“Đúng vậy!”.
Nghe thấy giọng nói mềm mại bỗng nhiên vang lên. Vương Lệ đang gào khóc cùng tất cả mọi người đang ồn ào bàn tán, cũng đều dừng lại đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng.
“Không phải là không còn đường sống sao? Vậy thì bà đi chết đi á! Nhưng ta nói trước khi đi chết, bà nhớ lôi theo thằng con trộm cắp kia của bà theo. Nếu không ta sẽ báo quan bắt hắn cho hắn đi lao tù mọt gông”. Hà Ý Nhiên đứng lên, nhìn xuống Vương Lệ đang há mồm trợn mắt nhìn y.
“Không gào nữa sao? Hay quyết định đi chết luôn bây giờ?”. Hà Ý Nhiên khinh bỉ nhìn Vương Lệ. “Đúng là làm người mở rộng tầm mắt, đổi trắng thay đen, đã sai còn đổ ngược hất nước bẩn lên người bị hại. Bà gào á? Con mẹ nó! Bà gào cho ta nghe xem nào? Có tin ta báo quan gông luôn thằng con trộm cắp của bà, cùng bà đi luôn một lượt không?”.
“Ngươi…. ngươi”. Vương Lệ mặt mày tái mét khi nghe đến báo quan, nhưng bị Hà Ý Nhiên chửi thẳng mặt dọa báo quan gông luôn bà ta, làm bà ta nghẹn đến mức muốn lao vào cấu xé đối phương.
“Ngươi nói chuyện với trưởng bối trong nhà như vậy sao?”. Phó Tuy mặt mày đen sì nhìn chằm chằm Hà Ý Nhiên.
“Trưởng bối mạ cha nhà ông!”. Hà Ý Nhiên khinh miệt nhìn ông ta. “Con ông trộm cắp nhà ta, bị người làm nhà ta đánh như vậy là xứng đáng! Đáng đời gã! Ông nãy giờ đều đã biết sự tình, rắm cũng không thả một cái. Chỉ biết đứng như cây cột bên cạnh, nhìn vợ mình gào khóc vu khống đặt điều cắn ngược lại người bị hại là ta. Ông tính là thứ gì mà đòi làm trưởng bối của ta?”.
Phó Tuy không thể tin được trừng mắt nhìn Hà Ý Nhiên, tức giận run người, lớn tiếng hô. “Hà Uẩn, ngươi dạy “nữ nhi tốt” nhà mình, ra ngoài nói chuyện với trưởng bối của phu quân “nàng” như vậy sao?”.
“Ta, phi! Ông mặt đủ dày a, vẫn còn đòi làm trưởng bối của ta? Cha ta dạy ta nên kính người nên kính, còn thứ chỉ biết gia trưởng, bảo thủ, luôn cho mình là đúng, chỉ biết đổ ngược lỗi lầm của mình cho người khác thì cần gì phải kính? Thứ trưởng bối đó hả? Ta không có nhu cầu tự ôm cái tức vào người.”
Tất cả thôn dân đều chết lặng, ngây người nhìn Hà Ý Nhiên. Một người bình thường mềm mỏng yếu ớt như thế, nay lại có thể hùng hổ mắng người sao? Này là con thỏ nếu bị bức đến phát hỏa cũng cắn người đi.
Hà phụ mặt nghiêm túc nhìn Phó Tuy. “Nữ nhi nhà ta nói một câu đều không sai, ngươi thử phản bác xem “nàng” nói câu nào là sai?”.
“Chúng ta tôn trọng ông là họ hàng thân thích, cho nên khi phát hiện Nhị nhi tử của ông đến nhà chúng ta trộm cắp. Chúng ta cho người mời ông qua, để cùng nhau giải quyết chuyện này. Dù sao cũng là người cùng thôn, đi ra không gặp đi vào cũng thấy cho nên muốn việc lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không có chuyện gì. Nhưng không ngờ ông và vợ ông đến đây, một câu xin lỗi giải thích nhà chúng ta không có. Còn muốn vu khống bịa đặt, cắn ngược lại nhà chúng ta. Vậy thì báo quan đi, làm lớn chuyện lên. Xem nhà chúng ta mất mặt hay nhà ông mất mặt?”.
Thôn dân gật đầu, đúng vậy, đúng vậy. Này là nhà Phó Thần đã quá thiện lương rồi. Đã không muốn báo quan, muốn nể tình hương thân cùng thôn vậy mà còn bị cắn ngược. Là ngươi ngươi có tức không?
Phó Huân còn đang có ý định đứng ra thể hiện uy nghi trưởng bối, bênh vực Phó tộc trưởng của ông ta một phen. Ai ngờ, bị những lời này của Hà Ý Nhiên và thôn dân đẩy ngược về một phen. Lão đưa mắt nhìn đi nơi khác, khóe môi giật giật không biết nghĩ gì.
“Lão gia tử…”. Vương Lệ đã ngậm chặt miệng nãy giờ, nghe thấy Hà Ý Nhiên nói mới nãy là không muốn báo quan con trai bà ta. Lại muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì. Bà ta nhỏ giọng nói. “Chúng ta…”.
Phó Tuy đã sớm bị Hạ Ý Nhiên một câu con trai ông trộm cắp, hai câu con trai ông trộm cắp làm cho nghẹn cả họng. Nay còn phải trơ mặt ra, để cho một “tiểu nha đầu” mười bốn tuổi mắng cho không ngóc đầu lên được.
“Đúng là nên báo quan”. Phó Thần xen qua đám thôn dân đi tới.
Phó Tuy nghe vậy tay cũng run lên. “Ngươi… ngươi làm vậy là có ý gì? Dù sao chúng ta cũng là thân thích của ngươi?”.
“Bây giờ mới nhớ ra là thân thích nhà chúng ta sao?”. Hà Ý Nhiên bĩu môi nói.
Phó Thần đi đến trước mặt Hà Ý Nhiên, nhìn hai vạt váy màu trắng dính đầy vết máu đã khô. Hắn lại cầm lên hai bàn tay đầy vết xước, sưng đỏ của tức phụ nhi. Giọng hắn cũng hơi nghẹn. “Đã bôi thuốc chưa?”.
Hà Ý Nhiên từ lúc thấy hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm không chớp mắt. Thấy người rốt cuộc đã bình an trở về, y thở ra thật sâu một hơi. Lồng ngực bị sức nặng trăm ngàn cân đè lên từ chiều, dường như giờ phút này mới được tháo bỏ, triệt để an tâm.
“Tiểu tức phụ”. Thấy tức phụ nhi không nói gì, hốc mắt chóp mũi y cũng đã đỏ lên. Lồng ngực Phó Thần nghẹn lại một hơi.
“Oaaaaaaa!!!”.
Hà phụ: “….”.
Mọi người: “….”.
Hà Ý Nhiên đột nhiên “oa” một tiếng khóc rống lên. Triệt để làm Phó Thần luống cuống tay chân, trong lòng hoảng hốt. “Tức phụ, ngoan! Ngoan đừng khóc”. Phó Thần cơ trí hàng ngày đều bị sự hốt hoảng thay thế. Hắn vụng về vỗ lưng, rồi lại ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tức phụ nhi nâng lên, dùng hai bụng ngón tay cái lau nước mắt cho y. “Ngoan, em đừng khóc”.
“Ta đã dặn huynh đừng đi vào sâu bên trong núi, huynh không nghe đi mãi tối mịt mới trở về. Để người ta vào nhà phóng hỏa giết người, nhà chỉ có hai “nữ nhân” chân yếu tay mềm như chúng ta. Suýt chút nữa thì ta không thể gặp lại huynh nữa rồi! Oaaa”. Hà Ý Nhiên nấc lên, nức nở nói. Ánh mắt y lúc có lúc không nhìn sang Nguyên thẩm đứng bên cạnh.
“Là lỗi của ta, lỗi của ta. Đừng khóc! Em khóc ta không biết làm thế nào”. Phó Thần vỗ về tức phụ nhi của hắn.
Nguyên thẩm “bắt được rada tín hiệu” từ phu nhân nhà mình, đứng ở bên cũng đưa tay áo lên lau nước mắt. Giọng thẩm nghẹn ngào. “Đương gia, ngài còn không trở lại. Thật là không thể gặp được phu nhân và ta nữa rồi! Đa số hán tử trong thôn đều vào núi kiếm ngài, vậy mà còn chui ra một kẻ ác nhân ác đức ở trong thôn. Không màng tình nghĩa hương thân trợ giúp nhà chúng ta đi tìm người thì thôi, còn nhân cơ hội trời tối xung quanh không người, trèo thang leo tường đến nhà chúng ta, muốn phóng hỏa từ đằng sân sau, khi bị phát hiện còn muốn giết người diệt khẩu “.
Hà phụ nhìn Phó Tuy dưới đất, bị đánh đến nỗi mặt mũi sưng như đầu heo, chó nhà nuôi còn không nhận ra nằm bên. Khóe môi ông giật giật.
“Ngươi ngậm máu phun người!”. Vương Lệ ăn quả đắng mấy lần trên tay Phó Thần và Hà Ý Nhiên, giờ phút này nhìn thấy Phó Thần trở lại càng e dè. Cho nên chỉ đành chọn “quả hồng mềm” là Nguyên thẩm, dù sao thẩm ta cũng chỉ là hạ nhân nhà hai người. Bà ta chĩa mũi dùi không chút sợ hãi. “Con ta còn không phải vì tình.. thân thích nên muốn đến giúp đỡ tìm người sao? Chỉ là đi hơi chậm chân đến sau một chút. Trời tối ngươi nhìn không biết là ai, hành hung đến như vậy. Giờ còn vu oan cho nó!”.
“Vương lão thái, bà nói còn không biết ngại sao? Đến giúp phu nhân cùng nhà chúng ta tìm người? Mà còn cầm theo thang để trèo tường, còn cần đi vào nhà từ sân sau? Chưa kể lý chính cùng các vị huynh đệ trong thôn đã đi được một lúc lâu, giờ đó một đại hán tử còn đến nhà chúng ta làm gì? Có ý đồ gì?”. Nguyên thẩm không hề yếu thế.
Hà Ý Nhiên thầm like cho thẩm một like!
Tiện thể like cho mắt nhìn người của mình một cái!
“Đúng là sau bức tường phía rừng cây hướng về sân sau nhà Phó đại ca và Hà tẩu tử có một chiếc thang, là Phó Tuy mang đến dựng ở đó và trèo tường vào. Chúng ta và hai thôn dân đã đi kiểm tra còn mang tới”. Phó Trung có mặt đứng ở trong đám thôn dân đứng ra lên tiếng.
Hà Ý Nhiên cho Phó Trung một ánh mắt tán thưởng, còn không quên bĩu môi trong lòng. Ta là Hà đại ca, mỹ nam ca ca!
Thôn dân xung quanh “ồ” lên, thật táng tận lương tâm, đúng là ác nhân mất hết tính người. Nửa đêm không muốn đi tìm người giúp, còn muốn nhân cơ hội lẻn vào nhà phóng hỏa giết người.
“Này, còn không phải… là…”. Vương Lệ bị chẹn họng, cố gắng chống chế. “Dù sao không phải các ngươi vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao? Nếu chuyện này làm lớn lên, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng thôn của chúng ta, ảnh hưởng đến các nhà trong thôn cưới gả sau này.” Bà ta tuyệt đối không được để cho hai người Phó Thần làm lớn chuyện, báo lên quan phủ.
Vài hán tử trong thôn chưa thú thê nghe vậy, quả nhiên trong lòng có chút lo lắng nghĩ. Nếu sau này các cô nương trẻ tuổi ở thôn khác, biết chuyện này xảy ra ở thôn bọn họ, có khi cũng đều không dám gả về thôn bọn họ nữa. Mấy hán tử đều nhìn về phía nương của mình, muốn nhìn xem phản ứng của họ.
“Đúng là mặt dày! Chúng ta cũng đâu có làm ra việc thất nhân thất đức như nhi tử ngươi. Sợ gì ảnh hưởng đến chuyện hài tử cưới gả trong nhà.” Trương thẩm lên tiếng chế giễu Vương Lệ một tiếng.
“Đúng là như vậy, còn không phiền ngươi lo lắng đến hôn sự của hài tử nhà chúng ta”. Chu tẩu.
“Đúng! Có phải chúng ta làm ra việc phóng hỏa giết người đâu mà lo lắng”. Một vị đại thẩm cũng lên tiếng.
“Các ngươi…”. Môi Vương Lệ run run, cổ nghẹn một hơi.
“Danh tiếng thôn của chúng ta cũng không cần Nhị nhi tử của ngươi làm ảnh hưởng.” Lý chính thúc lên tiếng.
Phó Tuy mặt xanh lại trắng, lão ta đưa mắt nhìn Phó Huân đang đứng một bên. Muốn ông ta lấy danh nghĩa là cha của Phó Thần lên tiếng giúp nhà họ một câu. Hiếu đạo đè lên đầu, không lí nào Phó Thần ở trước mặt nhiều người như vậy, lại thẳng thừng mà không cho Phó Huân mặt mũi.
Phó Huân thấy Phó tộc trưởng nhìn ông ta ra hiệu, trong lòng ông ta kêu khổ không thôi. Chẳng lẽ phải bắt ông ta lớn tiếng nói ra là, ông ta có ra mặt chưa chắc Phó Thần đã cho ông mặt mũi hay sao?
Vương thị ở bên cạnh vẫn nghiêm mặt từ lúc tới đây, dù sao cũng là chị gái và cháu ngoại trai của mình xảy ra chuyện nếu bà ta còn không lên tiếng, sẽ bị người xung quanh đâm xương sống sau lưng. Bà ta mấp máy môi. “Phó Thần…”.
Sắc mặt Phó Thần trầm xuống. Hắn xoay người lại đứng bên cạnh Hà Ý Nhiên, đưa đôi mắt đen kịt lãnh đạm nhìn một vòng người. Sau đó mới dừng ánh mắt trên người lý chính. “Lý chính thúc, các vị hương thân.”
Phó Thần lên tiếng, ai có mặt cũng đều im lặng nhìn về phía hắn. Muốn lắng nghe hắn sẽ nói gì và giải quyết chuyện hôm nay như thế nào?
“Từ khi ta và tức phụ của ta phân gia ở riêng. Cho đến khi kiếm tiền xây nhà, làm sinh ý, đang mở xưởng chế phẩm đậu xanh. Đều là do chúng ta được các vị hương thân trong thôn chiếu cố, vì vậy chúng ta mỗi lần làm việc gì đều là nghĩ đến việc đền đáp mọi người. Tức phụ ta nói đó là cùng giúp nhau trở lên sống tốt hơn.” Giọng Phó Thần nhàn nhạt đều đều dù không lớn tiếng, nhưng mỗi thôn dân đứng vòng trong vòng ngoài, đều nghe rõ mồn một những lời hắn nói.
“Chúng ta xây nhà tức phụ ta đưa ra điều kiện, nhờ Trần chủ sự chiếu cố nhận ba mươi hán tử trong thôn cùng làm việc. Chúng ta thu mua làm tương đậu, cũng muốn trong thôn chúng ta cùng trồng đậu tằm để bán lại cho nhà chúng ta được giá tốt. Chúng ta mở xưởng chế biến, cũng là thu mua đậu xanh của từng hộ trong thôn. Làm việc ở xưởng cũng muốn tìm người trong thôn đến làm công. Từ chối không cần những người có tay nghề ở bên ngoài.
Ta lại thử hỏi có phải vì chúng ta làm nhiều việc như vậy, cho nên có một số người nghĩ đó là việc đương nhiên. Nghĩ hai phu thê chúng ta dễ nói chuyện, có thể tùy tiện đối xử, trèo lên đầu chúng ta, ép bức chúng ta? Nay nhân cơ hội ta không ở nhà còn muốn lẻn vào tận nhà ta phóng hỏa giết thê ta? Ngày mai thì sẽ làm ra việc gì nữa?”.
Nói đoạn Phó Thần chắp tay về phía lý chính thúc và các thôn dân. “Chỉ vì việc thu mua đậu xanh ngày trước, mà dẫn đến Phó gia Phó tộc trưởng dành sự oán hận lớn như vậy cho nhà chúng ta. Còn xảy ra chuyện nghiêm trọng như hôm nay, ta sẽ suy nghĩ lại việc từ nay sẽ không cùng các vị thôn dân trong thôn mua bán hay hợp tác trong truyện sinh ý nữa để tránh sau này không xảy ra chuyện đáng tiếc nào nữa. Nhà ai quan hệ tốt với chúng ta, chúng ta sẽ đối đáp y như vậy. Cũng không có ngoại lệ cùng buôn bán làm ăn với bọn họ, mà chỉ đơn giản là quan hệ tốt hơn hay lui tới mà thôi!”.
“Này chuyện này… Phó Thần, nhà Phó Thần! Người gây ra chuyện, hay dành oán hận cho nhà hai người các ngươi cũng không phải chúng ta a?”.
“Đúng vậy, chúng ta cũng biết các ngươi là đang giúp đỡ chúng ta.”
“Đúng thế! Đúng thế đều do lão Nhị Phó gia Lão Phó Tuy bên kia. Không phải là chúng ta a?”.
Nhà Phó Thần thu mua gì cũng trả giá hơn thương nhân trấn trên rất nhiều, lại không mất công vận chuyển. Chưa kể đến việc làm công nhà họ vừa nhẹ tiền trả lại cao. Nếu bây giờ hai người họ không còn có ý định thu mua, hay thuê người làm công trong thôn nữa thì thiệt hại phải là bao a?
Thôn dân ai cũng oán hận nhìn một nhà Phó Tuy và Vương Lệ, thầm phỉ nhổ một nhà mặt dày vô đạo đức này một phen. Sau đó đưa ánh mắt nhìn sang lý chính, mong ông có thể nói một câu giúp Phó Thần hai người họ nguôi giận một chút.
Lý chính gật đầu. “Đúng là trong thôn có vài người không an phận, nên để bọn họ an phận lại đi thôi”. Thúc vừa nói vừa đưa mắt nhìn một nhà Phó Tuy và Phó Huân.
Phó Thần chắp tay về phía lý chính thúc.
Thôn dân ngẩn người, sao lý chính lại có thể nói như vậy?
“Đều là mấy người họ Phó có tức phụ họ Vương trong thôn gây chuyện tốt”.
“Đúng vậy…”.
“….”.
Phó Huân mặt đỏ rần, còn Vương thị rướn cổ về phía vài người vừa lên tiếng. “Liên quan gì đến nhà chúng ta, các ngươi nói như vậy là ý gì?”.
Phó Huân thẹn quá hóa giận, kéo tay Vương thị lại. “Còn không im miệng lại ngay?”.
“Hôm nay nhà chúng ta xảy ra chút việc, đầu tiên là bản thân ta vào núi trở về muộn đã làm phiền lý chính thúc cùng các vị đại ca, tiểu đệ mất công đi một chuyến. Sau lại là thê tử và Nguyên thẩm trong nhà gặp chuyện, lại nhờ bà con trong thôn đã ra tay tương trợ. Phó Thần cùng nội tử trước ở nơi này đa tạ, sau này chỉ cần là việc gì có thể ra tay nhà chúng ta quyết không chối từ”. Phó Thần chắp tay với thôn dân một lần nữa.
Hà Ý Nhiên cũng muốn chắp tay đầy khí khái như phu quân nhà mình. Nhưng “thân phận” vẫn còn đây, y đành cùng Nguyên thẩm cúi đầu hơi khuỵu chân làm lễ về phía mọi người.
Thôn dân rối rít tỏ vẻ không có gì cả. Chỉ là việc nhỏ, trong lòng lại nghĩ làm cách nào để lý chính thuyết phục nhà hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên, tuyệt đối đừng “giận chó đánh mèo” lên bọn họ.
Lý chính gật đầu, cười ha hả. “Đã muộn rồi, mau giải tán đi thôi”.
Thôn dân nghe thấy vậy cũng lục tục cùng nhau cáo từ hai người rồi kéo nhau về. Chỉ còn lại vài người thân thiết với Phó Thần và Hà Ý Nhiên. Chu đại ca, Chu tẩu, Trương thẩm, đại nhi tử của thẩm, lý chính thúc và Hà phụ.