sống dễ chịu.
Nghiêm Sâm trở lại bên cạnh Linh Kiếp Thánh Chủ, cười lạnh nói:
– Vô Hồi Thánh Chủ đã sớm chạy sao? Không phải nàng kêu gào muốn tới tổ sơn tuyên án Ly Hỏa Thánh Chủ sao, ha ha, đạt được Vĩnh Hằng Chi Linh liền không quan tâm rồi?
Một vị túc lão lắc đầu nói:
– Nàng đã sớm xử lý xong.
– Xử lý xong? Xử lý như thế nào!
Bọn người Triệu Thắng, Thái Long đều hiếu kỳ nhìn Thánh Chủ.
Linh Kiếp Thánh Chủ do dự một lát, mới thở dài nói:
– Ly Hỏa thánh địa bị phế đi, sắp bị Vô Hồi Thánh Chủ khống chế. Nàng đem quốc quân Đan quốc của Lang Gia hoàng triều điều đến Ly Hỏa thánh địa làm Phó Thánh Chủ, mười năm sau chính thức tiếp quản vị trí Ly Hỏa Thánh Chủ, còn đem Khương Hồng Võ đã từng bị Diêm La điện bắt đi suýt chút nữa hành hạ chết, điều đến Ly Hỏa thánh địa, tiếp quản Diêm La điện. Ly Hỏa thánh địa… Ai… Náo nhiệt…
Bọn người Triệu Thắng hít một ngụm khí lạnh, khó có thể tin được mà trao đổi ánh mắt.
Ly Hỏa thánh địa đã được bảo vệ, nhưng lại trở thành Vô Hồi thánh địa đúng không?
Nghiêm Sâm trừng to mắt, nói chuyện đều có chút không lưu loát:
– Tại sao tứ đại thánh địa Trung Ương lại làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy!
Có túc lão nghiêm túc cảnh cáo:
– Tứ đại thánh địa Trung Ương há lại để cho đệ tử một ngươi có thể nghị luận?
Linh Kiếp Thánh Chủ nói:
– Vô Hồi Thánh Chủ huyên náo quá hung, tứ đại thánh địa Trung Ương nhất định phải cho thiên hạ thấy tư thái, mà mặc dù Vô Hồi Thánh Chủ chơi xỏ lá, nhưng nương môn nhi kia so với ai khác đều khôn khéo hơn, nắm mọi việc vô cùng tốt.
– Mà, nàng còn làm cam đoan, nếu như sau khi Vô Hồi thánh địa tiếp quản tôn chủ Nam Bộ, trong vòng ba mươi năm không thể nào giải quyết hắc ám Đại Hoang, nàng chủ động từ bỏ vị trí tôn chủ.
– Bọn hắn lại còn là tôn chủ rồi?
Triệu Thắng bọn hắn kinh hô, con mụ điên kia làm tôn chủ? Nói đùa cái gì vậy?!
– Sau mười năm, chính thức tiếp quản vị trí tôn chủ, thực hành quyền lực tôn chủ.
Linh Kiếp Thánh Chủ lắc đầu, thời điểm trước đó Ly Hỏa thánh địa làm tôn chủ, tất cả thánh địa Nam Bộ bọn hắn đều không có đem hai chữ “Tôn chủ” coi ra gì. Dù sao Ly Hỏa chỉ là thánh địa đan, càng quan trọng hơn là lực ảnh hưởng, mà không phải thực lực chân chính, cho nên bọn hắn chỉ là giữ vững tôn trọng ở ngoài mặt.
Nhưng nhìn tư thế Vô Hồi Thánh Chủ kia, nếu như thật sự trở thành tôn chủ, tuyệt đối sẽ lợi dụng quyền lợi tôn chủ đến cực hạn, đến lúc đó không thể thiếu việc giày vò Linh Kiếp thánh địa cùng Hồn Thiên thánh địa bọn hắn, nhất là sau khi nàng khống chế siêu cấp thánh địa đan như Ly Hỏa thánh địa như thế.
– Vô Hồi Thánh Chủ cam đoan trong vòng ba mươi năm, giải quyết hắc ám Đại Hoang? Nàng lấy ở đâu ra lực lượng?
Thái Long rất kỳ quái, hắc ám Đại Hoang đã kéo dài ngàn năm, nếu như giải quyết dễ dàng, thì cũng sẽ không kéo dài đến bây giờ.
Vô Hồi Thánh Chủ là thật có nắm chắc, hay chỉ nghĩ tới qua vị trí tôn chủ để giày vò thánh địa Nam Bộ?
– Mười năm sau tiếp quản, như thế này chính là trong bốn mươi năm. Ta đoán, sau khi nàng chuẩn bị tiếp quản vị trí tôn chủ, chỉnh hợp tất cả lực lượng thánh địa Nam Bộ, ép đến Đại Hoang thâm uyên.
Linh Kiếp Thánh Chủ nghiêm túc, mặc kệ những thứ kia, dù sao kết cục đã định, Linh Kiếp thánh địa bọn hắn bên này chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc.
Chỉ là chuyện Khương Phàm tàn nhẫn sát hại toàn bộ đệ tử Hồn Thiên, để Hồn Thiên thánh địa “Không người kế tục”, Hồn Thiên thánh địa khẳng định sẽ nghĩ hết biện pháp báo thù, cái này tất nhiên sẽ mang đến biến cố to lớn cho việc thánh địa Nam Bộ chỉnh hợp sắp đến.