Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Chương 60: C60: Hái trà sao trà đại hồng bào



Hà Ý Nhiên luôn là người ‘người kính ta một thước, ta kính người một trượng’. Với những hành vi của Phó gia cực phẩm bên kia, y không có nói ra lời trách móc tuyệt tình hay công khai chỉ trích. Chỉ vì nghĩ đến thanh danh của Phó Thần, nhưng không có nghĩa là y sẽ im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt. Mà y còn sẵn sàng phản kích, để cho bọn họ hiểu ra nhà hai người y và Phó Thần không dễ chêu chọc.

Sau này Phó Trí và Thang Kỳ kia sinh hoạt có tạo thành cái gì, náo nhiệt ra sao thì lúc đó cũng không phải việc của y và Phó Thần có thể quản!

Trời tờ mờ sáng, tiếng ve và ếch kêu vang vọng khắp nơi. Hà Ý Nhiên chậm rì rì rời giường, hôm nay phải đi lên núi hái lá trà. Để năm sau khi đến mùa xuân còn kịp thu hoạch lá trà một lần nữa.

Hà Ý Nhiên lại chậm rì rì làm vệ sinh cá nhân, y mở to mắt nhìn Phó Thần đang đứng trong sân luyện quyền.

Hà Ý Nhiên 囧.

Thật biết võ công kìa, còn rất soái!

Nhìn động tác mạnh mẽ, chiêu thức khi ra quyền của Phó Thần đều mang theo uy lực cùng tiếng gió. Hà Ý Nhiên sùng bái ngồi bên cạnh nhìn theo.

Phó Thần luyện quyền xong, đi đến xoa đầu tức phụ nhi. “Muốn học?”.

Hà Ý Nhiên ảo não lắc đầu. Phải nói thế nào đối phương mới hiểu, về phương diện này y quả thật mù tịt.

Có học cũng không học được đâu!

Có khi còn làm mất mặt “sư phụ” dạy y luyện quyền ấy chứ!

“Không lẽ ngày nào huynh cũng dậy sớm luyện công?”. Hà Ý Nhiên có chút 囧. Mùa hè còn đỡ, mùa đông không phải là…

“Đã quen rồi”.

Phó Thần trả lời, rồi tùy tiện vén vạt áo lên lau mồ hôi trên trán. Cũng “tùy tiện” làm tiểu tức phụ của hắn, rớt nước miếng nhìn theo cơ bụng y luôn thèm khát.

Hà Ý Nhiên quệt đi nước miếng trên miệng, đứng dậy vào nhà bếp làm bữa sáng. Còn phải chuẩn bị đồ ăn trưa, với số lượng vài chục cây trà phải hái, chắc chắn hai người bọn họ không thể chỉ hoàn thành trong một buổi sáng. Vì vậy, để bản thân và Phó Thần không chịu ủy khuất gặm lương khô cứng ngắc. Hà Ý Nhiên muốn làm sẵn bữa trưa, đặt vào không gian giữ nóng. Đến giữa buổi hai người bọn họ chỉ việc lấy ra ăn, vừa nóng sốt lại ngon lành!

Hà Ý Nhiên muốn làm tiểu Long bao. Chỉ nghĩ đến những chiếc tiểu long bao nhỏ xíu có lớp vỏ bên ngoài mềm dai, kết hợp cùng phần nhân thịt băm nhuyễn bên trong, khi cắn xuống nước chảy ra từ bên trong vỏ bánh sẽ hòa quyện nơi đầu lưỡi. Hà Ý Nhiên cũng có chút thèm, y nhanh tay nhào bột chuẩn bị làm tám mươi chiếc bánh. Cùng với xào thêm hai đĩa mỳ gạo với tôm và trứng cùng rau cải thìa.

Tám mươi chiếc bánh có vẻ nhiều, nhưng với sức ăn có thể “ăn hết một con trâu” của Phó Thần, y không sợ hai người ăn không hết hay bỏ phí. Chưa kể chỉ cần cho nhân vào vỏ bánh rồi nặn bánh theo kiểu hình chóp xoắn ở trên, bánh bao là cách làm đơn giản và đỡ tốn thời gian nhất. Vì chỉ cần hấp trên bếp mười năm phút là đã chín rồi.

Mùi hương thơm khi Hà Ý Nhiên xào mì bay ra phiêu tán khắp căn nhà, Phó Thần đang tắm bên ngoài giếng nước cũng cảm thấy bụng có chút rục rịch.

Vừa đặt hai đĩa mỳ xào thơm giòn lên bàn, đã có người tìm đến nhà.

Phó tộc trưởng có hai nhi tử lần lượt là Phó Hành cùng Phó Uy. Người đến chính là Phó Uy, không nghi ngờ khi diện mạo của gã vừa béo lại lùn, đôi mắt tam giác cũng liên tục láo liên ngắm Đông nghía Tây nhà bọn họ.

Hà Ý Nhiên đặt đĩa bánh bao lớn lên giữa hai dĩa mỳ xào. Không quan tâm đối phương đang đứng dò xét, chỉ nói một câu. “Nhà chúng ta chuẩn bị ăn sáng, đồ ăn đã làm xong nếu không ăn sẽ nguội mất. Còn phiền vị đại ca đây ngồi uống nước chờ hai chúng ta ăn xong”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

“Tự nhiên, hai người tự nhiên”. Phó Uy lên tiếng, ánh mắt lại như bị thôi miên lên bàn cơm của hai người, khẽ nuốt nước miếng. Sớm đã biết hai người này phát tài, không ngờ bữa cơm sáng thôi mà cũng phong phú thịt thà đầy đủ như vậy. Dĩa mỳ xào kia tốn không ít tiền đi, trứng gà rồi thịt lại rau cải xanh mướt bóng mỡ.

Hà Ý Nhiên ra hiệu cho Phó Thần mau ăn, kệ cho gã chờ. Cứ đến bữa cơm là lại có người làm phiền, thật buồn bực muốn chết.

Phó Thần chậm rì rì cầm đũa lên, cùng Hà Ý Nhiên ăn rất chậm rãi. Đến ánh mắt cũng không đưa qua về phía Phó Uy.

Phó Uy đứng ngồi không yên, dù biết bản thân gã hay có khi người đến hôm nay là lão cha của gã ở nhà, thì có lẽ Phó Thần cùng tức phụ của gã cũng sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt. Gã thầm trách cha mình bảo thủ, nương hắn lắm chuyện trước đây mỉa mai nói xấu nhà hai bọn họ. Nhưng lần này gã đến đây đúng là có chuyện để hỏi, gã nghe phong phanh tin đồn trong thôn, đồn hai người Phó Thần chuẩn bị thu mua đậu xanh. Nhà gã không có trồng đậu xanh, nhưng bên thôn nhà mẹ đẻ tức phụ gã lại trồng rất nhiều. Nếu gã có thể thu mua giá rẻ hơn so với giá tiền thu mua mà Phó Thần trả, thì gã sẽ kiếm được một khoản ở giữa. Cho nên hắn nói chuyện này với cha nương. Quả nhiên nương gã đã giục gã qua đây thử hỏi trước, sợ với hiềm khích của hai nhà đến lúc đó Phó Thần lại không thu mua của nhà bọn họ. Thì nhà gã sẽ mất một khoản lớn tiền mua lại đậu xanh này.

Nay thấy hai người hiển nhiên không chú ý đến gã, gã liền lên tiếng dò hỏi.

Phó Thần đặt đũa xuống, nhìn lên gã nhàn nhạt nói. “Chúng ta ai cũng thu mua, số lượng có lẽ tương đối nhiều. Sẽ ra thông báo sau”.

“Vậy à… hahaha”. Phó Uy cười lớn vui vẻ, số lượng lớn là tốt rồi. Gã liền nhanh chóng về bàn bạc cùng cha nương, rồi cùng tức phụ về thôn nhà mẹ đẻ của tức phụ gã thu mua đậu xanh. Phải nhanh chân nếu không sẽ không kịp, bị người khác chiếm ưu thế.

Gã nhanh chóng cáo từ hai người Phó Thần cùng Hà Ý Nhiên, nhanh chân rời đi mất.

Hà Ý Nhiên bĩu môi. “Mau ăn đi”.

Phó Thần xoa đầu y vài cái, rồi mới nhanh chóng ăn hết phần mỳ xào của mình, cùng số bánh bao còn lại trên bàn.

Hà Ý Nhiên lại một lần nữa được diện kiến sức ăn hết một con trâu của nam nhân nhà mình. Y cũng có chút ghen tị, nam nhân ăn nhiều như vậy mới cao lớn khỏe mạnh như vóc người hiện giờ của Phó Thần a! Như y thì không khác con gà luộc là bao. Thật ghanh tị!

Trên núi sáng sớm tất nhiên là vừa ẩm ướt vì sương sớm đêm qua, lại còn lạnh hơn bên ngoài tận mấy độ. Hà Ý Nhiên có chút rùng mình đi sát bên cạnh Phó Thần. Trà hái buổi sớm là thời gian thích hợp nhất, lá trà đọng sương còn là lá trà khi sao ra sẽ có hương vị tốt nhất. Hai người tiến thẳng một đường vào sâu núi trong, nơi mấy chục cây Đại Hồng Bào mọc rải rác.

Hà Ý Nhiên chỉ dẫn Phó Thần cách hái trà, dặn hắn búp non và lá già phải phân loại để riêng. Giống như lần trước hái dâu tằm, lần này vẫn là Phó Thần trèo trên đỉnh cây, ngồi xổm hái những cành cao ở trên. Hà Ý Nhiên thì với những cành thấp hái, sẵn tiện đổi sọt cho Phó Thần ở trên cao không tiện.

Phó Thần ngày thường ưu nhã tuấn mỹ không giống người thường, giờ đây ngồi xổm trên cây hái trà nhìn có chút… thô tục!

Nhưng đó là với những ánh nhìn của văn nhân hay người đọc sách!

Còn với Hà Ý Nhiên đang yêu đương cuồng nhiệt cùng hắn, cũng như bao người khác “người yêu trong mắt hóa Tây Thi”. Y chỉ cảm thấy nam nhân nhà mình rất khốc rất soái, quả là bảo bối đa năng y như chính mình!

Tham Khảo Thêm:  Chương 76

Bận rộn một hồi, Hà Ý Nhiên kêu Phó Thần đi xuống nghỉ ngơi. Lấy nước linh tuyền đựng trong ống trúc ra đưa cho hắn, lại ăn chút nho ngọt cùng anh đào trong không gian. Sau đó hai người mới tiếp tục bận rộn đến trưa.

Nguyên một ngày hái trà, hai người tay trong tay xuống núi. Khi về đến nhà sắc trời đã tối muộn. Hà Ý Nhiên nghỉ ngơi một hồi liền vào bếp làm cơm. Ăn no đã, mới có sức đêm nay xử lí đám lá trà vừa hái được kia. Chưa kể lá trà hái xong phải mở ra phơi một canh giờ. Hai người cùng nhau đổ hết lá trà ra những nia trúc lớn trong sân, trải đều lá trà trên nia. Hà Ý Nhiên liền lấy nước linh tuyền ra vẩy đều lên từng nia lá đựng trà, sau đó để yên như vậy.

Hà Ý Nhiên mới chỉ cùng ông ngoại chế biến, sao ra trà Hoàng Sơn. Cũng là một loại trà quý, nhưng mức độ không có quý như Đại Hồng Bào bây giờ, số lượng cũng không nhiều như vậy. Cho nên y tập trung hết sức, dù là tinh thần hay sức lực.

Một trăm năm mươi cân lá trà tươi, sau khi chế biến sao khô sẽ chỉ còn lại vài chục cân. Nhưng Hà Ý Nhiên biết số lượng búp trà này vỏn vẹn chỉ có vài ba cân, mới là thứ đáng giá nhất trong đáng giá. Nếu định giá năm ngàn lượng một cân lá trà, thì búp trà sẽ định giá gấp đôi thậm chí gấp ba lá trà.

Đại Hồng Bào thuộc loại trà cho ra nước khi pha là màu đỏ rất đẹp mắt, chất lượng tuyệt vời, với hương thơm lâu bền, kéo dài, hương vị ngọt ngào. Ở thời hiện đại chỉ còn lại vài cây Đại Hồng Bào, cho nên giá trị của nó được ví như có vàng cũng không mua được.

Trà phải làm đúng qui trình, Hà Ý Nhiên nhẩm trong đầu một lượt: Làm héo, lắc, ép, cán, sao và cuối cùng là hong thành phẩm lá trà. Sau đó y mới bắt đầu xuống tay với “núi vàng núi bạc”.

Phó Thần ở bên nghe theo sự chỉ đạo của tức phụ nhi, thấy y tập trung như vậy, hắn chỉ còn cách thi thoảng dùng khăn tay sạch lau mồ hôi trên trán hay chóp mũi đối phương túa ra.

Hà Ý Nhiên sao trà bằng chảo gang nóng trên bếp lửa, thấy hắn hành động như vậy. Y liếc nhìn hắn vẻ mặt viết lên một câu ‘không uổng công ta thương huynh bấy lâu’.

Phó Thần dở khóc dở cười.

Vày vò đến tận nửa đêm, Hà Ý Nhiên mệt mỏi đứng lên. Cho toàn bộ thành phẩm là lá trà khô đã nguội vào bình sứ lớn đã chuẩn bị trước đó, dùng giấy bịt kín dán lại. Sau mười ngày có thể bắt đầu khai phong, sử dụng.

“Thật nhiều công đoạn”. Phó Thần cảm thán một câu, hắn cũng khá thích uống trà và chỉ thích uống trà ngon. Nhưng tự tay làm ra mới biết qui trình phức tạp và nhiều công đoạn như vậy.

“Không hẳn”. Hà Ý Nhiên lên tiếng giải thích. “Đây là lá trà hiếm và quý, cho nên ta cẩn thận tỉ mỉ hơn trong chế biến.”

“Vậy với những loại lá trà khác, sau này chúng ta mua người rồi chỉ cho họ cách làm. Hàng năm chỉ có lá trà loại này, hai chúng ta mới cùng nhau làm”. Phó Thần đưa ra ý kiến.

Hà Ý Nhiên gật đầu. “Ngoài tửu lâu, lá trà và rượu sau này sẽ là sinh ý chính của nhà chúng ta, chuyện mua người của huynh cũng không sai. Bí quyết sao trà, chỉ nên để người có thể tin tưởng được phụ trách, không thể truyền ra ngoài”.

Phó Thần gật đầu, ôm người vào lòng. “Ta chuẩn bị nước tắm cho em?”.

“Hảo a! Mệt chết ta rồi”. Hà Ý Nhiên để mặc Phó Thần ôm lấy mình vào phòng bếp.

Xưởng miến đã sửa chữa hoàn thiện, Hà Ý Nhiên sau khi biết chắc chắn ngày có thể đưa vào sử dụng, y cười tươi như đóa hoa. Liền đem giấy bút ra tính toán một số việc cần làm sắp tới.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Miến làm ra vì chưa mở tửu lâu, cho nên chỉ có thể bán ra bên ngoài. Vị bằng hữu Hoàng Thương kia của Phó Thần chính là lựa chọn tốt. Giá thu mua là chín văn tiền một cân đậu xanh, cùng với tiền công thuê người làm công. Sau khi trừ đi, có thể bán ra sáu mươi văn tiền một cân miến đậu xanh. Hà Ý Nhiên bàn bạc với Phó Thần.

“Chúng ta có nên sớm liên hệ cùng vị Hoàng Thương kia không?”.

Thời cổ đại không có chuyển phát nhanh, đều là sức người chạy đưa tin tức và thư giấy từ nơi này đến nơi khác. Chờ đến khi bọn họ đưa thư tới vị Hoàng Thương kia, thì phải chờ đến nửa tháng hai mươi ngày đối phương mới nhận được. Sau đó lại phải chờ hồi âm. Hà Ý Nhiên tính toán cảm thấy có chút lâu.

“Lần trước ta đã gửi tin thư đi rồi, tính thời gian hắn cũng đã nhận được. Có lẽ chúng ta sẽ sớm nhận được hồi âm thôi”. Phó Thần đang cầm dao đục đẽo bộ trà cụ, theo bản thiết kế của tức phụ nhi. Nghe y nói, hắn lên tiếng. Từ khi có ý tưởng mở xưởng miến, hắn lên trấn vài lần đã sớm viết thư gửi đi liên hệ cùng bên kia.

“A”. Hà Ý Nhiên nghe vậy nhoài người qua, hôn chụt cái lên má Phó Thần. “Huynh thật đa năng a!”.

Đôi môi mềm mại của đối phương chạm nhẹ lên má mình, xúc cảm mềm mại như lông ngỗng phất qua. Phó Thần liền buông dụng cụ đục gỗ trên tay xuống. Kéo đối phương vào lòng hôn sâu một trận. “Như vậy mới là hôn. Nhớ sao? Hửm?”.

Hai má Hà Ý Nhiên đỏ bừng, nóng đến mức có thể chiên trứng lên đó. Y thở hổn hển trừng hắn. “Sắc lang”. Mỗi lần đều hôn sâu như vậy, còn “ướt át” như thế.

Phó Thần đưa ngón tay cái quệt đi vệt nước trên môi tức phụ nhi, con ngươi sâu thẳm nhìn đối phương. “Ta chỉ sắc với tức phụ mình, có gì sai sao?”.

Hà Ý Nhiên nguýt hắn một cái. Chỉ giỏi nói lời ngon ngọt “dụ dỗ” y để táy máy chân tay. Đừng có tưởng y không biết dạo đây, lúc hai người hôn môi hắn thường xoa nắn eo y, đến mức eo y cũng mềm nhũn ra nhé!

Dù huynh có sắc hay ngon ngọt đến đâu thì huynh cũng phải chờ ta vài năm nữa thôi! Hà Ý Nhiên thầm nghĩ.

Hôm nay hai người sau khi ăn cơm tối xong, đều lên giường đi ngủ sớm. Vì đã tính được thời gian, cho nên Hà Ý Nhiên và Phó Thần quyết định lên trấn trên mua người.

Sáng sớm, Hà Ý Nhiên đã xào nấu tưng bừng trong bếp. Bữa sáng chỉ đơn giản làm cơm chiên trứng, cùng canh thịt chua cay. Phó Thần vẫn cắm cúi ăn đến mức đầu đầy mồ hôi. Hà Ý Nhiên ngồi bên, vừa lau mồ hôi cho hắn vừa “ghét bỏ” nói. “Không ai giành với huynh, còn ăn nhanh như vậy coi chừng nghẹn”.

“Tức phụ nấu gì cũng ngon”. Phó Thần hơi hòa hoãn lại.

Hà Ý Nhiên cười cong mặt mày. “Chờ mùa đông còn có thể làm nhiều món ngon hơn, lẩu, nướng, miến chua cay cho huynh ăn”.

Phó Thần đều chưa nghe qua và không biết là món gì, nhưng những món tức phụ nhi làm ra đều là món ngon. Hắn chỉ cần chờ đến mùa đông là được. Hắn gật đầu. Mỗi lần nghe tức phụ nhi nói “sau này”, hắn càng thêm vững tin tức phụ nhi đã toàn tâm toàn ý muốn dung nhập cuộc sống nơi này, cũng như nguyện ý dung nhập vào cuộc sống của hắn.

Hà Ý Nhiên hiển nhiên còn không biết suy nghĩ của nam nhân nhà y. Y còn đang bận tâm chuyện mua người. “Chúng ta mua trước một người sao? Nam nhân hay nữ nhân?”.

“Đến lúc đó rồi tính, chúng ta trước xem xét”. Phó Thần.

“Hảo”. Những chuyện này Phó Thần có kinh nghiệm hơn y, cho nên Hà Ý Nhiên không ngại giao quyền quyết định cho “đương gia tạm thời” là hắn. Lúc đó, y chỉ cần đưa bạc ra là được.

Thật sảng khoái!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.