Động tác trên tay Nguyễn Tinh Vãn dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, cổ họng có chút nghẹn ngào:
“Chu tổng như thế này là có ý gì?”
“Đó không phải là yêu cầu của em sao? muốn đứng tên một nửa tài sản của tôi? Hay là bây giờ em hối hận rồi, muốn nhiều hơn thế này nữa?”
Nguyễn Tinh Vãn nhớ rõ khi cô đưa ra yêu cầu này vào thời điểm nào.
Chẳng trách vừa rồi Chu Từ Thâm hỏi cô về việc Bùi Sam Sam chuẩn bị mang thai một cách bất thường như vậy. Thì ra là anh cố ý.
Nhìn dáng vẻ này, anh hẳn là đã biết gì rồi.
Nguyễn Tinh Vãn đặt tập tài liệu đang xem dở vào trong, im lặng một lúc mới nói:
“Anh muốn tôi làm gì?”
Chu Từ Thâm không có suy nghĩ cũng không do dự, lạnh lùng nói:
“Phá đi.”
Dù đã biết câu trả lời này từ lâu, nhưng Nguyễn Tinh Vãn vẫn cảm thấy như có thứ gì đó đ.â.m sâu vào tim, đau đến mức khó thở.
“Không ngờ Chu tổng lại hào phóng như vậy, vậy mà lại chỉ vì một đứa trẻ chưa chào đời, có thể trả giá cao như vậy.”
“Em quả thực không hề lỗ vốn.”
Đâu chỉ là không hề lỗ vốn, mà còn là kiếm được món hời to.
“Vậy nếu như………………”
Nguyễn Tinh Vãn cắn chặt môi, mãi đến khi ngửi thấy mùi m.á.u tươi mới nói:
“Vậy nếu tôi muốn giữ lại thì sao?”
Vẻ mặt Chu Từ Thâm không thay đổi:
“Em không có lý do để giữ lại.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, đúng vậy, trong mắt anh, dù cô là mang thai giả hay mang thai thật, mục đích đến gần anh của cô đều là vì tiền.
Bây giờ anh có thể đổi một đứa trẻ trong bụng vẫn chưa sinh ra, lấy một nửa tài sản đứng tên mình, cô có lý do gì mà từ chối? Chu Từ Thâm đứng lên, bình tĩnh nói:
“Tôi cho em ba ngày suy nghĩ, nếu còn muốn đưa ra yêu cầu gì thì cứ nói, bỏ lỡ lần này là em sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” Sau khi tới cửa, Chu Từ Thâm dừng lại, chậm rãi nói:
“Nếu em có thể đưa ra lựa chọn sớm hơn, em trai của em sẽ không mạo hiểm tương lai của mình chỉ vì một trăm vạn.”
Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, cố gắng hết sức để kìm nước mắt.
Sau khi Chu Từ Thâm rời đi, Nguyễn Tinh Vãn rút kim tiêm truyền trên mu bàn tay ra.
Khi đi ra ngoài bệnh viện, cô gọi điện cho Bùi Sam Sam, nhưng Nguyễn Thầm đã không còn làm việc ở cửa hàng tiện lợi nữa, Bùi Sam Sam tìm kiếm cả một đêm đều không thể tìm ra.
Khi Bùi Sam Sam và Nguyễn Tinh Vãn gặp nhau, thấy cô sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, bị dọa cho hoảng sợ:
“Tinh Tinh, cậu làm sao vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
“Tìm tiểu Thầm trước đã rồi nói sau.”
Khi trời gần tối, cuối cùng cũng đã kết nối được điện thoại với Nguyễn Thầm, Nguyễn Tinh Vãn bình tĩnh nói:
“Tiểu Thầm, em đang ở đâu.”
“Em đang huấn luyện quân sự………………………”
“Địa chỉ.”
Nguyễn Thầm ở đầu bên kia điện thoại im lặng, sau đó nói:
“Trong thời gian huấn luyện quân sự, người ngoài không được phép vào.”
“Em đưa điện thoại cho giáo viên, hoặc là huấn luyện viên của em, chị sẽ nói chuyện với họ.”
Nguyễn Thầm không nói nữa.
Nguyễn Tinh Vãn mệt mỏi, hỏi lại lần nữa:
“Tiểu Thầm, em đang ở đâu?”
Nguyễn Thầm đã tìm được một công việc gần trường đại học A, cậu ta nghĩ rằng nếu như sau này Nguyễn Tinh Vãn có tới tìm, thì cũng có thể nói là cậu đang làm thêm ở đó, như vậy là có thể giấu diếm rồi.
Chỉ là không ngờ rằng, nhanh như vậy đã bị cô phát hiện ra.
Một lúc sau, Nguyễn Thầm mới nói:
” Chị đừng chạy loạn khắp nơi nữa, em qua đó tìm chị.”
Khi chờ Nguyễn Thầm trên đường đi tới, Bùi Sam Sam biết được toàn bộ sự việc từ lời kể của Nguyễn Tinh Vãn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.