Phó gia lão trạch bên kia cũng chỉ có Phó Huy một người. Sau khi biết tin tức Phó Thần mất tích, Phó Huy lập tức cầm bó đuốc trong nhà, vội vàng đi về phía nhà lý chính. Trên đường cũng gặp vài hán tử trong thôn, dẫn đầu là Chu đại ca và nhi tử của huynh ấy là Chu Hổ. Cả đám hán tử nhìn nhau, chỉ kịp gật đầu một cái coi như chào hỏi. Sau đó cùng kéo nhau đến thẳng nhà lý chính.
Hà gia trong nhà chỉ có Hà phụ, Hà mẫu hôm nay không trở lại. Cho nên cũng không có người đi qua tìm ông, ông vẫn còn chưa biết tin gì về Phó Thần mất tích.
Hà Ý Nhiên được Nguyên thẩm dìu về nhà của hai người bọn họ. Y bị thương ở chân, xem chừng đã bong gân hay trẹo chân gì đó rồi. Cho nên không thể tham gia việc đi tìm kiếm Phó Thần, đành phải ở lại nhà chờ đợi tin tức. Cát thúc sau khi để tức phụ là Nguyên thẩm ở lại chăm sóc phu nhân, ông cũng đã gia nhập đoàn người vào núi tìm kiếm lão gia nhà mình.
Đoàn người toàn hán tử tiến thẳng một đường lên núi.
“Lý chính, xem chừng Phó Thần hắn đã đi vào sâu bên trong núi rồi! Chúng ta ở đây tìm kiếm, chờ đợi là điều không thể. Theo ta, chúng ta người đông nên tiến vào bên trong tìm kiếm thử xem”. Chu đại ca bỗng nhiên lên tiếng.
“Được, chúng ta cùng đi vào”. Lý chính gật đầu đồng ý. Bọn họ nãy giờ gào lớn như vậy, tiếng gào của mấy chục hán tử khỏe mạnh vang vọng khắp nơi. Không lí nào Phó Thần ở gần đây mà không lên tiếng, chắc chắn hắn ở sâu bên trong núi như lời Chu Phúc nói.
Đám người lại bắt đầu lục tục kéo vào trong núi sâu, chuẩn bị tìm người. Ánh đuốc chiếu sáng rọi cả một góc núi cây cối rậm rạp.
Nguyên thẩm ở nhà sốt ruột, sau khi hỗ trợ băng bó vết thương giúp Hà Ý Nhiên. Thẩm chốc chốc lại chạy ra cổng chính, rướn người lên nghe ngóng. Chỉ mong lão gia sớm bình an, khỏe mạnh được người tìm trở về.
Hà Ý Nhiên ngồi trước sân, sắc mặt y trấn định, bình tĩnh đến mức bất thường làm Nguyên thẩm lo lắng không thôi.
Hai bàn tay Hà Ý Nhiên siết chặt hai vạt váy dài trắng vướng víu bên hông, gân xanh trên mu hai bàn tay cũng bị lực siết làm cho trắng bệch. Sẽ không đâu! Phó Thần sẽ không xảy ra chuyện gì hết! Khinh công của hắn tốt như vậy còn có tay nghề thiện xạ, bắn cung trăm phát trăm trúng, y đã được diện kiến tận mắt rồi. Sao hắn có thể xảy ra chuyện được chứ?
Có nói Phó Thần là superman y cũng còn tin nữa là..!!!
Trong lúc Nguyên thẩm và Hà Ý Nhiên sốt ruột chờ đợi, một tiếng động lớn bỗng vang lên từ phía sau sân nhà.
“Tiếng gì?”. Nguyên thẩm giật mình, sau đó nhìn sang Hà Ý Nhiên. “Phu nhân, ngài ngồi yên đây, ta đi xem là tiếng gì? Nghe như có vật nặng rơi xuống đất”.
Hà Ý Nhiên nhíu mày, sao lại có tiếng vật nặng rơi được. Sân sau chỉ có chuồng cho trâu ở, cũng không có vật gì khác? “Thẩm đừng vội, chúng ta cùng đi xem”.
Hà Ý Nhiên có tính cảnh giác rất cao, y cũng đã từng sinh sống một năm trong hoàn cảnh, nguy hiểm trùng trùng khắp nơi là tang thi ở đời trước. Nếu bên cạnh y không phải là người đặc biệt thân cận, ví như nếu có Phó Thần thì y sẽ không cần quan tâm nhiều như vậy. Nhưng bây giờ thì không cho nên y sẽ tập trung cao độ cảnh giác tất cả những khả năng xấu có thể xảy ra. Hiện giờ người trong thôn đa số đều đã kéo nhau vào núi, giúp nhà y đi tìm Phó Thần. Trong lúc tình hình rối ren này, nếu người có tâm muốn gây rối, không hẳn là không có và sẽ chọn thời điểm này để ra tay.
“Thẩm nhặt giúp ta và thẩm một cây củi lớn, nhanh đi”. Hà Ý Nhiên nhanh chóng suy nghĩ, trong không gian của y có vài khẩu súng và lựu đạn nhưng không thể lấy ra. Bây giờ bên cạnh lại có Nguyên thẩm, không thể để người ngoài biết đến không gian được. Y nghĩ kĩ càng rồi thấp giọng phân phó.
“Vâng, vâng..”. Dường như Nguyên thẩm cũng đoán ra được lí do gì và mức độ nguy hiểm của việc đang xảy ra. Thẩm nhanh chóng cúi xuống mò mẫm trong ánh đèn dầu tối mờ, tìm kiếm vài cây gỗ lớn có chút dài trong sân, mà lúc trước Phó Thần đã bổ làm củi đun.
Hai người Hà Ý Nhiên và Nguyên thẩm, một khập khiễng một mon men đi vòng qua gian nhà bếp, muốn ngó xem là vật gì hay người nào tìm đến. Nguyên thẩm không tiếng động, kéo Hà Ý Nhiên về sau lưng thẩm.
Hà Ý Nhiên 囧.
Giờ này không cần tranh giành á?
Ta lại là nam nhân, sao có thể để phụ nhân chân yếu tay mềm như thẩm ở phía trước?
Vì thế y lại chen lên phía trước, cầm chắc thanh củi vừa to vừa dài trên tay giơ lên, để sẵn sàng bất cứ tình huống nào cũng có thể đánh xuống.
Nguyên thẩm tim đập đến mức rung cả lồng ngực, nhìn thấy động tác tay của phu nhân nhà mình, thẩm cũng giơ thanh củi trong tay lên.
Một bóng đen lồm cồm bò dậy từ dưới mặt đất gần bức tường vây, xem chừng là vừa trèo từ bức tường sau lưng xuống. Nhưng không hiểu tại sao bức tường nhà này lại cao như vậy. Nên đối phương đã không cẩn thận ngã sấp mông xuống, bóng đen phải mò mẫm một hồi mới đứng dậy được. Đối phương đưa mắt nhìn láo liên trong bóng đêm dò đường, nâng chân nhẹ nhàng đi qua chuồng trâu, tiếc hận nhìn con trâu đang đứng ở trong chuồng. Nhưng rất nhanh bóng đen đã di chuyển qua, chuẩn bị đến khúc rẽ về phía gian nhà bếp, cũng là nơi Hà Ý Nhiên và Nguyên thẩm đang đứng ở nơi đó.
Hà Ý Nhiên thính lực tốt, đã nhìn rõ bóng đen là nam nhân nhưng không biết là ai. Y ra hiệu cho Nguyên thẩm ở bên cạnh.
Khi bóng đen vừa đi đến đoạn rẽ, bỗng nhiên bị hai cây gỗ dài ở đâu vừa to vừa nặng đập đến.
“Áaaa….”. Gã thét lên, ngã xuống.
“Đập hắn Nguyên thẩm! “. Hà Ý Nhiên vì chân đau bị mất đà, phải vịn vào tường nhà bếp mới đứng vững được. Y nhanh chóng chỉ huy Nguyên thẩm đứng bên.
Nguyên thẩm nghe vậy giật mình, dùng hết sức bình sinh từ hồi bú mẹ tới giờ, hai tay nắm vững thanh củi đập liên tục xuống.
“Á…. á… đừng đập nữa”. Nam nhân nằm dưới đất bị đập cho tối tăm mặt mũi, Nguyên thẩm lại quen lao động nặng, từng đòn dáng xuống như trời giáng lên người gã.
Hà Ý Nhiên nheo mắt lại, giọng nói này là…
“Phó Uy?”. Y dò hỏi.
Phó Uy bị Nguyên thẩm giáng cho tầm nhìn cũng không rõ, lại nghe thấy Hà Ý Nhiên đã nhận ra còn gọi tên gã. Gã liền phản ứng theo bản năng, hô lớn lên. “Không phải, ta không phải Phó Uy!”.
Hà Ý Nhiên: “….”.
Nguyên thẩm: “….”.
Cát thúc cùng Nguyên thẩm đã được phu nhân nhà mình dặn dò qua phải chú ý đến kẻ này, giờ thẩm cũng đã nhận ra giọng nói của gã và biết người này là ai.
Mạ cha nhà ngươi!
Hà Ý Nhiên thật muốn quỳ lạy tên ngu này một lạy!
Đồ ngu xuẩn như vậy mà cũng chạy đi làm tặc?
Y nhặt thanh gỗ lên, nhìn về phía Phó Uy nằm lăn lộn dưới mặt đất, ánh mắt y đầy bất thiện lại có chút khinh bỉ.
Cả chiều nay, tâm trạng y vì Phó Thần chưa trở về, mà vừa lo lắng vừa sợ hãi thấp thỏm không yên. Y thật muốn gào to áp lực lo lắng trong lòng nãy giờ.
Ngươi đã tự tìm đến cửa cũng đừng trách lão tử a!
Khóe môi Hà Ý Nhiên câu lên, lết chậm rãi từng bước đi tới nhìn Phó Uy nằm bất động dưới mặt đất. “Nguyên thẩm, làm phiền thẩm đi gọi thôn dân tới đây. Đừng đi xa, đứng ở ngay ngã rẽ đầu thôn chúng ta gọi lớn lên là được”.
“Vâng, nhưng phu nhân ngài… “. Nguyên thẩm nhìn Hà Ý Nhiên rồi lại nhìn xuống Phó Uy nằm dưới đất, vẻ mặt thẩm rất xoắn xuýt.
“Thẩm đừng lo, thẩm đi mau về mau. Nhanh kéo người trong thôn đến nhà chúng ta”.
“Vâng, vậy phu nhân có cần ta dìu vào trong nhà đợi?”.
“Không cần, thẩm đi mau đi”.
“Vâng, phu nhân đợi ta”. Nguyên thẩm vịn tường chạy nhanh chân ra ngoài sân.
–
Phó Thần phía bên kia giờ này hắn mới mò mẫm trong bóng đêm, mắt ưng nhìn dưới chân tìm đường ra đến phía bên ngoài núi. Bỗng nhiên hắn nghe thấy rất nhiều âm thanh vang vọng gọi ai đó, rồi từ phía xa ánh đèn đuốc cũng rọi đến chiếu sáng cả sườn núi.
Phó Thần nhìn kĩ thấy rất nhiều người, đều là thôn dân.
Đến tìm hắn sao? Hẳn là tiểu tức phụ chờ mãi ở nhà, không thấy hắn trở về nên lo lắng, vào thôn nhờ người phụ giúp đến tìm. Đúng như hắn nghĩ, thôn dân vừa đi đến phía này vừa gào to tên hắn.
“Phó Thần! Phó Thần! Ngươi ở đâu?”.
“Đương gia ngài ở đâu?”.
Hắn tăng nhanh cước bộ dưới chân, khi cách một khoảng không gần không xa với đám người mới lên tiếng. “Ta ở đây”.
Có người tinh mắt nhìn về phía trước. “Ở kia có người, có phải Phó Thần không?”.
Mọi người cùng nhao nhao đi đến. “Là Phó Thần sao? Phó Thần?”.
“Là ta”. Phó Thần trả lời, hắn đi đến phía thôn dân.
“Đương gia! Đương gia”. Cát thúc nhanh chân chạy đến. “Sao ngài mãi không về? Phu nhân đi tìm ngài khắp nơi”.
“Đúng là Phó Thần! Tìm được người rồi, mau mau chạy về báo tin”.
Khi ánh đèn đuốc rọi đến, sự vui mừng của Cát thúc và mấy chục hán tử trong thôn dân bỗng im bặt. Không gian xing quanh trở lên yên ắng lạ thường. Cả đám người trân trối nhìn vật trên lưng Phó Thần, sau đó đều lặng người nhìn theo.
Phó Thần hôm nay đã phải đi bộ rất xa, vào sâu tận trong núi. Nơi mà chưa bao giờ có ai dám bén mảng hay từng đi qua. Không uổng công hắn, hắn đã tìm thấy một đầu Bạch Hổ đơn độc ở trong đó. Hắn cứ nghĩ chỉ tìm được Hổ Vằn hay gì đó tương đương, không ngờ lại may mắn như vậy. Tiểu tức phụ nhà hắn xinh đẹp như vậy, rất thích hợp màu trắng. Vậy lấy da con hổ này về làm áo choàng chống lạnh mùa đông cho em ấy đi. Chờ hắn tay không đánh gục Bạch hổ, vác lên lưng ra đến ngoài này thì trời đã tối mịt. Đường núi ban đêm rất nguy hiểm, nhưng hắn không muốn lán lại. Sợ tiểu tức phụ lo lắng đến không ngủ được.
“Sáng nay vào núi sâu, bất ngờ tìm được đầu Hổ này cho nên có hơi chậm trễ. Đa tạ mọi người đã lo lắng”. Phó Thần nhàn nhạt lên tiếng.
Hắn lên tiếng, làm tất cả mọi người đều hồi thần.
“Kia, vật Phó Thần đang cõng trên lưng là Hổ đi? Hay cọp?”.
“Có lẽ là Hổ”. Lý chính môi run run nói.
Nương của ta ơi! Sao Phó Thần có thể vác một con hổ to như vậy, mà vẫn đi xuống núi được thế? Mà con Hổ này bị hắn đánh chết như thế nào vậy?
Cát thúc chạy đến đầu tiên. “Đương gia! Phu nhân ở nhà mãi không thấy ngài về. Phu nhân lo lắng chạy nguyên một đường, còn bị ngã đến chảy máu tay chân. Chúng ta mau trở về thôi, còn đầu Hổ này.. “. Cát thúc muốn nói để thúc vác, nhưng nhìn kĩ thì có vẻ thúc nhấc còn chẳng nhấc lên nổi.
Phó Thần nghe thấy Hà Ý Nhiên bị ngã đến mức chảy máu. Hắn liền xốc nhẹ con hổ trên lưng, dẫn đầu đi trước xuống núi. “Cát thúc, thúc chạy về trước đánh xe trâu trong nhà đến chân núi.”
“Vâng! Mọi người cũng cùng trở về thôi”. Cát thúc vội vàng theo đường núi nhanh chân rời đi trước.
“Phó Thần chúng ta khênh Bạch Hổ giúp ngươi”. Chu đại ca đi tới.
“Đa tạ, vậy nhờ mọi người. Ta về qua nhà trước”. Phó Thần đáp lời.
“Đi đi”. Lý chính cũng lên tiếng.
Phó Thần nhanh chân xuống núi, hắn vừa đi đến đầu thôn đã gặp Nguyên thẩm đứng đó.
“Đương gia, ngài trở về rồi! Nhà vừa có trộm…”.
Nguyên thẩm sốt ruột còn chưa nói hết câu, Phó Thần chân dài đã đi nhanh lướt qua thẩm đi về phía nhà hai người. Nguyên thẩm cũng chạy vội vàng theo sau, thở đến không ra hơi.
Khi thôn dân nghe thấy tiếng hô gào của Nguyên thẩm, đều kéo đến cổng nhà Phó Thần và Hà Ý Nhiên. Có vài nhà ở gần hơn, cũng tiện tay mang theo đuốc thắp sáng trong nhà theo. Giờ phút này trong sân trong cổng ngoài đã vây kín người.
Hà Ý Nhiên mệt như chó, ngồi trên ghế giữa sân thở hồng hộc. Hai tay y đã ửng đỏ còn có vết trầy xước, tóc tai cũng có chút rối loạn. Hai đầu gối thì ê ẩm đau, váy áo cũng hơi xộc xệch. Cơ thể này quá yếu! Hà Ý Nhiên còn đang thầm nghĩ.
Thôn dân thi nhau xôn xao bàn tán chỉ trỏ kẻ nằm dưới đất trong sân.
Phó Uy nằm trong sân, mặt mũi sưng như đầu heo, đã bị trói thành cái bánh tét miệng gã cũng đã bị nhét giẻ lại
“Này là ai a? Trộm nào mà to gan như vậy, dám mò đến thôn chúng ta hành nghề trộm cắp?”.
“Đánh chết hắn, cho đáng đời thứ trộm cắp”.
“Giao hắn cho quan phủ đi, thứ đó đáng đời hắn”.
“Nhà Phó Thần không sao chứ?”. Chu tẩu đi đến lau mồ hôi cho Hà Ý Nhiên. Chu đại ca và đại nhi tử tẩu vào núi kiếm Phó Thần tẩu cũng biết chuyện. Cũng muốn sang bồi Hà Ý Nhiên ở nhà một mình, nhưng tiểu nhi tử ở nhà đang ốm bệnh sốt cao. Nhà tẩu lại gần Phó gia lão trạch ở tận cuối thôn, đường đi hai nhà có chút xa. Chờ tẩu đến được nhà Phó Thần và Hà Ý Nhiên, thì biết chuyện có trộm vào nhà hai người họ.
“Là… Phó Uy nhà Vương Lệ và Phó tộc trưởng”. Sau một hồi có thôn dân tinh mắt nhận ra người.
“Cái gì? Là người trong thôn sao?”. Trương thẩm nhíu mày, một nhà này đúng là gây ra đủ thể loại chuyện.
Đó là tình hình khi thôn dân mới kéo đến, còn bây giờ thì lại hoàn toàn khác. Sân nhà Hà Ý Nhiên như đang có tang người chết, tiếng khóc, tiếng la, hô gào ồn ào không dứt bên tai.
“Lão thiên gia a, ngài mau nhìn xuống đây xem. Một hán tử đang khỏe mạnh như vậy, mà bị người đánh cho không ra hình dạng. Đến cha nương hắn cũng không nhận ra nhi tử mình nữa rồi. Sao lại có người tàn độc như vậy? Ra tay đánh người như vậy có còn thiên lý không a?”. Vương Lệ ôm lấy Phó Uy nằm dưới đất khóc sướt mướt.
Tức phụ Phó Uy cũng khóc rấm rứt không dừng qua bên cạnh.
Phó tộc trưởng Phó Tuy cùng một nhà ông ta đứng trong sân sắc mặt đen như đít nồi.
“Lão gia tử, ông phải đòi lại công bằng cho lão Nhị nhà chúng ta. Đánh người như vậy có còn coi luật pháp ra gì không?”.
Hà phụ cũng đã được Lan thẩm dìu sang đang ngồi trên ghế trước sân nhà, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn một nhà Vương Lệ đang đổi trắng thay đen.
Thôn dân vây quanh cũng hoàn toàn câm nín, hết nhìn Vương thị bên cạnh Phó Huân lại nhìn Vương Lệ đang gào khóc than trời. Đúng là nữ nhi nhà họ Vương làm người mở mắt. Hết Vương thị Phó gia kia, lại đến Vương thị Phó gia này. Nhưng họ không rảnh bận tâm, vì còn đang bận bàn luận chuyện quan trọng cùng người bên cạnh mình.
Phó Huân và một nhà ông ta cũng đến đây, nhưng chỉ dửng dưng đứng nhìn. Cả nhà bọn họ còn đang ngạc nhiên vì Cát thúc vừa trở lại lấy xe trâu đi, thúc ấy nói Phó Thần săn được một con Bạch Hổ lớn trong núi sâu, người rất khỏe mạnh đang trên đường xuống núi trở về nhà. Không chỉ một nhà già trẻ lớn bé của Phó Huân mà thôn dân ai cũng chấn kinh rồi, phải biết Hổ là thứ quý hiếm như thế nào mấy ngàn lượng bạc đấy. Thôn bọn họ từ trước đến giờ nào có ai săn được hổ bao giờ, còn là Bạch Hổ có lông trắng phải không? Vậy thì phải đáng giá bao nhiêu bạc nha?
Thấy Hà Ý Nhiên hay thôn dân đều không để tâm đến mình kêu khóc nãy giờ. Vương Lệ bỗng nhiên buông Phó Uy ra, vỗ đùi gào lớn. “Người đâu mau đến xem a, giết người rồi, giết người rồi, này có còn để cho nhi tử ta, nhà ta đường sống không a! Lão thiên gia a…”.