“Thứ hai…”. Hà Ý Nhiên nheo mắt lại nhìn Triệu thị. Y bỗng dưng quay ngoắt thái độ chỉ trích hùng hồn như vừa rồi, lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm như mọi ngày.
“Nếu bà muốn đưa con bà vào cửa nhà ta làm thiếp cho Phó Thần, cũng không phải không được. Trừ phi…”.
“Trừ phi gì?”. Triệu thị vội vàng cắt ngang lời Hà Ý Nhiên.
Hành động của bà ta làm vài đại thẩm trong thôn cười rộ lên, thi nhau cười chế giễu bà ta một tràng dài.
Hà Ý Nhiên cười như hoa cúc. “Trừ phi nhà bà không cần sính lễ, kêu nàng ta không cần mang theo thứ gì, cứ đến nhà chúng ta ở lại là được. Hàng ngày, chúng ta sẽ cho nàng ta hai bữa cơm ăn. Nhưng không có chuyện chúng ta sẽ cho nàng ta trở về nhà thăm mấy người các ngươi đâu, bà hay người nhà các bà cũng đừng hòng đến nhà chúng ta thăm nàng ta. Không phải là muốn làm thiếp sao? Vậy ta là chính thê, ta nói sao nàng ta phải nghe vậy”.
“Ngươi nằm mơ!”. Triệu thị giận quá hóa thẹn. “Nhà các ngươi có bạc đang xây nhà lớn như vậy, lại mua năm mươi mẫu ruộng tốt, mua thêm cả cái ngọn núi lớn phía Tây. Vậy mà chút bạc sắm sửa sính lễ cũng không muốn bỏ ra, muốn lấy không con gái nhà chúng ta về nhà. Đúng là keo kiệt tằn tiện a! Làm người ta mở rộng tầm mắt! “.
“Hahaha… hahaha. Đúng là muốn chiếm tiện nghi nhà người ta kìa. Đến tài sản trong nhà hai người Phó Thần, bà ta là người ngoài thôn mà cũng biết đến rõ ràng như vậy”.
Từng tiếng cười vang lên của thôn dân đứng xung quanh.
“Phó Thần đã trở lại”.
“Phó Thần…”. Mọi người đều dạt ra một con đường cho hắn đi qua.
Phó Thần gật đầu một cái với người xung quanh, đi đến bên cạnh Hà Ý Nhiên. Hắn nhướn mày, đưa tay nắn bóp gáy của tiểu tức phụ nhà mình mấy cái.
Hà Ý Nhiên vẻ mặt vô tội đưa mắt nhìn nam nhân.
Ta chỉ nói hù bà thôi!
Ngươi đừng có tưởng thật, nếu ngươi dám cưới thiếp vào nhà chúng ta. Ta sẽ tuyệt giao!
Thấy Hà Ý Nhiên hùng hồn chửi bới mình, lại thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt xem thường nhìn mình, cười chế giễu nói đủ lời khó nghe. Triệu thị vô cùng không cam lòng, nay lại thấy Phó Thần trở về. Con ngươi trắng dã của bà ta lóe lên, đẩy đẩy khuỷu tay Vương Tiểu Lệ bên cạnh, ra hiệu cho nàng mau nhìn về phía Phó Thần. Sau đó bà ta bỗng nhiên lăn ra đất vỗ đùi khóc lóc hô lên.
” Ta làm sao số khổ thế này, các người mau đến xem, xem một tiểu nha đầu bắt nạt một bà già như ta. Có còn lẽ trời hay không a, phu quân nàng Phó Thần làm hại thanh danh của con ta, làm nó bị nhà phu gia lấy chuyện từ hôn ra làm khó, sống không sống nổi, nhà chúng ta đi ra đường cũng phải cúi đầu xuống đất mà đi. Nay ta cũng chỉ mong Phó Thần thương hại, đưa con ta vào cửa làm lẽ. Không lẽ như vậy cũng sai sao?Nhà có tiền nào mà không tam thê tứ thiếp, sao lại có nữ nhân gia đanh đá như vậy? Thiếp cũng không muốn lập cho phu quân nhà mình… “.
Hà Ý Nhiên 囧囧.
Mạ cha mụ già này! Vẫn chưa xong hả?
Ánh mắt tất cả phụ nhân trong thôn đang đứng vây xung quanh, sau khi nghe thấy Triệu thị nói như vậy đều đã sa sầm biến đổi sắc mặt. Mụ già thất học này ở đâu ra? Lời như vậy mụ ta cũng nói ra khỏi miệng. Thôn dân quanh năm thật thà, trong nhà chỉ có một phu một thê sống bên nhau, đến khi một trong hai người chết đi mới thôi. Vậy mà hôm nay mụ ta là người ngoài đến thôn bọn họ thì thôi đi, còn xúi giục chuyện nhà có tiền nên cưới thêm thiếp. Các phụ nhân đều nghĩ, nếu sau này nhà bọn họ có tiền như nhà hai người Phó Thần. Phu quân của bọn họ hôm nay nghe lời xúi giục của mụ già này, cũng sẽ cưới thiếp thất vào nhà thì làm thế nào? Nghĩ vậy, tất cả phụ nhân đều hung ác nhìn về phía Triệu thị. Ánh mắt như muốn xé xác bà ta ra làm mấy mảnh.
“Ngươi thử nói một câu nữa xem”. Ánh mắt đen thẳm của Phó Thần nhìn xuống Triệu thị đang gào khóc dưới đất.
Đôi tròng mắt lạnh băng của Phó Thần như gim chặt lên cổ bà ta. Làm Triệu thị bỗng dưng ú ớ rồi im bặt, như có ai đang dùng tay bóp chặt cổ bà ta làm bà ta không thở được.
“Ta sẽ không tự làm bẩn tay mình, càng sẽ không để tiểu tức phụ ta cưới hỏi đàng hoàng phải chịu lấy thanh danh xấu, mà ngươi đang bịa đặt vu hãm cho em ấy. Tại đây ta cũng nói cho ngươi nghe rõ, dù con gái ngươi có là thiên tiên, ta cũng không muốn nhìn nàng ta một cái chớp mắt. Phó Thần ta đời này không có thiếp thất, chỉ có một tiểu tức phụ là Hà Ý Nhiên. Các người muốn đánh chủ ý gì ta không biết, nhưng bêu xấu thanh danh của tiểu tức phụ của ta. Thì ta không ngại sẽ trở mặt cùng các ngươi ngay lập tức.”
Hà Ý Nhiên làm vẻ mặt đương nhiên, ‘ngươi chỉ cần mình ta thôi’!
Nhưng nội tâm y lại đang cảm động đến rối tinh rối mù.
Nam nhân của nhà mình thật soái!
Chính là kiểu hình Cao Phú Soái đóa!
Hà Ý Nhiên còn xúc động muốn đứng ra hát lớn bài “Họa Tâm” đầy cảm động của Triệu Vy* nữa kìa!
Lời này Phó Thần nói ra không chỉ cảnh cáo Triệu thị, một nhà Vương thị đang đứng bên ngoài đằng xa hóng xem, mà còn cảnh cáo tất cả những người trong thôn này. Đừng có đánh chủ ý lên hai người bọn họ nữa. Nếu không đừng trách hắn nói trở mặt là trở mặt.
“Còn ngươi, Triệu thị đúng không? Ta sẽ đưa ngươi đến quan phủ. Cáo ngươi tội danh đến nhà ta làm loạn, kiện ngươi tội danh vu khống, bịa đặt tiểu tức phụ ta”. Phó Thần híp mắt lại nhìn về phía xa.
Vương thị đang đứng hóng, thấy hắn nói như vậy chân bà ta bỗng mềm nhũn, phải vịn vào gốc cây bên cạnh mới đứng thẳng người được. Quan… quan phủ sao? Sao lại kiện đến quan phủ? Chuyện nhỏ như vậy sao cần phải đưa lên quan phủ chứ? Vương thị vừa run bần bật vừa sốt ruột, sợ Phó Thần đưa Triệu thị lên quan phủ. Triệu thị lại sợ hãi chờ không kịp khai ra bà ta. Phải làm sao bây giờ?
“Nương… chúng ta… Đại ca sẽ đưa Triệu thị lên quan phủ thật sao? Nếu vậy thì… chúng ta phải làm sao đây?”.
Vương thị cùng Phó Thi mặt mày tái nhợt, run rẩy ngã bệt xuống đất. Hiển nhiên bị dọa cho không còn hồn vía nữa rồi.
Triệu thị vừa rồi còn mặt dày vô sỉ gào khóc, nghe thấy Phó Thần nói đưa bà ta lên quan phủ. Một dân phụ quanh năm ở trong thôn như bà ta, trấn trên còn chưa đi được mấy lần. Huống chi nói đến bị đưa đến gặp quan phủ. Cổ bà ta rụt lại, mặt mày xám ngoét, muốn tè ra quần. Bà ta sợ hãi vội gào lên. “Không phải ta vu hãm tức phụ nhà ngươi! Là nương ngươi… là Vương thị, mẹ kế của ngươi. Bà ta qua nhà nói với Vương Tiểu Lệ chuyện để nàng ta đến làm thiếp cho ngươi… là bà ta. Là tiện nhân đó hại ta… “. Triệu thị gào toáng lên, âm thanh the thé khó nghe của bà ta, đều bị mọi người xung quanh nghe không sót một chữ nào.
“Ồ”. Thôn dân đều ồ lên, vẻ mặt kinh hãi. Không ngờ Vương thị kia lại vô sỉ như vậy?
“Thật đúng là thứ đồ vô sỉ!”. Chu tẩu tử không biết nên dùng từ gì khác để nói về Vương thị và Triệu thị này.
“Kia không phải là Vương thị sao?”. Có một phụ nhân nhà cạnh Phó gia, đã từng gây gổ với Vương thị vài lần bỗng hô lên. Lúc này bà ta không bỏ đá xuống giếng thì chờ lúc nào nữa.
Triệu thị đưa mắt nhìn khắp nơi, sau đó tinh mắt tìm thấy đám người Vương thị ở chỗ đằng xa kia. Bà ta như phát điên vì sợ hãi, sợ mình sẽ bị Phó Thần đưa lên quan phủ. Bà ta bỗng lao nhanh đến chỗ đám người Vương thị đang đứng.
“Vương thị tiện nhân kia, đều là ngươi hại ta. Ta liều mạng với ngươi a….”.
Vương thị còn đang thất thần vì sợ Phó Thần sẽ báo quan bắt Triệu thị và mình. Cho đến khi tóc của bà ta bị Triệu thị túm lấy, da đầu tê dại mới hồi thần.
“A, a tóc của ta. Triệu tiện nhân kia, ngươi làm gì? Ngươi mau buông, ta liều chết với ngươi… a a”. Vương thị vung vẩy hai tay cào loạn xạ giữa không trung, mặt Triệu thị bị bà ta cào ra mấy vệt.
“Lão bà nương như ngươi dựa vào đâu mắng lão nương? Đừng tưởng mọi chuyện không liên quan đến ngươi, cũng đừng mong ngươi sẽ thoát được. Thứ tham lam như ngươi đáng bị…”.
Hai người lao vào nhau giật tóc, cào mặt, cắn xé loạn thành một đoàn.
Hà Ý Nhiên 囧囧. Đúng là mở rộng tầm mắt á!
Phó Thần lại rũ mắt ôm lấy vai tiểu tức phụ sát vào người. Trờ 𝑢𝓶 𝐭r𝑢𝓶 h𝑢yề𝑛 𝐭rù𝓶 # T r U 𝓶 T r 𝑢 y ệ 𝑛.V𝙽 #
Thôn dân đứng vây xem có người vừa nhìn vừa cười hả hê. Lại có người khinh bỉ trắng mắt. Thật đáng đời!
Chu thị Phó Thi còn đang hãi hùng, bị tiếng hét the thé của Vương thị và Triệu thị, đang đánh loạn ở bên cạnh làm tỉnh lại.
Phó Thi giật mình sợ hãi, lùi lại. Cũng mặc kệ nương mình đang bị người ta túm tóc đánh. Nàng ta không dám vào can, sợ bị đánh trúng.
Chu thị thì cũng không muốn nhưng ngại mặt mũi, cũng giả bộ đưa tay ra ngăn cản. “Nương,.. ngài có sao không?”.
“Ngươi còn không mau lôi bà ta lại cho ta”. Vương thị gầm lên với Chu thị.
“Còn muốn liên thủ đánh ta à? Ta liều với các ngươi….a”. Triệu thị đang điên máu, nhìn thấy Chu thị đi tới gần. Còn tưởng hai mẹ chồng con dâu Vương thị, muốn cùng liên thủ đánh bà ta. Bà ta đưa tay tát cho Chu thị một cái, để lại trên mặt Chu thị một vệt cào đỏ tươi. Sau đó còn đẩy mạnh Chu thị một cái ra xa, làm nàng ta ngã chổng vó xuống mặt đất.
Lý chính nhìn một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng nói với mấy người xung quanh. “Còn không mau kéo ra, mau đi gọi Phó Huân đến”.
Chu thị bị đẩy đến ngã ngửa, bỗng dưng nàng ta sắc mặt trắng nhợt ôm lấy bụng dưới. “Bụng của ta… a.. nương, Ngũ muội bụng của ta”. Từ giữa hai chân nàng ta chảy ra dòng máu đỏ tươi, chẳng mấy chốc thấm qua quần, lây dính xuống mặt đất dưới chân.
“Á aaaaa…”. Phó Thi nhìn thấy máu của Chu thị chảy ra, nàng ta hét toáng lên.
–
Hà Ý Nhiên không quan tâm bên nhà Phó Huân đã loạn ra sao. Đã dám đến cửa nhà y gây chuyện, thì phải có gan tự lĩnh chịu hậu quả. Y còn phải ủ rượu dâu tằm chưa có xong đâu. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt của Vương thị bị Triệu thị cào cho sưng đỏ, mặt mày sưng như đầu heo, tóc còn bị giật rụng vài mảng. Hà Ý Nhiên lại cười khúc khích.
Sảng khoái a!
Phó Thần nhìn vẻ mặt y cười, nhịn không được kéo người vào lòng đè xuống hôn một hồi.
Hà Ý Nhiên 囧囧.
“Còn chưa có ủ rượu xong đâu!”.
“Ừ, lát ta làm nốt phần còn lại”.
Hà Ý Nhiên trợn trắng mắt nhìn hắn, lúc nào cũng “động dục”. Ngươi đói khát lắm sao?
Hà Ý Nhiên đứng trước kệ bếp bằng đất, chặt thịt gà thành từng miếng nhỏ. Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hồi chiều Triệu lão bà kia nói. Y đưa mắt nhìn xuống nam nhân nhà mình. Ánh mắt y trắng trợn lia từ bờ vai rộng lướt đến lồng ngực dày, đến cơ bụng tám múi săn chắc, vòng eo dẻo dai, lại đến cặp chân dài dù đang ngồi nhưng vẫn thấy được chiều dài tít tắp, rồi dừng trên khuôn mặt tuấn tú bất phàm không giống người thường của hắn.
Nhân thần phẫn nộ a!
Đúng là mỹ nam tử a!
Thể nào cũng sẽ chêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi a!
Nếu hắn xấu xí một chút thì tốt rồi, ví dụ như có vài vết sẹo hay gì đó.
Nghĩ vậy, con tay cầm dao của Hà Ý Nhiên hơi ngứa ngáy. Rất có ý tưởng muốn tạo vài vết sẹo lên khuôn mặt tuấn mỹ kia! Để cho ai nhìn thấy hắn cũng phải né cả năm mươi dặm.
Phó Thần ngồi bên cạnh canh lửa, như cảm nhận được gì đó. Hắn nhìn lên, hai mắt chạm con dao trên tay Hà Ý Nhiên. Ánh mắt tiểu tức phụ còn đang như sói đói nhìn hắn.
Khóe môi Phó Thần giật giật: “….”.
“Haizz…”. Hà Ý Nhiên thất bại thở dài, lại giơ dao chặt cộp cộp trên thớt.
Tần thị từ trên trấn trên trở về, nghe thôn dân trong thôn đồn đãi khắp nơi. Nàng giận tím mặt tức tốc kéo Hà Thư tới nhà Phó Thần.
Khi đến nhà hai người, thấy người ra mở cổng là Phó Thần. Nàng không muốn cho hắn sắc mặt tốt.
“Ta sang tìm Nhiên Nhiên”.
Phó Thần cũng biết nhạc mẫu hẳn là ban ngày không ở nhà, đến tối trở về lại nghe được tin đồn trong thôn, nên bây giờ “đánh” đến cửa nhà hắn muốn truy hỏi. Hắn há há miệng muốn nói.
Không đợi Phó Thần lên tiếng, Hà Ý Nhiên đã từ trong nhà ló đầu ra. Thấy người đến là Tần thị, y lại quay sang nhìn vẻ mặt Phó Thần liền biết chuyện gì xảy ra. Y đi tới kéo tay Tần thị và Hà Thư vào nhà. Sau một hồi kể cho nàng nghe, lại an ủi một hồi lâu. Tần thị lúc này mới hơi an tâm, dặn dò rồi lại dặn, nói một đống lời rồi mới kéo Hà Thư đang bịn rịn Hà Ý Nhiên đằng kia ra về.
Thật không thể chịu nổi Vương thị và một nhà Phó gia kia!
Đúng là cực phẩm!
Tần thị đã học được hai từ “cực phẩm” của Hà Ý Nhiên, nên rất nhuần nhuyễn mang ra nói.
“Nhạc mẫu rất giận”. Phó Thần mấp máy môi.
“Không giận mới là lạ á! Không sao, ta không giận huynh là được”.
Phó Thần xoa xoa đầu tức phụ nhi. “Ta đi dọn cơm”.
“Được, ta lấy quần áo tắm”. Hà Ý Nhiên đi theo sát bên cạnh hắn.
Hai người đang ăn cơm, lại có người đến gọi cổng. Hà Ý Nhiên cảm giác nhà bọn họ y như nơi mà ai cũng muốn đến… làm phiền.
Phó Thần vừa mở cổng đã thấy sắc mặt đen không thể đen hơn của Phó Huân, bên cạnh còn có Phó tộc trưởng Phó Tùy.
Phó Thần vừa nhìn thấy người đến là ai, liền muốn đóng cánh cổng lại.
“Ngươi… “. Phó Huân giận quá hóa giận, giậm chân một cái mặt đỏ bừng lên gầm nhẹ.
“Nhà ta còn chưa ăn cơm, cũng không chào đón các ngươi. Tốt hơn hết ngày thường đừng đến nhà ta làm phiền”.
“Đúng là gia môn bất hạnh, làm nương ngươi thành ra như vậy, Tam đệ muội của ngươi còn sinh non đang nằm liệt giường, mà ngươi còn có tâm trạng ở nhà ăn cơm”. Phó tộc trưởng sắc mặt âm u nhìn Phó Thần nói.
“Đừng nói mấy từ vô nghĩa với ta, ta nói rồi đừng đến làm phiền nhà hai người chúng ta.” Phó Thần đóng sầm cánh cửa lại, cài chắc then cài rồi đi vào nhà.
“Ai vậy?”. Sao cứ đến giờ cơm là có người đến như vậy chứ?
“Người không quan trọng, mau ăn”.
“A”. Người không quan trọng, lẽ nào là mấy cực phẩm bên kia lại tìm tới?
Phó Thần mấp máy môi nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì. Hắn biết tức phụ nhi không ưa mấy người bên nhà Phó Huân, nhưng y cũng chỉ dừng lại ở việc ghét bỏ. Cũng chưa bao giờ thật lòng muốn hại ai, càng là hại đến mạng người. Cũng như nếu bây giờ để tức phụ nhi biết Chu thị kia sinh non, y cũng sẽ rất khó chịu trong lòng. Tức phụ của hắn rất thiện lương, không như hắn. Vẫn là không nên nói chuyện này ra đi. Tránh cho y đêm nay lại nghĩ ngợi dẫn đến mất ngủ.