Kiến Càng Rung Cây

Chương 2



06.

Lâm Vĩnh An được đưa vào phòng cấp cứu, trong khi đó cha mẹ nuôi và chị gái bị phê bình ngoài hành lang.

Biết sự việc bắt nguồn từ tôi, mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.

Hai mắt tôi đẫm nước, tôi nức nở: “Con, con không thích Thịnh Trường Bân!”

Để chứng minh, tôi đã tình nguyện giao nộp cuốn nhật ký và công khai những bí mật trong mấy năm nay của mình.

Trong nhật ký là viết về lòng biết ơn của tôi đối với cha mẹ nuôi. Từng chữ đều chân thành tha thiết khiến người ta cảm động.

Cha mẹ Thịnh vốn còn hung hãn, chuẩn bị lớn tiếng đòi hỏi bỗng im lặng.

Lúc này nhà trường cũng đã tìm ra người tung tin đồn.

Người này là đàn em của Thịnh Trường Bân, theo lời anh ta, Thịnh Trường Bân đã sai anh ta tung tin đồn này.

Bởi vì tuần trước Thịnh Trường Bân tỏ tình đã bị tôi từ chối, cậu ta cảm thấy nhục nhã nên dùng cách này để trả thù tôi.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút khó xử.

Cha mẹ Thịnh muốn bí mất giải quyết chuyện này nên rối rít giải thích với cha mẹ nuôi.

07.

Ngay khi họ chuẩn bị nói đến chuyện bồi thường, chị tôi đột nhiên chen ngang nói: “Chú Thịnh, nếu chú đã nói sẽ bồi thường cho nhà cháu bất cứ điều gì….”

“Vậy thế này thì sao, dự án hợp tác gần đây cho nhà cháu ba điểm lợi nhuận nhé?”

Bây giờ chị gái tôi đã 22 tuổi. Năm cuối đại học chị đã được cha nuôi sắp xếp một chức vụ trong công ty nhưng không có thực quyền gì.

Cha Thịnh nghẹn lời, nhớ lại vẻ mặt bản thân mới nãy, miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi cấp cứu, vết thương của Lâm Vĩnh An đã ổn định. Sau khi mẹ nuôi dặn dò mọi việc, bà vội vàng về nhà nấu nhân sâm bổ huyết cho anh.

Tranh thủ thời gian này, chị gái nói với bố nuôi muốn đảm nhận dự án kia.

Lúc đầu, cha nuôi không đồng ý, chị gái đã lấy gia đình bác cả ra để k1ch thích ông. Chị còn liên tục cam đoan sẽ làm tốt công việc này nên cuối cùng cha nuôi cũng đồng ý.

Ở hành lang, cha nuôi vỗ vỗ vai chị gái, nghiêm túc nói: “Cố gắng làm cho tốt, sau này còn giúp đỡ em trai con.”

“Mấy năm nữa, bố mẹ sẽ chọn một người bạn đời thích hợp cho con.”

“Từ giờ đến lúc đó, đừng khiến bố thất vọng.”

Chị gái ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn bố, con nhất định sẽ phụ kỳ vọng của bố.”

Tôi trốn vào một góc và gửi tin nhắn:

[Kế hoạch đang tiến triển thuận lợi. 】

[Đã nhận được, hãy chờ xem màn biểu diễn tiếp theo của chị nhé~]

08.

Sau khi Lâm Vĩnh An tỉnh dậy và biết được sự thật, anh lại tức giận.

Anh mắng tôi: “Em bị ngốc à? Người ta tỏ tình em không biết nói cho anh biết à?”

Mắt tôi đỏ hoe: “Cậu ta lấy bố mẹ ra đe dọa em, em không dám nói…”

Nhìn thấy nước mắt tôi trào ra, Lâm Vĩnh An lập tức nguôi giận và an ủi tôi.

Đôi mắt anh ta u ám, trong đó có một chút lạnh lùng.

Sau khi hát ru Lâm Vĩnh An ngủ, tôi và chị gái trốn vào lối thoát hiểm của bệnh viện để ăn mừng.

“Chúc mừng chị cuối cùng cũng lấy được dự án!”

Tôi đã mua bia, những thứ mà mẹ nuôi vẫn luôn nghiêm cấm, dự định hôm nay sẽ buông thả một lần.

Tham Khảo Thêm:  Chương 212: Chương 216

Chị gái uống bia và mỉm cười: “Nếu là trước đây chắc chắn chị sẽ ở một góc âm thầm đau lòng”.

Cha mẹ nuôi rất coi trọng con trai mình, mặc dù chị gái cậu rất xuất sắc nhưng họ chỉ muốn giao công ty cho Lâm Vĩnh An.

Trong những năm qua, tôi đã chứng kiến sự nỗ lực và tủi thân của chị gái.

Tôi ôm chặt lấy chị ấy, kiên định nói: “Những kẻ kh/ố/n nạn đó không xứng để chị đau lòng. Sớm muộn gì chúng cũng sẽ bị trừng phạt!”

Chị vuốt tóc tôi, dịu dàng nói: “Chị đã mua một căn nhà gần trường em và lắp đặt phòng thu âm theo sở thích của em”.

Tôi không thể tin được mà nhìn chị gái.

Chị gái đã đứng dậy bước đi: “Chìa khóa ở trong ngăn kéo của em. Nhớ đi lấy dấu vân tay nhé.”

Kiếp trước tôi có phòng thu âm riêng.

Sau khi Lâm Vĩnh An phát hiện ra, anh ta đã đưa người đến và phá nát nó.

Sau đó, anh ta còn chế nhạo tôi: “Con lợn béo, loại m/à/y mà cũng muốn nổi tiếng à?”

“Không biết nhìn lại bản thân mình, béo đến mức khiến người ta buồn nôn——”

Anh ta giơ điện thoại lên, quay video lại rồi đăng lên mạng, khiến tôi bị hàng trăm nghìn người cười nhạo, xúc phạm.

Buồn cười là, ở đời này Lâm Vĩnh An không thể sống thiếu tiếng hát của tôi.

Mỗi ngày đều muốn tôi hát cho nghe.

09.

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Trường Bân khập khiễng đứng trên bục sân khấu hội trường và xin lỗi tôi trước mặt toàn thể thầy cô và học sinh trong trường.

Trong giờ ra chơi, cậu ta nhờ em gái đưa cho tôi một tờ giấy nhắn và hẹn gặp tôi ở con hẻm sau giờ học. Cậu ta muốn tặng tôi một món quà để xin lỗi.

Sau khi Thịnh Trường Nhân đưa tờ giấy xong, cô ta đẩy tôi ra trước mặt cả lớp: “Anh tôi mời cậu, nếu cậu dám không đi thì đừng trách chúng tôi vô lễ nhé!”

Tôi không đề phòng nên bị đã bị đập mạnh vào bàn, tôi đau đớn kêu lên.

Cùng lúc đó, Lâm Vĩnh An vừa từ bên ngoài trở về, lao tới đẩy Thịnh Trường Nhân ra.

“M***, coi tôi là vô hình đấy à?”

Sau khi nhìn rõ người gây rắc rối cho tôi, sắc mặt Lâm Vĩnh An càng dữ tợn hơn: “Anh trai cậu bảo cậu đến đây à?”

“Là tôi.” Thịnh Trường Bân khập khiễng bước vào.

Thịnh Trường Nhân vội vàng đi tới đỡ hắn, khẽ gọi: “Anh.”

Lâm Vĩnh An đứng trước mặt tôi, ánh mắt quét qua cái chân bị thương của Thịnh Trường Bân, khóe miệng cười khẩy:

“Còn dám đến tìm em gái t**, không muốn giữ chân nữa à?”

Thịnh Trường Bân không để ý đến anh ta, mà cười đầy ẩn ý hỏi tôi: “Lâm Hữu An, cậu có muốn biết trước mặt tôi, anh trai nói về cậu như thế nào không?”

Tôi thấy Lâm Vĩnh An khẽ run, anh nắm chặt tay và nhìn chằm chằm vào Thịnh Trường Bân.

Lâm Vĩnh An bảo vệ tôi thật chặt, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Trong trường không được phép trốn học, em có định ra ngoài hay không?”

Thịnh Trường Bân không hề sợ hãi, cậu ta hướng về phía tôi làm một cái khẩu hình miệng rồi mỉm cười rời đi.

“Hữu Hữu, đừng nghe hắn nói vớ vẩn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Cạo lông bụng

Lâm Vĩnh An có chút lo lắng, anh lấy từ trong túi ra một chai sữa nóng nhét vào tay tôi:

“Anh đã xin nghỉ phép cho em rồi. Giờ thể dục em có thể ở trong lớp nghỉ ngơi.”

Tôi nhìn anh ấy và ra vẻ như anh ấy mong muốn, tôi mỉm cười ngọt ngào và nói: “Dạ, cảm ơn anh.”

Lâm Vĩnh An thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu tôi: “Sau này tránh xa cậu ta ra, cậu ta không phải là người tốt lành gì.”

10.

Nửa tháng này Lâm Vĩnh An trông tôi rất kỹ, nhưng anh ta vẫn để Thịnh Trường Bân lợi dụng chỗ hổng để gặp được tôi.

Lúc đi ra khỏi phòng giáo viên, cậu ta chặn đường tôi, cười nham hiểm: “Chim sơn ca nhỏ, chúng ta nói chuyện nhé?”

Tôi ngẩng mặt lên, có chút bối rối: “Cái gì?”

“Cậu không biết à?” Thịnh Trường Bân đút hai tay vào túi, nghiêng người về phía tôi:

“Lâm Vĩnh An nói cậu chỉ là một con chim sơn ca nhỏ, ở bên cạnh cậu ta để giúp cậu ta giải khuây.”

Tôi đỏ mặt quay lại.

Một lúc lâu sau, tôi mới nói bằng giọng khàn khàn: “Liên quan gì đến cậu.”

Tôi nghiêm mặt, không còn vẻ vui vẻ thường ngày và quay người định rời đi, nhưng Thịnh Trường Bân đã đưa tay giữ tôi lại.

“Tại sao cậu lại đỏ mặt?”

“Hay cậu thích tôi à?”

“Nếu cậu thích tôi thì tại sao còn từ chối tôi?”

Thịnh Trường Bân càng ngày càng gần, tôi lắc đầu, nhắm mắt lại không dám nhìn cậu ta.

Cậu ta nhét thứ gì đó cho tôi rồi xoa đầu tôi: “Thôi bỏ đi, không trêu cậu nữa. Đây là quà xin lỗi lần trước. Cậu phải giữ cẩn thận đấy.”

Khi tôi mở mắt ra, Thịnh Trường Bân đã quay người bỏ đi.

Tôi cúi đầu xuống nhìn chiếc vòng tay bằng đá quý nằm trong lòng bàn tay, những viên đá quý đủ màu sắc trông rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Giọng nói tức giận của Lâm Vĩnh An đột nhiên vang lên: “Em rất thích đồ cậu ta đưa à?”

Tôi bị anh ta làm cho giật mình, còn chưa kịp nói gì thì chiếc vòng tay đã bị Lâm Vĩnh An giật đi.

Anh ta vừa đến, lúc đi lại rời đi với vẻ mặt khó chịu.

Buổi chiều tan học, Lâm Vĩnh An bảo tài xế đưa tôi về nhà trước.

Xe đi được gần nửa quãng đường thì tôi chợt dừng lại và nhờ tài xế chở về trường.

Khi tôi đến nơi, Thịnh Trường Bân đã bị đánh ngã xuống đất, Lâm Vĩnh An giơ cao cây gậy gỗ và chuẩn bị vung xuống.

Tôi lao tới đỡ đòn thay cho cậu ta.

11.

“Hữu Hữu!”

“Lâm Hữu An!”

Hai giọng nói vang lên, tôi đau đớn cau mày và ngất đi.

Kiếp trước cũng từng xảy ra chuyện như vậy, Lâm Vĩnh An dẫn người đến chặn đánh tôi. Khi anh ta đánh tôi, Thịnh Trường Bân đã đỡ đòn cho tôi.

Cậu ta bị đánh đến hộc máu nhưng vẫn bảo vệ và quan tâm đ ến tôi.

Lúc đó tôi rất cảm động, chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy.

Sau này tôi mới biết Thịnh Trường Bân đã thua cược và phải chơi một trò chơi với Lâm Vĩnh An.

Khi trò chơi kết thúc, Thịnh Trường Bân nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh thường và ghê tởm.

Hắn nói: “Cái loại bị thịt nư m/ad/y còn ảo tưởng sẽ có hoàng tử tới cứu m/à/y sao?”

“Nhìn lại mình đi, cả người đều là mỡ, mặt đầy mụn, có cửa xứng với kịch bản đấy hay không!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 162: [ Phiên ngoại 2 ] Thư

Thịnh Trường Bân nói xong, mọi người bật cười.

Bọn họ ngang nhiên đồ các loại đồ uống lên người tôi, xé quần áo của tôi, bắt tôi học tiếng l/ợ/n kêu để chọc họ cười.

Tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Ý thức của tôi vẫn còn mơ hồ, Lâm Vĩnh An gọi tôi vài lần tôi mới tỉnh táo lại.

Tôi nhìn quanh, cố chịu đựng cơn đau ở lưng và hỏi anh: “Thịnh Trường Bân đâu?”

Lâm Vĩnh An đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi và nhìn tôi chăm chú: “Tại sao em lại cứu cậu ta? Em thích cậu ta đúng không?”

“Anh đã nói rồi, cậu ta không phải người tốt!”

Vẻ giận dữ trong mắt anh không phải là giả, thậm chí trong mắt còn ẩn chứa một tia ghen tị.

Tôi mím môi im lặng, nhìn anh lắc đầu bối rối: “Anh ơi, em không biết.”

“Khi tôi nhìn thấy anh sắp đánh cậu ấy, đầu óc em trống rỗng, cơ thể theo phản xạ lao lên.”

Lực tay của Lâm Vĩnh An càng lúc càng mạnh, bóp cổ tay tôi đến phát đau: “Vô thức muốn bảo vệ Thịnh Trường Bân, không phải thích thì là cái gì?”

12.

“Anh đừng tức giận, em không thích anh ta, em chỉ…”

“Em chỉ lo lắng cho anh.”

Toàn thân tôi run lên, tôi nhìn anh với vẻ sợ hãi.

Lâm Vĩnh An sửng sốt, ánh mắt phức tạp, dần dần thả tôi ra: “Em bị thương hơi nặng, tuần sau đừng đi học.”

Tôi cẩn thận hỏi anh: “Bố và mẹ có biết không?”

Lâm Vĩnh An vẻ mặt khó chịu nói: “Anh đã nói với họ rằng em bị một tấm biển quảng rơi trúng, không nói ra sự tích người đẹp cứu thằng kh/ố/n anh dũng của em.”

“Dì Vương lát nữa sẽ tới, anh đi trước đây.”

Tôi nhẹ gật đầu: “Tạm biệt anh.”

Cây gậy của Lâm Vĩnh An đã đánh vào bả vai phải của tôi, khiến xương vai tôi bị gãy nhẹ và tôi phải đeo đai.

Tôi đang lo lắng làm thế nào để đi vệ sinh bằng một tay thì chị gái mở cửa phòng bệnh rồi đi vào. Phía sau chị ấy là hai người Thịnh Trường Bân và Thịnh Trường Nhân.

Nhìn thấy tôi, Thịnh Trường Bân hai mắt sáng lên: “Hữu Hữu, hiện tại cậu thấy sao? Còn cảm thấy đau không?”

Tôi nghiêng đầu liếc nhìn cánh tay phải đang được băng đeo của mình, mỉm cười nói: “Không có vấn đề gì.”

Thịnh Trường Bân do dự hồi lâu, lỗ tai đỏ bừng: “Tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Ở kiếp trước, tôi đã nói câu tương tự với cậu ta.

Trước mặt tôi, Thịnh Trường Bân giả vờ dịu dàng và động viên tôi cố gắng chống trả, giảm cân và lấy lại sự tự tin.

Khi tôi rời đi, Lâm Vĩnh An ngay lập tức bước ra khỏi phòng nghỉ. Hăn và Thịnh Trường Bân cười đến nỗi không thể đứng thẳng được.

Trở về nhà, Lâm Vĩnh An đã chế nhạo tôi không thương tiếc, sỉ nh/ụ/c tôi và mắng tôi vì tình yêu mới chớm nở của tôi khiến anh ta buồn nôn.

Không chỉ vậy, Lâm Vĩnh An và Thịnh Trường Bân đăng ẩn danh chuyện này lên nhóm trường khiến số người bắt nạt tôi tăng lên theo cấp số nhân.

Ba năm đó là cơn ác mộng mà cả đời tôi không thể nào quên được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.