*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Khi bọn họ ra khỏi rạp chiếu phim đã hơn chín giờ rồi.
Đi về phía trước hơn trăm bước là đến ga tàu điện ngầm, có thể trực tiếp đi về khu Long Loan.
Hồ Già nhìn lối dẫn bên ngoài ga tàu lại ngẩng đầu nói với Điền Tư: “Chúng ta đạp xe về đi?”
So với đi tàu điện ngầm và xe buýt, cô thích đạp xe đạp hơn, đơn giản và nhẹ nhàng, vừa giữ tay lái, đường phía dưới chân kéo dài một cách nhanh chóng, đối với Hồ Già mà nói đây là một cảm giác bay sát mặt đất. Điền Tư cũng thích đạp xe, lúc ở Hồng Kông, Điền Bồi Anh thường dẫn anh đạp xe từ Đại Vi Kỵ đến Đại Vỹ Đốc, bên cạnh là biển.
(*Đại Vi Kỵ (大围骑):
Đại Vỹ Đốc (大美督): Đại Vĩ Đốc Thôn là một ngôi làng thuộc Khu Đại Bộ và nằm bên Hồ chứa nước Vịnh Plover thơ mộng ở Hồng Kông. Nơi đây là điểm đến ưa thích của gia đình, người đạp xe và những ai đam mê các môn thể thao dưới nước.)
“Được rồi, chúng ta đạp xe trở về.” Anh nói.
Lên xe, Hồ Già như thường lệ vẫn đuổi theo Điền Tư.
Hai người cười đùa vui vẻ, Điền Tư giữ tốc độ thật đều, không dám dẫn Hồ Già đạp theo quá nhanh.
Bên cạnh là một xe tưới nước to ục chạy qua, hai người nheo mắt, cố hết sức đạp xe về phía trước, xuyên qua làn sương nước lấp lánh đó, tương lai dường như treo trên ngọn cây không xa phía trước, họ nhìn thấy được nhưng chạm không tới. Hồ Già buông tay, reo hò kêu lên một tiếng, cuộc sống rõ ràng không có gì đáng cho cô ăn mừng.
(*Xe tưới nước kiểu như dưới hình minh hoạ)
Khi Hồ Già vung tay cao lên trời, Điền Tư nắm lấy tay cô.
Nhìn thấy đã đến khu Hoa Viên rồi, họ dừng xe rồi từ từ đi qua.
Khi đi ngang qua Lawson, Điền Tư dịu dàng hỏi Hồ Già: “Có muốn mua chút đồ ăn vặt về không?”
“Sao cũng được.” Hồ Già đút tay vào túi, vẻ mặt cô rất vô tư. Trong mấy ngày cùng ở với anh, Điền Tư biết cô thường lén lút ra ngoài mở tủ lạnh rồi lại chán nản đóng lại, ở chỗ anh thực sự không có gì ăn vặt, mấy thứ hoa quả và sữa kia cũng không giải được cơn thèm của cô.
Anh hỏi cô: “Ăn khoai tây chiên không?”
“Ừm.”
Anh lại hỏi cô: “Ăn pudding không?”
“Ừm.”
“Ở đây còn có hoành thánh cậu thích, ăn không?” Điền Tư cầm túi hoành thánh đông lạnh hỏi cô.
Chưa đợi cô trả lời, Điền Tư lại hỏi cô: “Đồ đông lạnh không được tốt lắm, để tôi làm hoành thánh tươi cho cậu ăn nhé?”
“Cậu biết làm hoành thánh à?” Hồ Già nhìn Điền Tư với vẻ rất không tin tưởng.
“…Tôi có thể xem hướng dẫn.”
Ở quầy tự thanh toán.
Bên cạnh kệ hàng còn bày kẹo cao su và bao cao su.
“Đừng trả tiền vội.” Hồ Già ngăn tay cản Điền Tư định trả tiền.
Dưới sự chú ý của Điền Tư, tay cô cố ý lướt qua bao cao su, lấy một thanh kẹo bạc hà đưa cho anh.
“Trả tiền đi.” Hồ Già cười cười.
Điền Tư biết cô đang trêu anh, vẻ mặt anh bình thường, tự nhiên mà nhận lấy kẹo cao su.
Hồ Già nhìn anh một lúc rồi thất vọng quay mặt đi.
Điền Tư cong khóe miệng.
Hồ Già về nhà thay bộ đồ ngủ của Điền Tư rồi nằm xuống.
Anh cất xong đồ vừa mua về, lúc quay đầu lại đã thấy cô cuộn tròn trên ghế sofa da bò đen.
“Buồn ngủ rồi à?” Điền Tư ngồi xuống bên cạnh, Hồ Già dịch qua, lấy đùi anh làm gối, anh dùng tay chải lên mái tóc dài của cô.
“Giờ mới mấy giờ? Chưa buồn ngủ.” Cô lướt điện thoại, dịp quốc khánh là kỳ nghỉ dài cuối cùng trong năm, một nửa bạn học trong lớp cô đều ra ngoài du lịch, họ đăng ảnh lên máy bay, lên tàu cao tốc trong nhóm QQ. Hồ Già tắt điện thoại rồi hỏi Điền Tư: “Sao cậu không ra ngoài chơi với bạn bè? Không phải đã thi đậu đại học rồi sao?”
Điền Tư nói: “Họ có tìm tôi, nhưng sau đó tôi phải đi Thượng Hải.”
Hồ Già nhướn mày, anh suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: “Ông ngoại tôi sức khỏe không tốt, tôi phải về bên ông.”
“Ừm.” Giọng cô trầm xuống, “Cậu đi Thượng Hải ngày mấy?”
“Mùng năm mới đi.”
Điền Tư lại xoa bóp vai cho cô, “Cậu muốn tôi đi chơi với cậu không?”
Dịp Quốc Khánh, Điền Trọng Lân phải đi công tác ở ngoài, Điền Tư hiếm khi không cần về gặp ông.
Hồ Già co chân không trả lời anh, bộ đồ ngủ của anh quá rộng, Hồ Già mặc vào trông như đang hát tuồng.
Điền Tư giúp cô cuộn tay áo dài ra, “Cậu muốn đi đâu chơi? Bây giờ đặt vé chắc vẫn kịp.”
“Nói sau đi.” Hồ Già nói.
Hai người không nói gì nữa, Hồ Già cởi cúc áo ngủ, cởi đến nút thứ hai thì dừng lại.
Điền Tư giúp cô cởi hết cúc áo rồi cởi quần áo ra, cô bò lên người Điền Tư rồi hôn anh. Tầng Điền Tư ở rất cao, thêm vào phòng khách chỉ bật có hai chiếc đèn tường, theo lý mà nói sẽ không ai nhìn thấy anh và Hồ Già, nhưng Điền Tư vẫn hơi lo lắng, mấy lần muốn đưa tay ra tắt đèn đều bị Hồ Già ngăn lại.
“Cậu không muốn à?”
Hồ Già lẩm bẩm, anh nghe xong lại hôn cô.
Hai người lần đầu làm trên ghế sofa, da bò quá mềm, Điền Tư để cô ngồi trên người mình.
“Không ăn cơm, chỉ thích bú sữa.” Điền Tư chuyển môi từ vú trái sang vú phải của cô, Hồ Già thở gấp mỉa mai anh. “Trên vú có bôi mật đâu, cũng không có sữa, sao cậu lại thích bú thế? Hả?” Lời nói lọt vào tai Điền Tư, anh vừa xấu hổ vừa mút đầu v*, hơi ngước mắt lên nhìn cô, tình cảm của anh trong vắt nhưng dục vọng lại đặc quánh.
Hồ Già rên lên một tiếng, cô không nhịn được mà ưỡn eo lên.
Cô để Điền Tư ngậm nhiều thịt vú hơn.
Hai người chơi tư thế 69 trên ghế sofa.
Hồ Già hơi thích ngửi mùi dương v*t của anh, như thứ hoa tanh nồng của xuân hạ.
Lâu rồi không trêu chọc Điền Tư, Hồ Già cố tình không cho anh bắn, mỗi lần anh căng cứng đùi, cô lại buông tay ra.
Hồ Già liên tục lên đỉnh năm, sáu lần, đầu óc cô choáng váng, đã không muốn nữa, cô và Điền Tư lại đổi tư thế về nữ trên nam dưới như lúc đầu, Điền Tư ôm cô, hôn từ rốn đến khóe miệng cong lên của cô, nụ hôn của anh vừa dịu dàng lại kín đáo như cơn mưa trong rừng mía, tay Hồ Già lại dừng lại, Điền Tư thấp giọng cầu xin cô: “Giai Giai… Cậu đừng hành hạ tôi nữa.”
Hồ Già không cho Điền Tư cởi cả áo khoác, hai người lăn lộn đến giờ, Điền Tư chỉ lộ mỗi dương v*t ra ngoài.
Cô để anh cương lên nhưng lại không chịu cho anh bắn ra, chỉ vào dương v*t anh rồi cười Điền Tư là mẫu người dạng chó.
Điền Tư không hiểu, Hồ Già lại thích nhìn cảm giác sa đọa này của anh.
“Ai hành hạ cậu? Tôi không tốt với câu à?” Hồ Già sục gậy th*t của anh vài cái.
“Ừm… tốt với tôi.” Điền Tư đặt tay lên tay Hồ Già, thuận theo hướng tay cô cùng động hơn chục cái.
Anh thoải mái, lại ghé hôn môi lưỡi cô, Hồ Già ngang ngược rút tay ra.
“…” Cơ thể Điền Tư run lên vài cái không rõ nghĩa, bỏ lỡ cơn khoái cảm đó lại là cảm giác trống rỗng.
“Hôm nay không cho cậu bắn.” Hồ Già cắn môi anh một cái, hôn dọc theo đường nét cằm anh rồi trơn tru đi xuống hầu kết, mạnh mẽ hút đến khi máu bầm ra, đợi đến lúc trong miệng toàn là một vị tanh ngọt, cô mới hôn Điền Tư, trao đổi nước bọt, Điền Tư ôm cơ thể trần trụi của Hồ Già vào lòng, khẩn thiết mút hôn cô, nước bọt ẩm nóng làm ướt môi bọn họ, vừa ấm áp vừa sáng bóng.
Hồ Già quấn và ôm lấy Điền Tư, tay cô ôm sau lưng anh như một cây thánh giá.
“Thôi,” Điền Tư thỏa mãn thở dài, tay vuốt ve cô, “Chỉ hôn thôi cũng đủ rồi.”
Hai người cùng nhau toát ra mùi tình dục.
Hồ Già bị Điền Tư hôn đến nổi dục vọng, cuối cùng cô vẫn để anh đạt được mục đích mà tách chân cô ra.
Hai người đùa giỡn, trêu chọc lẫn nhau, Hồ Già hét lên vì lên đỉnh, Điền Tư bắn lên bụng dưới của cô, anh biết Hồ Già không thích chất lỏng trắng đục này, Điền Tư cúi đầu, liếm sạch tinh dịch của mình. Hai người ôm nhau nằm nghỉ ngơi một lúc, khi ngồi dậy, Hồ Già nhìn thấy trên ghế sofa có mấy vũng nước, tất cả đều là chảy ra từ lỗ nhỏ của cô.
Sợ Hồ Già bị lạnh, Điền Tư cởi áo khoác rồi khoác lên người cô.
Anh rút mấy tờ giấy rồi dọn dẹp ghế sofa.
Điền Tư yên lặng cúi người lau chùi, Hồ Già ôm anh từ phía sau.
Động tác của anh khựng lại, theo bản năng mà ôm lấy cô, ngượng ngùng hỏi nhỏ: “Là còn muốn nữa à?”
Hồ Già nghe xong rồi cười mắng Điền Tư: “Thần kinh, ai muốn nữa?” Điền Tư cười ừ một tiếng rồi lại kéo Hồ Già qua ôm cô một lúc. Hồ Già ngẩng đầu từ vòng tay anh, ánh mắt liếc chỗ khác, giả vờ không quan tâm nói, “Mua vé đi.”
“Hả?” Điền Tư ôm Hồ Già vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Mua vé đi Ôn Châu đi.” Cô véo anh một cái.
Dù đau nhưng Điền Tư vẫn cười.
Anh vừa cười vừa hôn Hồ Già.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko