*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt trời chốn trong những từng mây, ánh sáng cũng tối tăm hẳn xuống, bớt đi vài phần thiêu đốt, nhiều thêm chút mát mẻ.
Người thanh lệ như hoa sen yếu ớt đứng cạnh chỗ ngoặt của cầu thang gỗ, trên váy áo lụa màu thiên thanh thêu một đám mây mù.
Dường như nàng ta nhận thấy có người đi về phía bên này, tầm mắt hướng xuống, có vẻ như khá kinh ngạc, “Ồ, là Vương phi ạ.”
Minh Nhiễm nhận ra Nhan Cần Dư nhưng Cảnh Vương phi căn bản là không có va chạm gì với nàng ta, Tử Thất nhỏ giọng nói, “Là thế tử phu nhân Thanh Bình Hầu phủ, danh tiếng ở bên ngoài không được tốt cho lắm ạ.”
Nhan Cần Dư đã bước xuống một bậc đá, tới gần hành lễ, “Vương phi cũng tới am dâng hương ạ?”
Am Thanh Thủy ở ngoại ô vốn nổi tiếng gần xa, tuy là hương khói không được thịnh như Tướng Quốc Tự nhưng những phu nhân tiểu thư nhà giàu có hoặc có danh tiếng đều thích tới chỗ này.
Minh Nhiễm chưa từng tới đây, hôm nay là do Tang Cửu đề nghị, nói ở đây phong cảnh đẹp, còn có thể thuận đường bái Phật, là một chỗ giải sầu rất tốt.
Minh Nhiễm gật gật đầu với Nhan Cần Dư nhưng lại không lên tiếng nói chuyện.
Thái độ lãnh đạm như thế nàng ta cũng không ngại, cười tủm tỉm nói: “Trùng hợp quá, thiếp thân cũng chuẩn bị đi lên.”
Minh Nhiễm đi lên trước, “Ngươi đi phần ngươi ta đi đường ta, thế tử phu nhân nên cách xa ta chút mới tốt.”
Nhan Cần Dư nghe vậy thì có chút mất mát, nhưng da mặt nàng ta còn dày hơn so với tưởng tượng của nàng, nhấc váy đuổi theo, yếu ớt nói: “Là thiếp thân chọc Vương phi không vui ở đâu sao?”
Minh Nhiễm cũng không để ý tới nàng ta, có thể làm ra được chuyện như thế này, ai biết được nàng ta lại có tâm tư gì.
Nàng thì chẳng sợ gì đâu nhưng vô duyên vô cớ làm cho Cảnh Vương phi phiền thêm thì không hay rồi.
Cuối cùng Nhan Cần Dư cũng dừng chân lại, nhìn theo nàng từng bước đi lên trên xa xa.
Cảnh Vương phi này có vẻ không thích mình lắm nhỉ? vì sao thế ta? Giữa mình với bà ta vốn có hận thù gì sao? Sao mình lại không nhớ rõ nhỉ?
Minh Nhiễm dạo một vòng trong am Thanh Thủy, lại đi tới chỗ vực phía sau núi ngồi một lát.
Gió gào thét trên đỉnh núi, thôi tan đi hơi nóng.
Đi sâu một chuyến vào trong lúc thế này, đúng là cả người đều thư thái.
Nàng nhìn dãy núi trập trùng phía xa xa chân trời, đang lúc xuất thần, Thất Thất liền nhắc nhở: “Người chơi, hoàng đế bệ hạ tới Phù Vân Điện.”
Minh Nhiễm a một tiếng, vội vàng rời khỏi trò chơi.
Cảnh Vương phi chậm rãi nâng mắt, lọt vào tầm mắt là núi cao xanh thẩm, mây lững lờ trôi, trời xanh bát ngát, trong am vang lên tiếng chuông đinh đang, vang vọng thật xa.
Bà chậm rãi thở ra một hơi buồn bực, lẩm bẩm nói, “Là nên tới đi dạo một chút.”
Cảnh Vương phi ngồi bên vách đá nửa canh giờ rồi mới được Tử Thất và Tang Cửu nâng đứng dậy, quay lại am dâng hai nén hương rồi mới đi về.
Trên đường lại gặp phải Nhan Cần Dư, nàng ta lại tới vấn an lần nữa, vẻ mặt Cảnh Vương phi không đổi, hỏi: “Có việc?”
Nhan Cần Dư dừng lại một chút, đôi mắt rưng rưng như thể có thể khóc bất cứ lúc nào nhìn chằm chằm vào bà, con ngươi ngăm đen như giếng cổ ban đêm, sâu không thấy đáy, tối tăm vô tận.
Một lúc lâu sau nàng ta mới nở nụ cười nhạt, nghiêng người nhường đường.
Nàng ta nhìn bóng người khuất xa, thị nữ Tuyết Ổ nhẹ giọng nói: “Thiếu phu nhân?”
“Thật thú vị.” Nhan Cần Dư nói.
Ánh mắt mới rồi và ánh mắt khi nãy đều lạnh nhạt nhưng lại có chút không giống nhau, thói quen điều hòa hơi thở cũng có chút bất đồng, ừm, giống như thay thành một người khác vậy, chơi vui ghê?
Tuyết Ổ thấy biểu cảm của nàng ta có chút kỳ kỳ, thật là khó hiểu, nàng ta cũng không giải thích gì nhiều, chậm chạp xuống núi.
Nhan Cần Dư nổi lên hứng thú với Cảnh Vương phi, còn cân nhắc xem lúc nào thì nên tới Cảnh Vương phủ bái kiến một lần.
Trên đường Cảnh Vương phi xuống núi có dặn dò Tử Thất lát nữa quay lại thu dọn đồ đạc, bà tính toán đi xa nhà một chuyến.
Bậc thang trong am Thanh Thủy rất dài, dọc đường đi Nhan Cần Dư và Tuyết Ổ nghỉ tạm, có đoàn người từ dưới chân núi đi lên, hai thị nữ xách theo tay nải, người đi cuối cùng mặc một thân váy lụa đào thêu hoa, chiết eo cao vút, như đóa lan vươn xa, là một mỹ nhân, còn là đại mỹ nhân, chỉ tiếc là mặt xị xuống, phá hết cả cảnh đẹp.
Tuyết Ổ nhẹ giọng nói: “Là Minh nhị tiểu thư, xem ra là muốn tới am Thanh Thủy ở một khoảng thời gian.”
Hôm qua lực chú ý của Nhan Cần Dư đặt hết lên người Nguyễn Thục phi, căn bản không chú ý tới nàng ta, hỏi: “Chính là Nhị tỷ tỷ trong lời Minh Ngạn kia nói, là thế tử phi tương lai của Cảnh Vương phủ?”
Tuyết Ổ gật gật đầu, “Là nàng ấy.”
Nhan Cần Dư: “Vị nhị tiểu thư này trôi qua có vẻ không được như ý lắm nha.”
Lúc chủ tớ hai người nói chuyện Minh Từ cũng chú ý tới các nàng, Nhan Cần Dư cười cười giả lả: “Minh nhị tiểu thư.”
Minh Từ trả lại lễ, thu lại suy nghĩ chảo hỏi, hai người vốn không thân, lại thêm tâm trạng nàng ta lúc này rất tệ, không muốn nói chuyện gì với bất kỳ ai, sợ không che giấu được sự đè nén trong lòng, vội vàng bước đi đuổi kịp đội ngũ dọn hành lý phía trước.
Nhan Cần Dư lại không đi xuống dưới nữa, cứ ngồi vào đình nhỏ giữa sườn núi.
Hơn nửa canh giờ sau gã sai vặt dọn hành lý chạy từ trên núi xuống, đưa mắt ra hiệu với Tuyết Ổ.
Tuyết Ổ móc bạc vụn trong túi tiền ra, mặt đầy ý cười đi qua tỉ mỉ hỏi thăm một hồi, rất nhanh đã trở về, tỉ mỉ nói một loạt lý do vì sao Minh Từ dọn vào am Thanh Thủy.
Sau khi nghe xong nhan cần dư hai tròng mắt như là lọt vào quang, trên mặt cười dần dần xán lạn lên, sách, so trong tưởng tượng giống như càng thú vị đâu.
Minh Nhiễm vội vàng thoát khỏi trò chơi trở lại Phù Vân Điện, bị xách tới thư phòng.
Nàng cũng nghe được những chuyện này từ miệng Tây Tử.
Là tỷ muội tốt của nàng ấy ở trong phủ truyền tin tức tới.
Minh Nhiễm ngồi trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, nữa nằm trên bàn nhỏ vẽ lại bảng chữ mẫu, nhìn nhìn Tuân Nghiệp đang phê duyệt tấu chương, nhỏ giọng hỏi: “Em nói là Nhị tỷ tỷ bị đưa tới am Thanh Thủy?”
Tây Tử cúi nửa người cạnh nàng, nói: “Đúng vậy, là lão phu nhân hạ lệnh, phu nhân với lão gia cũng không phản đối.”
Minh Nhiễm thấy kỳ lạ, cũng đè giọng hỏi: “Vì sao vậy?” Đưa tâm cản bảo bối của bọn họ tới am ăn chạy niệm phật, không đau lòng hả?
“Nói là tối qua lão gia và phu nhân cùng mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy Bồ Tát nói nhị tiểu thư đụng phải thứ dơ bẩn, tâm tính thay đổi lớn.
Lúc này đại công tử gặp phải tai họa chỉ là mới bắt đầu.
Nếu không trị tà áp vật, sau này sợ sẽ dẫn họa vào nhà.”
Nói tới đây Tây Tử dừng một chút, lại nói tiếp: “Sau khi lão gia, phu nhân tỉnh lại thì kinh hãi, cẩn thận tra xét một lượt, tra được trên người Vụ Tâm, chuyện tối hôm qua đúng là có liên quan tới nhị tiểu thư.”
“Sau khi lão phu nhân biết được thì niệm a di đà Phật ngay.
Lúc này mới xảy ra chuyện đưa người tới am Thanh Thủy để điều hòa lại, hy vọng nhờ cậy vào am ni cô chùa chiền để đuổi trừ tà khí.”
Bồ Tát? Báo mộng? Còn tà ám? Trùng hợp như vậy cơ à?
Nàng lại nhịn không được nghĩ tới lần đó ở Trúc Vũ Hiên Tuân Miễn hẹn hò với Lý Nam Nguyệt đã từng nói.
Minh Nhiễm: “……”
Sợ là Lý Nam Nguyệt có bản lĩnh dựng mộng rồi… Nếu không như thế thì, Trình thị và Minh Thượng thư sao có thể cùng mơ giấc mơ như vậy được, còn chuẩn xác chỉnh đốn nhị tỷ tỷ của nàng được.
“Thất Thất? Lý Nam Nguyệt biết dựng mộng không?”
Thất Thất vẫn luôn online, đương nhiên là cũng nghe thấy những gì Tây Tử nói: “Thất Thất cũng chỉ là nhân viên phục vụ khách hàng, Thất Thất cũng không rõ lắm.
chẳng qua nghe ra thì khả năng này rất lớn đó.”
Trên cơ bản là Minh Nhiễm đã xác định rồi, trong lòng cảm thán Lý Nam Nguyệt này đúng là ghê gớm thật.
Tây Tử bẩm bảo xong thì ra khỏi thư phòng, Minh Nhiễm dừng bút lông sói lại, đi qua, vén váy ngồi xổm trước án, tay chắp đôi, mắt hoa đào vũ mị chuyên tâm nhìn vào người mặc một thân trường bào hoa văn mây mù, ngồi ngay ngắn sau án, mặt mày ôn nhã vô song.
Tuân Nghiệp cất cuốn tấu chương đã coi xong đi, chuyển tay xoay đầu bút chu sao lại, dùng cán bún gõ gõ lên đầu nàng, “Làm sao đây? Lười rồi, không muốn luyện chữ nữa?”
Minh Nhiễm lắc lắc đầu, “Cũng viết sắp xong rồi.” Cuối cùng nàng hỏi, “Bệ hạ, người có mơ qua bao giờ chưa?”
Tuân Nghiệp lại lấy một cuốn tấu chương khác, đề bút chấm mực chu sa, cười nói: “Đương nhiên là có, chẳng lẽ Nhiễm khanh chưa từng?”
Đương nhiên là Minh Nhiễm cũng mơ rồi, đừng nói tới tối, trưa nàng ngủ còn từng làm mơ dù chỉ ngủ một giấc ngắn ấy chứ, chẳng qua….
Cho dù vòng bảo hộ có thể ngăn Lý Nam Nguyệt dựng mộng nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, lại hỏi: “Thế Bệ hạ có từng mơ thấy Lý Mỹ nhân không?”
Tuân Nghiệp nhìn nàng đầy nghi hoặc, gác bút xuống, bảo người tới gần.
Minh Nhiễm đứng lên đi qua, vòng qua trường án tới bên ghế, chàng kéo người ngồi xuống đùi, ngón tay chạm chạm lên mặt nàng, lắc lắc đầu: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Minh Nhiễm thuận tay túm lấy áo chàng, nghiêng người nửa ghé lên đầu vai chàng, thì thầm nói nhỏ bên tai chuyện lần đó ở Trúc Vũ Hiên và việc báo mộng hôm nay.
Giọng nói của nàng vốn mềm mại, hợp với nhan sắc nhu mị, hơi thở ấm áp bên tai cứ phất phơ không ngừng, làm cho vòng tay của chàng đang cuốn quanh eo nàng không khỏi siết chặt thêm chút nữa.
Trong thoáng chốc chàng đang thất thần, Minh Nhiễm đã nói xong, quay đầu sáng chờ chàng nói chuyện.
Tuân Miễn hơi hơi mỉm cười, “Nhiễm khanh muốn nói nàng ta có bản lĩnh đặc biệt, có thể thao túng giấc mộng của người khác?”
Minh Nhiễm ừ một tiếng, lại hỏi ngược lại, “Bệ hạ tin không?”
Tuân Nghiệp vuốt lại tay áo cho nàng, nhìn nàng thật lâu, môi mỏng khẽ nhúc nhích.
“Tin”.
Người mà chàng ôm trong ngực đây còn làm cho người khác ngạc nhiên hơn, thao túng mộng thì có gì mà không tin được chứ.
Ừm, nói thế thì có vẻ rất thuyết phục đấy.
Ánh mắt Tuân Nghiệp xuyên qua bức bình phong, dừng lại trên tàng cây bên ngoài, híp híp mắt, cất giọng gọi Vương Hiền Hải tiến vào.
Vương công công mắt nhìn thẳng, “Bệ hạ.”
“Ngươi sai người chuẩn bị đi, ngày mai trẫm muốn đi một chuyến tới Tướng Quốc Tự gặp pháp sư Đại An.”
Vương công công đáp một tiếng, “Nô tài nhớ kỹ.” rồi bước đi luôn.
Minh Nhiễm thấy chàng tiếp nhận mọi thứ dễ dàng như vậy, sau đó lại dặn dò tới Tướng Quốc Tự thì ngạc nhiên, hai mắt nhìn chăm chú, trong phút chốc còn chưa định thần được, mãi tới khi tiếng đóng cửa vang lên, nàng mới chớp chớp mắt.
Chuyện này nói xong rồi, nàng liền muốn đứng dậy đi về phía giường nhỏ bên kia tiếp tục luyện chữ.
Tuân Nghiệp thu dòng suy nghĩ lại, kéo người qua, ôm chặt lấy, xoa xoa đầu nàng, “Nàng đừng động, để ta ôm một lát, nói chuyện chút nữa đi.”
Minh Nhiễm cong mi cười cười, “Bệ hạ không xem sổ con sao?”
“Còn cũng không bao nhiêu, lát nữa lại xem là được.” Chàng nhìn nàng, đầu mày khóe môi đều là ý cười nhợt nhạt: “Nói đến mộng, mộng tối qua ta còn nhớ rõ đấy.”
Minh Nhiễm thuận miệng nói theo lời chàng, “Mơ thấy gì thế ạ?”
Tuân Nghiệp suy tư một lát, dưới cái nhìn chằm chằm của nàng thì hơi cúi đầu xuống, môi mỏng chặn lại môi đỏ khẽ nhếch của nàng.
Đầu tiên nàng có hơi sửng sốt, ngay sau đó vòng tay ôm lấy cổ chàng, cưỡng không được hơi ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa sổ chim hót chiêm chiếm, ánh mặt trời chói chang rực rỡ.
Mới rồi hô hấp không thuận, chưa được bao lâu Minh Nhiễm đã thở phì phò, hai chân nhữ nhũn ra, cả người đều tựa vào người chàng, nghỉ một lát.
Đầu thì cọ cọ lên vạt áo chàng, mặt vừa hé ra đã để lộ hai gò má phiếm hồng, mắt mênh mang nước.
Mí mắt chàng khẽ rũ, nhìn thấy hai hàng mi nàng chớp chớp như cánh bướm vỗ, khẽ vuốt gò má nóng bừng của nàng, ngón tay thon dài xuyên qua tóc đen mượt như lụa, dịu dàng nói: “Trong mơ là như vậy đấy.”
Minh Nhiễm: “……”
——oOo——