Phó Huân và Phó tộc trưởng ở bên ngoài tức đến đau gan, ngực thở phì phò nhìn chằm chằm cánh cổng đã đóng chặt.
Uy nghiêm trưởng bối gì đó đều bị vứt lên chín tầng mây. Phó Huân gầm lên. “Phó Thần ngươi đúng là giỏi a, năm đó ta lên để ngươi chết đói bên lề đường mới đúng”. Nói ra lời này, Phó Huân cũng có chút hối hận. Rất sợ Phó Thần ra lá mặt lá trái, nói ra chuyện hắn là do lão nhận nuôi. Đến lúc đó cái được không bù nổi cái mất, bây giờ trong thôn còn đang đợi chê cười vào mặt nhà lão nữa. Lão không thể để tình hình này tiếp diễn nữa, nghĩ vậy lão đành kéo Phó tộc trưởng ra về.
Phó tộc trưởng mặt đen thui thùi lùi, chân thấp chân cao bị Phó Huân kéo như bay đi trên đường mấp mô, mấy lần suýt ngã. Làm lão phải gầm lên. “Ngươi lôi kéo cái gì?”.
Phó Huân vẻ mặt làm lành. “Ngài đừng tức giận, tên Phó Thần đó không đáng để chúng ta giận”.
“Hừ! Còn không phải do tức phụ kia của ngươi gây chuyện. Tức phụ cũng không quản nổi, đến trưởng tử cũng nói được. Ta còn chưa bị vãn bối đóng cửa chặn ở ngoài như vậy bao giờ đâu?”. Nói dứt lời, lão liền phất tay bỏ đi trước. Để lại Phó Huân với khuôn mặt khó coi đến cực điểm.
Phó Huân trở về nhà lão vẫn đang loạn thành một nồi cháo, y như lúc trước khi lão sang bên nhà tìm Phó Thần.
Con gái lão Phó Thi đã trốn về phòng, đến cơm tối còn không có người nấu.
Vương thị bị người ta đánh cho thâm tím mặt mày, trên khuôn mặt đầy vết cào còn đang rỉ máu, đầu tóc bù rù như bà điên. Giờ này vẫn còn đang nằm trên giường than thân trách phận, hết chửi Triệu thị tiện nhân lão thái bà kia, lại vừa gào vừa chửi bới Phó Thần cùng Hà Ý Nhiên là đồ bất hiếu, đồ sói mắt trắng.
Chu thị nằm thoi thóp cạnh Phó Chu cũng đang gãy chân, nàng ta thầm hận Triệu thị lão thái bà kia ra tay quá ác liệt. Lại hận Vương thị bủn xỉn keo kiệt, chỉ dám bỏ mười mấy văn tiền ra mời Trương lang trung trong thôn đến khám cho nàng ta, vì bà ta sợ tốn bạc. Cho nên Trương lang trung rời đi rồi Phó Thi chỉ sắc chút thuốc, nấu cho nàng một chén cháo loảng. Sau đó vứt nàng ở đây không màng tới cũng không hỏi han được một câu. Càng nghĩ nàng ta càng uất nghẹn, hài tử trong bụng chờ bốn năm mới có lại cũng mất rồi.
Nếu không phải do Vương thị lão thái bà kia, thì nàng ta đâu có đến nông nỗi này. Nhìn Phó Chu đang rên hừ hừ bên cạnh, trong lòng càng chán ghét người một nhà này.
Trương thị cũng đã nghe lời đồn thổi, nàng thở dài một hơi. Sau khi đi làm công ở ruộng mới nhà Phó Thần trở về, nàng ôm con vào phòng đóng kín cửa lại. Đành chờ phu quân nàng đi làm công về, kiếm chút gì đó cho hai mẹ con nàng ăn lót dạ qua đêm nay.
–
“Ưm… a… “. Hà Ý Nhiên trợn mắt, lại bị hôn cho không thở được. Y đẩy ngực Phó Thần ra.
Đã nói là hôn nhẹ trước khi đi ngủ, sao cứ hôn sâu mãi thế? Lại còn hôn đặc biệt lâu.
Phó Thần nhìn khuôn mặt tiểu tức phụ vì thiếu dưỡng khí mà đã đỏ bừng lên, cánh môi vì bị hắn gặm cắn mà đã sưng đỏ. Hắn đưa tay ve vuốt hai gò má của đối phương.
“Em phải mau lớn lên.” Âm thanh nam nhân tràn đầy tính từ, trầm thấp lại mang theo chút khàn khàn.
Hà Ý Nhiên nghe vào tai, gò má đỏ bừng, hai tai nóng đến lợi hại.
Lưu manh!
Cầm thú!
Đừng tưởng ta không biết huynh đang nghĩ gì nhé!
Chúng ta mới chỉ đang yêu đương thôi, chưa đến giai đoạn mãnh liệt như thế đâu!
“Chờ… chờ ta”. Hà Ý Nhiên rúc vào ngực Phó Thần.
Phó Thần cười khẽ một tiếng, ôm lấy người chặt hơn.
Vài ngày cứ lặng lẽ nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đám hoa tiêu và nhục quế Hà Ý Nhiên gieo trồng trong không gian, đều đã cao lớn chừng gần bốn năm mươi phân. Cứ mỗi sáng sau khi ăn sáng xong, Phó Thần đều ra khỏi nhà đi đốc thúc việc đào hố trồng cây, việc xây nhà. Hà Ý Nhiên khi đó sẽ vào trong không gian tưới nước cho linh tuyền, thúc cho toàn bộ cây nhanh phát triển hơn.
Hoa tiêu có thời gian ra hoa kết trái cũng khá nhanh, nhưng nhục quế là thân cây gỗ lại không cần ra trái. Mà chỉ chờ cây trưởng thành cao lớn chút, là có thể dùng dao sắc tước lấy vỏ cây. Sau khi chế biến ủ và phơi khô chính thức sẽ thu được vỏ quế thành phẩm. Vỏ quế được phân thành bốn loại. Phần vỏ thân được xem là loại quế có chất lượng nhất, hay còn gọi là quế thượng châu. Phần vỏ quế được bóc tách từ những cành cây quế to thì được gọi là thượng biểu, còn phần vỏ được tách ra hoặc các mẩu quế được chặt ra từ những cành nhỏ, non thì gọi là quế chi. Cho nên chỉ trồng có mười mẫu ruộng, còn lại bốn mươi mẫu đều trồng hoa tiêu.
Hà Ý Nhiên muốn chế liệu ra gia vị độc nhất để phục vụ cho tửu lâu của chính mình, nếu có cơ hội hoặc việc bất khả kháng tìm đến thì y sẽ bán đi ra ngoài… kiếm bạc!!!
Mùi hương của hoa tiêu và nhục quế sẽ tăng hương vị cho món ăn. Cũng như tương đậu, y chắc chắn hai loại gia vị này sẽ rất được ưa chuộng.
Còn việc bất khả kháng mà y nói đến, cũng chính là việc Hà Ý Nhiên luôn lo lắng. Bây giờ hai người bọn họ chỉ được coi là có chút của cải ở một thôn nhỏ, đối với thôn dân có lẽ còn có một chút tiếng nói. Nhưng đối với người phú quý hơn, lại đối với quyền lực người đông thế mạnh. Hai người bọn họ mang ra so quả thật chính là thế lực nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Hai người người đơn thế bạc thì thôi đi, còn không có sức chiến đấu… Đây cũng là lẽ mà Hà Ý Nhiên muốn tạo quan hệ thật tốt với nhà lý chính và thôn dân.
Ngày sau nhà hai người bọn họ việc làm ăn phát triển lớn hơn rồi, sẽ có nhiều “thành phần” nhòm ngó tới nhà hai người thì ít ra còn có thôn dân vây quanh, cũng có thể để những “thành phần” mà Hà Ý Nhiên “kiêng nể”, khi muốn ra tay với nhà hai người phải suy nghĩ một hai.
Từ lâu dân không thể đấu với quan, thế lực nhỏ không thể so với thế lực cầm quyền. Nhưng nếu thế lực nhỏ là một quần cư đông đúc, thì thế lực cầm quyền cũng phải nên dè chừng. Trước mặt, hai bên nhà bọn họ đều là thôn dân sinh sống. Hà Ý Nhiên còn không tin, mấy kẻ cầm quyền có thể ngang nhiên xông vào nhà bọn họ giết người cướp của đấy.
Haizz. Hà Ý Nhiên hơi muốn có một “núi dựa lớn” sau lưng rồi!
Nhưng chuyện này còn phải chờ mười năm… nữa! Khi ba tôn tử của nhà Tần cữu, Hà Thư nhà y thi đậu vào triều làm quan. À trước mắt còn có hai tôn tử nhà lí chính thúc đang là đồng sinh. Năm sau sẽ thi tú tài mà phải không?
Đọc sách, thi tú tài, đậu cử nhân sau đó vào triều làm quan?
Hà Ý Nhiên dường như nghĩ đến chuyện gì đó! Hai mắt y mở to lên, đúng vậy sao y không nghĩ đến chuyện đó chứ? Chuyện có thể “tạo” ra cho nhà hai người bọn họ sau này có thêm nhiều vị quan lớn a!
Hà Ý Nhiên nghĩ vậy, liền ném hết mấy bản thiết kế xưởng sản xuất và quần áo trên tay xuống.
Y xỏ giày vào chạy bình bịch về phía chân núi Thanh Lâm.
Sự việc Vương thị về nhà mẹ đẻ tìm tiểu thiếp cho trưởng tử là Phó Thần, sau đó kết quả là gây ầm ỹ huyên náo khắp hai thôn. Nhiều người chỉ trỏ, chửi mắng Vương thị thật quá không hiểu chuyện. Trưởng tử vừa mới thành hôn không lâu, đã vội nhét người vào nhà hắn. Này còn không phải là ép trưởng tức ấm ức sao? Đã tìm thì thôi đi lại còn tìm đến nữ nhân đã bị hưu, cùng một nhà tham tài như một nhà Triệu thị kia. Có người còn chỉ ra, đây là Vương thị muốn “mượn” sức tiểu thiếp, để đấu với Hà Ý Nhiên là chính thê. Sau đó Vương thị và một nhà Phó gia sẽ ủng hộ tiểu thiếp kia, muốn ở giữa thoải mái vơ vét đi. Ngày trước hai người Phó Thần tịnh thân phân gia, khế ước phân gia cũng đã nói hai nhà không được tham gia vào sự vụ hay tài vụ của nhau. Giờ nhìn hai người Phó Thần sống tốt, Vương thị và Phó gia bên kia hối hận đến nghiến răng còn gì.
Nhưng phải nói là sau sự việc này, hầu như ai trong thôn cũng đều đứng về phía hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên. Đặc biệt là Hà Ý Nhiên bên kia. Tuổi nhỏ đã gả cho Phó Thần, chịu thương chịu khổ cùng Phó Thần tịnh thân phân gia. Sau cùng cũng là phần lớn là diện mạo của Hà Ý Nhiên đi. Ai mà không thích người có bề ngoài xinh đẹp như thế, lại còn suốt ngày gặp ai cũng cười tủm tỉm. Miệng nhỏ nói gì cũng ngọt và đặc biệt rất “hiểu chuyện”.
“Mẹ nó! Nhà ta mà có tiểu nhi tức như vậy, ta còn không đưa lên bàn thờ thờ phụng hàng ngày. Làm gì có chuyện làm ra được việc như Vương lão thái bà kia.” Vị đại thẩm đang bóc đậu tương dưới gốc cây hòe già đầu thôn, vừa nhìn thấy Hà Ý Nhiên chạy về phía chân núi Thanh Lâm.
“Còn không phải sao?”. Một phụ nhân khác nói.”Nhà Phó Thần ngoài tuổi có chút nhỏ, chưa tiện cho việc sinh nở thì điểm nào cũng tốt”.
Hà Ý Nhiên đang chạy cách đó không xa, nghe thấy mà suýt ngã dúi đầu xuống mặt đường.
Hà Ý Nhiên bĩu môi trong lòng.
Ta là nam nhân!
Ta mới không sinh con!
Hà Ý Nhiên chạy một đường đến chân núi Thanh Lâm. Sau khi biết Phó Thần không có ở đây từ Phó Trung, Hà Ý Nhiên cũng không đi qua chào hỏi cùng Trần chủ sự. Thoáng đưa mắt nhìn vách tường gạch, đang được xây ngày càng cao trên khoảng đất trống. Y lại xoay đầu chạy về cuối thôn, phương hướng là năm mươi mẫu ruộng hai người bọn họ vừa mua.
Trên cánh ruộng lớn, các thôn dân đang làm việc chăm chỉ hừng hực khí thế, dưới ánh mặt trời gay gắt. Trong tay mấy chục hán tử là một cái xẻng cán gỗ, đang ra sức xúc đất từ trong hố lên. Phụ nhân cũng không chịu yếu thế ở sau, múc từng thùng bùn được lấy từ mương nước hay chỗ dòng sông cạn lên bón vào trong hố. Thời này không có phân bón hóa học, chỉ có phân thải ra của người và gia súc. Lấy bùn từ mương hay sông cạn, đều là Hà Ý Nhiên đưa ra ý kiến để Phó Thần chỉ đạo mấy phụ nhân đi làm.
Từ xa Phó Thần đã nhìn thấy tiểu tức phụ của hắn đang chạy lạch bạch đến bên này. Vạt váy dài màu trắng, cùng hai tay áo rộng làm người mặc có vẻ thấy vướng víu nên vung vẩy qua lại. Phó Thần nhìn thấy mà tim mềm nhũn.
“Thần ca! Thần ca!..”. Hà Ý Nhiên mới chỉ nhìn thấy người đã rối rít gọi.
“Nhà Phó Thần đến tìm Phó Thần sao?”.
“Nhà Phó Thần…”.
“Mọi người vất vả rồi a!”. Hà Ý Nhiên phanh lại dưới chân, cười tủm tỉm chào hỏi lại mấy thôn dân.
“Không vất vả, không vất vả”.
Phó Thần nhanh chân đi đến đón được người, hai tay mạnh mẽ của hắn giữ lấy hai cánh tay Hà Ý Nhiên. Mày hắn hơi nhăn lại. “Đi từ từ cần gì phải chạy nhanh như vậy? Sao không nhắn người ra ngoài này cho ta, ta trở lại là được”.
Hà Ý Nhiên liếc hắn một cái. Cứ coi ta yếu ớt như vậy? Ánh mắt y lại nhìn xuống hai cánh tay rắn chắc của Phó Thần, lại nhìn sang hai cánh tay gầy khẳng khiu của….
Dù không có cơ bắp như ai kia nhưng ta vẫn khỏe lắm!
Nhưng lời này nghe có vẻ rất… cho nên không nên nói ra thì tốt hơn!
“Đúng rồi! Ta có việc tìm huynh thương lượng”. Hà Ý Nhiên nhớ ra chuyện của mình, y cười tít mắt nhìn lên Phó Thần.
Phó Thần nhìn bộ dạng vui vẻ kích động của tức phụ nhi, hắn chợt thấy tâm tình của mình cũng bị sự vui vẻ từ đối phương lây nhiễm. “Em tìm được núi vàng núi bạc mới?”. Rất nghiêm túc nói.
Hà Ý Nhiên 囧囧.
“Dù chúng ta có là thương nhân thì huynh cũng không nên dùng từ ngữ… thô thiển như vậy á!”. Hà Ý Nhiên nhắc nhở nam nhân nhà mình.
“Vậy thì ‘chúng ta sắp đứng trên đỉnh cao của nhân sinh, sau đó bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh’?”. Phó Thần rất biết nghe lời hay ý tốt từ tức phụ nhi của mình.
Đây cũng là lời Hà Ý Nhiên từng nói cho hắn nghe.
Hà Ý Nhiên 囧囧 nhìn Phó Thần.
Không biết y có nên vui mừng vì mình đã “dạy dỗ” nam nhân rất thành công không?
“Huynh sắp xong việc ở đây chưa? Mau về nhà thôi, về nhà ta sẽ nói cho huynh biết”. Hà Ý Nhiên lôi kéo tay Phó Thần đi về phía trước.
“Không có việc gì nữa”. Phó Thần tùy ý y lôi kéo.
“Vậy chúng ta mau về thôi, ta còn muốn mua thêm chút thịt gà hay cá. Chúng ta đã hết thịt thú để ăn rồi”. Hà Ý Nhiên tỏ vẻ nhà họ phải bỏ tiền mua thịt rồi.
“Được, ta vào thôn mua”.
“Vậy sẽ mua thêm bí xanh nhà Chu tẩu tử nữa. Ta muốn hầm sườn heo”. Hà Ý Nhiên vẫn nhớ thương món canh bí xanh hầm sườn heo từ tuần trước.
“Được”.
Trương thị đang nấu nước ở bếp lò cách đó một khoảng hơi xa. Nàng được lý chính tuyển chọn vào danh ngạch, lại được Phó Thần nhận vào làm công. So với người khác, việc nấu nước của nàng là nhàn rỗi nhẹ nhàng nhất, một ngày cũng được trả hai mươi năm văn không bao cơm trưa. Từ ngày bệnh của nàng thuyên giảm và dần khỏe lại bình thường, cho đến khi nàng đi làm công bên nhà Phó Thần hai người. Vương thị cùng cả một nhà Phó gia, ngày ngày đều không cho cả nhà ba người nàng sắc mặt tốt. Vương thị thì bóng gió chửi mắng, Chu thị Phó Thi cũng hùa theo sau đó. Nhìn theo bóng lưng hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên rời đi, Trương thị thở dài một hơi thật sâu. Nàng không cần giàu sang phú quý, chỉ cần có một nơi mà không cần nhìn sắc mặt người khác, để ba người một nhà nàng trải qua sinh hoạt hàng ngày.
Mấy ngày nay đều nắng, trời trong quang đãng, nắng cao gay gắt. Phó Thần bung chiếc ô giấy dầu trong tay, mà hắn mua ở trấn trên, che lên đỉnh đầu hai người. Hắn có luyện công nên không sợ mưa nắng dù là gió tuyết rét lạnh. Nhưng tiểu tức phụ không giống vậy, hắn đau lòng y. Cho nên hắn nghĩ đến loại ô giấy dầu mà các tiểu thư kinh thành ưa chuộng, hắn liền đặt hàng từ một thương nhân đi qua trấn trên mang về vài chiếc.
Thôn dân đi qua hai người đều ngoảnh đầu lại nhìn theo, chiếc ô giấy dầu kia thật xinh đẹp.
“Chúng ta phải thuê nhà, làm xưởng miến. Đang mùa đậu xanh, giá thu mua đậu sẽ không đắt.” Hà Ý Nhiên vừa đi vừa thương lượng với Phó Thần.
Ánh mắt y thi thoảng lại nhìn lên chiếc ô giấy dầu trên đỉnh đầu. Tuy không có nhiều kiểu dáng hay chất liệu tốt như hiện đại, nhưng ít ra cũng có cái che nắng mưa tốt hơn so với việc đội nón lá, mũ rơm nhiều lắm.
Hà Ý Nhiên tất nhiên đã từng đội hai loại mũ kia qua, lúc hai người mới phân gia ra ở riêng. Vì trời rất nắng không đội sẽ nóng chết mất, và có khi còn bị cảm mạo, say nắng. Nhưng y từng để ý, hầu như trấn trên không có bán và cũng không thấy ai dùng qua. Có lẽ giá cả cũng không rẻ đi! Không hiểu sao Phó Thần vẫn có thể mua được vài chiếc mang về nhà.
Mọi người hàng ngày phải làm việc tay chân, không thể nào cầm theo chiếc ô giấy dầu trên tay như vậy được, vẫn là mũ rơm tiện lợi hơn. Giá cả mũ rơm lại đặc biệt rẻ.
“Cái này…”. Hà Ý Nhiên chỉ lên trên đỉnh đầu tò mò hỏi.
“Đặt thương nhân trên trấn trên mang về. Sợ em đi nắng mưa không chịu đội mũ rơm”.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm, nam nhân nhà mình lúc nào cũng chu đáo như vậy.
“Ta sẽ tìm lý chính thúc, hoặc nhà nào đó trong thôn có nhà bỏ trống nhưng không sử dụng đến. Sau đó thuê người sửa chữa theo ý em, chúng ta làm mi… miến”.
“Được”. Hà Ý Nhiên gật đầu cười nói.
Ở khúc ngoặt của đường lớn, nơi rẽ về nhà hai người bọn họ. Hai người nhìn thấy Phó Huy đứng ở đó, nhìn hắn có vẻ là cố ý đứng chờ hai người ở nơi này.
“Đại ca Đại tẩu”. Phó Huy hơi thẹn thùng khi đối diện với hai người Phó Thần, đặc biệt là Hà Ý Nhiên. Tin đồn đã truyền khắp nơi ở trong thôn của bọn họ, hay thôn nhà mẹ đẻ của Vương thị. Đi đâu đều có thể nghe được người người chỉ trỏ bàn tán, Phó Huy tất nhiên cũng đã nghe thấy. Mặc dù người gây ra là Vương thị và Chu thị, nhưng Phó Huy vẫn cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
“Nhị đệ”. Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm đáp lại Phó Huy. Sau đó lén lút khúych khuỷu tay Phó Thần một cái.
Phó Thần nhướn mày nhìn tức phụ nhi, sau đó mới nhìn Phó Huy còn đứng ở nơi đó. “Vào nhà rồi nói”.
Phó Huy. “Vâng”. Chân cũng bước nhanh theo sau hai người đi về phía cổng của nhà hai người bọn họ.