Bơi Đêm

Chương 55: Lên đường



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vé từ Ninh Ba đến Thương Nam không dễ mua cho lắm.

Vừa đúng dịp cao điểm du lịch ngày Quốc khánh, dù là ghế hạng nhất, hạng nhì, hay ghế thương gia đều ghi một chữ đỏ “Chờ bổ sung”.

Điền Tư đợi hai, ba tiếng, cuối cùng chỉ mua được hai vé đứng. Vấn đề chỗ ở thì dễ giải quyết hơn vé xe, khách sạn Hilton và Wyndham Hòa Thịnh ở Thương Nam vẫn còn phòng trống, Điền Tư hỏi Hồ Già muốn ở đâu, cô cuộn tròn trên giường xem phim hài của Billy Wilder, xem xong một đoạn mới trả lời anh.

“Đừng đặt khách sạn, đến đó ở nhà ông ngoại tôi.”

Cô hiếm khi có kiên nhẫn nói thêm một câu: “Nhà ông ngoại tôi ở ngay Thương Nam.”

Điền Tư có hơi ngạc nhiên, anh tưởng Hồ Già chỉ muốn lẻn đến một thành phố miền nam nào đó nhiều núi để hóng gió, quậy một trận chơi, không ngờ cô dẫn anh về nhà ông ngoại. Vì cô đồng ý dẫn anh về, vậy đối với Hồ Già, anh hẳn là một người thân thiết. Nghĩ đến đây, biểu cảm trên khuôn mặt của Điền Tư bỗng như mặt hồ ngày xuân.

Cân nhắc đến chuyện khác, Điền Tư vẫn hỏi cô: “Ông bà ngoại cậu sẽ không thấy bất tiện chứ?”

Dù sao lối sống của người già và người trẻ cũng khác nhau, Điền Tư sợ làm phiền đến gia đình cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: Extra 13: Tiêu Tiêu (2)

Ánh sáng ti vi chiếu lên gương mặt Hồ Già, cô nhìn phim, giọng điệu bình thản nói với anh: “Họ đều mất cả rồi, ở đó không có ai.” Bộ phim diễn đến đoạn hoang đường nhất, Hồ Già ôm đầu gối cười một lúc rồi nghiêng đầu đối diện với ánh mắt Điền Tư, vẻ mặt anh có chút phức tạp, nửa áy náy nửa đau lòng.

Điền Tư nói với cô: “Xin lỗi.”

Hồ Già cau mày: “Thần kinh, cậu xin lỗi cái gì?”

Nhưng tối ngủ, hai người lại ôm nhau chặt hơn một chút.

Sáng hôm sau, Hồ Già không chịu dậy.

Cô muốn ngủ thêm một lúc nữa nên bảo Điền Tư mười phút nữa hẵn gọi cô.

Điền Tư để cô nằm ườn trên giường thêm nửa tiếng, cô vẫn không chịu dậy, anh bèn ngồi xuống bên cạnh Hồ Già, gãi gãi lòng bàn chân cô.

Cô hừ hừ một tiếng, cuộn trong chăn lăn mạnh một vòng nhưng vẫn mở mắt không ra. Họ phải kịp chuyến tàu cao tốc lúc chín giờ, bây giờ đã gần tám giờ rồi, Hồ Già như con gấu túi bám lên trên người Điền Tư, giọng nói cô mang vẻ làm nũng buổi sớm: “Mấy giờ rồi?” Điền Tư liếc nhìn điện thoại, vỗ vỗ Hồ Già, “Bảy giờ năm mươi rồi, dậy ăn chút gì trước rồi hẵn đi?”

Hồ Già kêu oai oái một tiếng, trách Điền Tư không gọi cô sớm.

Nếu họ đi về nhà cô lấy đồ đã không kịp nữa rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 165

May là Hồ Già để lại mấy bộ quần áo cô có thể mặc ở nhà Điền Tư, Điền Tư đã bỏ vào vali cả rồi.

“Cậu xem còn có gì cần phải mang nữa không?” Anh mở vali ra để cô kiểm tra, “Quần áo giày dép đều mang cả rồi, đồ dùng dưỡng da cũng đã mang rồi, tôi còn mang theo cái máy ảnh, ồ, vở bài tập của cậu tôi cũng đã cho vào rồi.” Điền Tư chu đáo cười một tiếng: “Tôi thấy cậu làm bài tập khá nhiều, mấy ngày nay làm trước một chút.”

Hồ Già đang đánh răng: “…”

Hai người ngồi xổm dưới đất kiểm tra hành lý.

Hồ Già chỉ chỉ bộ La Mer: “Ở đâu chui ra vậy?”

Điền Tư nói: “Mua ở quầy chuyên dụng ở Bắc Kinh, cậu không phải dùng không quen mấy thứ của tôi sao.”

Hồ Già cau mày: “Dù vậy tôi cũng không bảo cậu mua La Mer đâu, cậu có tiền phải không? Với lại, sao hôm qua cậu không lấy ra?”

Điền Tư nhịn một lúc rồi mới nói: “…Hôm qua làm trên ghế sofa nên quên mất.” Hồ Già nghe xong liền bị bọt kem đánh răng làm sặc, cô ho liên tục mấy tiếng, được anh vỗ vỗ mới đỡ.

Hồ Già nhớ ra cô sẽ dẫn anh đi leo núi nên lại hỏi anh, “Nhà cậu có áo khoác leo núi không? Lấy cho tôi một cái.”

Điền Tư nói có rồi mở tủ quần áo để cô chọn. Hồ Già nhìn thấy bên trong toàn là Mammut và Arcteryx, không nhịn được mà hít sâu một hơi, “Thực ra cậu là đàn ông trung niên 40 tuổi thích hoạt động ngoài trời phải không.” Điền Tư lại cười, “Ừ, bên trong đúng là có mấy cái bố tôi không mặc nữa đưa cho tôi.” Hồ Già hừ một tiếng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hồ Già thử mặc mấy cái đều quá to đối với cô.

Điền Tư vào phòng ngủ chính lấy ra một cái áo khoác leo núi đưa cô, kích cỡ rất vừa vặn, anh giúp cô cất vào hành lý.

“Cái này là của mẹ cậu à.” Cô vừa thử quần áo đã ngửi thấy mùi gỗ, rõ ràng là đã rất lâu rồi không mặc.

“Ừ.” Điền Tư nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại.

Tám giờ hai mươi bọn họ bắt taxi.

Hai người đi vào điểm cho ga tàu cao tốc, lập tức bị dòng người trong biển người nuốt chửng.

Đến khi lên tàu, họ phát hiện dòng người bên trong còn đông hơn, gần như tràn ra ngoài. Điền Tư để Hồ Già ngồi lên vali, Hồ Già không muốn, hai người cùng đứng trên tàu suốt hành trình hai tiếng đồng hồ, Hồ Già dựa vào vai Điền Tư, chia tai nghe cho anh, họ nghe hết bài hát trong thư mục yêu thích của cô.

Điền Tư nắm tay Hồ Già mới phát hiện cô đang đeo vòng tay mà anh tặng.

Đối diện với núi xanh ngoài cửa sổ, anh thấy mình thật hạnh phúc.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.