Hà Ý Nhiên ấm ức, đến ý nghĩ lúc trước bản thân muốn dùng tay giúp đỡ Phó Thần XXX gì kia, cũng bị y ném qua sau đầu. Đuổi hắn xuống giường đi tắm, còn mình thì ôm gối nằm xoay mặt vào trong vách tường, tiếp tục hậm hực.
Sao hắn có thể lớn như vậy chứ?
Lại nghĩ đến “cây dưa leo” vừa nhỏ vừa non nớt của bản thân.
Quả thật muốn khóc!
Người so với người càng tức á! Nếu vậy sau này sinh hoạt giữa hai người, y làm sao có thể phản công đây? Chỉ giơ “dưa leo nhỏ” của mình ra cho đối phương nhìn thôi, cũng đã đủ ngại ngùng.
Không khác gì “chim sẻ” và “hùng ưng”!
Huhu!
Phó Thần dùng nội công áp chế dục vọng cứng rắn của bản thân xuống, sau đó tắm rửa vội vàng quay lại phòng ngủ. Hắn vừa nãy không nhìn lầm đi, tức phụ nhi khi nhìn thấy dương cự của hắn, thì ngoài ngạc nhiên, chấn kinh còn mang theo chút ghen tị.
Phó Thần nghĩ vậy cong môi cười, “tiểu huynh đệ” dưới chân hắn không dọa sợ tức phụ nhi chạy mất là tốt rồi. Hắn tắt đèn lên giường, ôm người đang “tủi thân” hậm hực mãi không thôi vào lòng.
Hà Ý Nhiên giãy dụa mấy cái, sau đó hiển nhiên sức lực của y và đối phương là hai thái cực. Y cũng mặc kệ, lựa một tư thế thoải mái nhắm mắt lại ngủ, miệng vẫn còn lầm bầm. “Lớn như vậy có gì tốt? Có khi còn là nhìn được mà không sài được!”.
“Hửm?”. Trong bóng đêm Phó Thần híp mắt lại, cúi đầu nhìn người trong lòng.
Hà Ý Nhiên lập tức ngậm chặt miệng, y đã quên là nam nhân không thể nói hắn “không được” nha!
“Ngủ sớm thôi, mai còn rất nhiều việc”. Hà Ý Nhiên rúc sâu vào lồng ngực Phó Thần.
Phó Thần khẽ câu môi, lúc này mới ôm người vào lòng nhắm mắt lại.
–
“Huynh muốn đi lên núi đi săn? Bao giờ đi? Ta đi cùng?”.
Sáng hôm sau trong bếp, Hà Ý Nhiên vừa thái thịt khô Tần thẩm mang tặng hôm trước, vừa ngạc nhiên hỏi người bên cạnh.
“Ừ”. Phó Thần dùng thanh gỗ dài trong tay cơi củi trong bếp lò. “Ta đi một mình là được, em ở nhà”.
“Thật không cần ta đi cùng sao?”.
Phó Thần lắc đầu nhìn lên tức phụ nhi. “Săn chút thú rừng về để em làm cơm đổi món ngày lễ.”
Hà Ý Nhiên gật đầu, Phó Thần dù sao cũng đã một mình vào núi săn thú rất nhiều lần rồi. Hắn lại quen thuộc địa hình trong núi. Y không có gì phải lo lắng. “Sẽ về sớm sao? Ta chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ cho huynh ăn nửa buổi?.”
“Được”. Phó Thần không có ý kiến.
Sau bữa sáng, Hà Ý Nhiên như “hiền thê lương mẫu” gói vài chiếc bánh bao nhân thịt lớn, cùng một ống nước to đựng bằng ống trúc cho Phó Thần mang theo vào núi, y không quên đổ đầy nước linh tuyền thay vào đó. Miệng nhỏ lải nhải đã một hồi.
“Huynh phải cẩn thận, đừng đi vào sâu bên trong, trong đó ta nghe thôn dân nói có rất nhiều thú dữ”.
“Đi sớm về sớm”.
“Săn một vài con đủ ăn là được, đừng có quên đi sâu vào bên trong núi đó”.
“Cơm trưa ta làm chờ huynh trở về”.
“Được”. Phó Thần ôm người vào lòng, hôn sâu một trận. Ý đồ muốn chặn lại cái miệng nhỏ bi bô không ngừng của tức phụ.
“Đi về mau nha”. Hà Ý Nhiên lưu luyến hắn.
“Ta đã biết”. Phó Thần xoa đầu y, tim gan đều mềm nhũn.
Tiễn Phó Thần ra cổng, Hà Ý Nhiên ghé qua xưởng miến dạo một vòng.
Thời tiết mấy ngày nay rất tốt, trời trong không mây. Nắng dù không còn gay gắt nữa nhưng cũng đủ để phơi khô miến.
Mười hai vị phụ nhân vẫn rất chăm chỉ, mỗi công đoạn đều có một rèm vải thô mỏng ngăn cách nhau, cũng là để Hà Ý Nhiên giữ lại “bí mật” về qui trình chế biến miến. Công đoạn ép lạnh cuối cùng quan trọng là do Nguyên thẩm và Cát thúc phụ trách.
Hà Ý Nhiên không làm phiền mọi người bận rộn, y chào hỏi cùng vợ chồng Cát thúc liền xoay người về nhà. Ngẫm nghĩ lại đi sang bên nhà Trương thẩm, xem quần áo vừa đặt đã có thể hoàn thành được không?
Hà Ý Nhiên có vẽ mấy bản thiết kế quần áo mới cho Phó Thần, đều là mấy bộ cải tiến từ Hán phục đời trước mà y biết. Vải may cũng là vải lụa tốt nhất, để hắn mặc ra ngoài đàm phán sinh ý sau này.
Trong thôn đang đồn ầm ỹ lên chuyện nhà Phó tộc trưởng Phó Tuy bị một vố lỗ nặng lần trước, có người chê cười nói một nhà bọn họ ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc. Muốn trục lợi từ bà con họ hàng bên nhà nhị nhi tức, ai ngờ bị cắn lại. Hà Ý Nhiên khi biết chuyện chỉ lắc đầu cười. Y nhờ Trương thẩm tìm giúp vài con chó nhỏ, để nuôi trong nhà hai người đang ở và xưởng miến. Sau đó cáo biệt Trương thẩm ra về. Hà Thư đã vào tư thục đọc sách ở lại trên trấn trên, cho nên chỉ cuối tuần nhóc mới có thời gian theo Hà gia gia Hà nãi nãi trở lại thôn, lập tức qua tìm và quấn lấy Hà Ý Nhiên không rời.
Hà Ý Nhiên rẽ về phía Hà gia thăm Hà phụ. Hà phụ đã khôi phục khá tốt, đã có thể chậm chạp đi lại trong nhà ngoài sân. Ban ngày ông ở nhà một mình, Hà mẫu thì phụ Hà gia gia bán điểm tâm trên trấn, chiều tối mới quay trở lại. Thấy Hà Ý Nhiên qua, Hà phụ vui mừng kéo tay y vào nhà lấy điểm tâm cho y. Hỏi han đủ thứ chuyện, lại hỏi han Phó Thần vài câu. Sau khi Hà Ý Nhiên làm hai món xào và một nồi canh lớn để ông lát ăn cơm trưa. Thì ông mới bịn rịn để y ra về.
Hà Ý Nhiên cảm thán Hà Thư đúng là bị cả nhà Hà gia gia ảnh hưởng á!
Qua khúc rẽ từ chỗ Hà phụ đi ra, Hà Ý Nhiên bất ngờ gặp hai cực phẩm đã vài ngày không thấy.
“Đại tẩu”. Phó Thi nũng nịu lên tiếng, trăm lần như một.
Sắc mặt Phó Trí cũng hơi biến đổi, gã chắp tay. “Gặp qua Đại tẩu”.
Hà Ý Nhiên cười ngâm ngâm nhìn hai người bọn họ. Y chú ý đến Phó Trí bên kia, thấy chân mày khóe mắt gã đều mang sự vui vẻ không hề che giấu, dù đã rất cố gắng kiềm nén. Xem chừng chuyện tình cảm với con gái của Thang địa chủ không tệ a!
Phó Thi lại đang chăm chú nhìn Hà Ý Nhiên, thấy trên người y mặc một thân lụa trắng hai vạt váy dài còn thêu một loạt hồ điệp tinh xảo. Lúc y đi hay cử động, những con hồ điệp màu bạc trên váy cũng như muốn tung cánh bay lên.
Mặc thật tốt a!
“Đại tẩu ngày càng trổ mã xinh đẹp”. Phó Thi âm dương quái khí lên tiếng.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm nhìn nàng ta. “Thần ca nhà ta cũng nói vậy”.
Phó Thi biến sắc mặt, Hà Ý Nhiên này thật không biết xấu hổ mà.
Phó Trí cũng rất kinh diễm với diện mạo của Hà Ý Nhiên, mỗi lần gặp đối phương mang một vẻ đẹp rất khác biệt, đều không giống nhau. Lần này cũng vậy, nơi đuôi mày đối phương lại có chút anh khí kiêu ngạo nhàn nhạt hòa cùng vẻ tinh xảo mềm mại lại là một phen phong tình khác.
“Dạo gần đây Tứ đệ có vẻ rất hay ở nhà?”. Hà Ý Nhiên biết rõ còn hỏi.
Phó Trí hồi thần, còn chưa kịp lên tiếng Phó Thi ở bên cạnh đã miệng nhanh hơn não. “Đại tẩu vẫn chưa nghe thấy gì đi? Không biết Đại tẩu ở trong nhà làm gì mà nắm bắt tin tức thật kém! Tứ đệ nhà chúng ta gần đây sắp có tin vui…”.
“Ngũ tỷ!”. Phó Trí biến sắc mặt gầm lên cắt ngang lời Ngũ tỷ của gã.
Mặc dù dạo gần đây quan hệ giữa gã và Thang Kỳ trở lên và luôn duy trì rất tốt. Nhưng hai người vẫn chưa có nói rõ ra tâm ý hay định được ra hôn ước, ít nhất là Thang Kỳ bên kia còn chưa chính thức thừa nhận mối quan hệ của gã và nàng ta. Nếu để người trong thôn đồn thổi đến tai Thang địa chủ bên kia, lúc ấy nói gã phải làm sao? Chí ít gã phải lấy được tâm của Thang Kỳ, để nàng tự nguyện gả cho gã rồi mới nên đồn thổi ra ngoài cho người biết. Vị ngũ tỷ này nhà gã, được việc thì ít nhưng lại rất có năng lực phá hoại chuyện tốt của người trong nhà.
Phó Thi xem chừng cũng biết mình lỡ lời, cho nên ngậm chặt miệng đứng bên cạnh, không lên tiếng nữa. Nàng ta có đắc tội ai trong nhà, thì cũng không thể đắc tội Tứ đệ này của nàng ta. Chưa nói đến Tứ đệ có thể làm quan lớn sau này, trước mắt còn có con đường trở lên giàu có nhanh nhất thông qua Thang tiểu thư kia. Nàng ta không thể làm ra hành động gì làm phật lòng Tứ đệ được.
“Ò~”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt. “Nếu là chuyện vui thì chúng ta hai người bên này đúng là không biết, còn chưa nói lời chúc mừng với Tứ đệ đây nữa. Chúc mừng chúc mừng!”.
Phía xa có vài thôn dân lục tục từ trong thôn đi ra, khoảng cách đã gần đến phía ba người đang đứng bên này.
Phó Trí tái mét mặt mày, gã cố kiềm nén. “Đại tẩu nói đùa, Ngũ tỷ chỉ là nói chuyện đùa cùng tẩu mà thôi. Đại tẩu đừng tin thành thật”.
“Vậy à?”. Hà Ý Nhiên tỏ ra tiếc nuối. “Nếu thật là có chuyện vui, còn phải phiền Tứ đệ nói ra cho Thần ca và ta biết. Để chúng ta còn chuẩn bị lễ vật thật lớn chúc mừng ngươi nữa”.
Phó Thi bên cạnh hai mắt sáng lên, ai mà không biết bây giờ trong thôn hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên đã là người có tiền nhất thôn. Nếu là lễ vật lớn hai người họ tặng, chắc chắn không kém. Nhưng nàng ta kích động thì cũng chỉ dám kích động trong lòng, cũng không dám lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình.
“Chuyện này có thể còn rất lâu, nhưng ta ở đây vẫn đa tạ Đại ca Đại tẩu trước”. Nói rồi rối rít cáo từ Hà Ý Nhiên kéo Phó Thi rời khỏi. . 𝗧r𝘶yệ𝓃 cop từ tra𝓃g ++ trùm tr𝘶yệ𝓃.𝒗𝓃 ++
Hừ! Hà Ý Nhiên trợn trắng mắt nhìn theo.
“Nhà Phó Thần, sao ngươi lại đứng đây?”. Có thôn dân đi tới cười nói với Hà Ý Nhiên, ánh mắt còn nhìn theo Phó Trí và Phó Thi vừa rời đi không xa. “Kia không phải là lão Tứ nhà Phó gia và Phó Thi sao?”.
“Đúng vậy nha! Ta vừa nghe Ngũ muội nói Tứ đệ sắp có tin vui… ta còn tính chúc mừng Tứ đệ đây, nhưng hắn lại nói không phải không có chuyện đó. Hắn còn nói là Ngũ muội nói chuyện đùa thôi, ta đừng có tin”.
“Hừ!”. Thôn dân nọ nghe Hà Ý Nhiên nói vậy liền hừ ra tiếng. Dạo gần đây ai trong thôn mà không biết, lão Tứ nhà Phó gia kia đang qua lại với một cô nương lạ mặt. Có thôn dân còn nói, đó là con gái của một vị địa chủ rất có tiền trong nhà sống gần đây. Chưa kể hai người đó dính nhau như sam đi qua lại trong thôn, rất nhiều thôn dân đều nhìn thấy. Ai cũng rỉ tai nhau rằng một nhà Phó gia kia sắp bay lên cành cao, kiếm được phượng hoàng lớn. Vậy mà còn dấu giếm, lại còn dấu giếm với tức phụ của Đại ca nhà mình. Thật đúng là không biết dùng từ gì để hình dung.
“Hả?”. Hà Ý Nhiên mở to mắt vô tội nhìn vị đại thẩm trước mắt.
Vị thôn dân nhìn y, muốn nói lại thôi nghĩ y bản tính ngây thơ lương thiện, nếu nói ra sự thật còn sợ y “đau lòng”. Vì vậy rất uyển chuyển mà lên tiếng. “Nhà Phó Thần, dù sao hai nhà các ngươi cũng phân gia rồi. Chuyện bên nhà Phó lão trạch, ngươi và Phó Thần nhà ngươi cũng không thể lo lắng hay quản lý giùm đúng không?”.
“Vâng”. Hà Ý Nhiên ngoan ngoãn gật đầu. “Thím nói phải, ta và Thần ca nhà ta dù lo lắng cho cha nương hay đệ muội trong nhà, thì cũng không thể vươn tay đến tận trong nhà bên đó được”.
Đại thẩm gật đầu, Phó Thần và nhà Phó Thần đúng là có lòng, rất hiếu tâm lại biết đối nhân xử thế. “Vậy nhé, thím còn phải ra ruộng làm việc đây. Ngươi mau chóng trở về đi”. Đại thẩm nhanh chóng cùng y cáo từ.
“Thím đi từ từ”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt nhìn theo vị đại thẩm kia đi xa.
Ta quản không nổi nhưng sắp có người quản mấy kẻ cực phẩm kia rồi a!
Hà Ý Nhiên tung tăng đi về nhà, dọn dẹp nhà cửa.
Thật đúng là “hiền thê lương mẫu” đến mức làm người không dám nhìn thẳng!
Quần áo bẩn hai người thay ra hàng ngày, ngoài yếm thêu uyên ương và quần lót của hai người Hà Ý Nhiên tự giặt ra, thì giờ đã có Nguyên thẩm mang ra bờ sông giặt. Cho nên y chỉ cần mang ra phơi là được.
Trong nhà cũng không có gì cần lau dọn nhiều. Hà Ý Nhiên lại đóng cổng cùng kín cửa nhà, đi vào không gian xem mấy nhánh trà chiết ra hôm nọ đã mọc tốt chưa? Đây là Đại Hồng Bào đó nha! Tưới chút nước lại dọn dẹp qua loa vài thứ trong không gian. Hà Ý Nhiên mang chút nguyên liệu nấu ăn cùng ra khỏi không gian. Chuẩn bị nấu cơm trưa.
Chờ đến khi Hà Ý Nhiên làm xong ba món xào cùng một canh, Phó Thần vẫn chưa trở về. Y chỉ nghĩ hắn săn thú có chút nhiều nên trở về muộn, vì vậy tự ăn cơm trước phần còn lại để trên bếp lò hâm nóng, chờ Phó Thần trở lại là có thể ăn.
Hà Ý Nhiên có tính thế nào cũng tính không ra, Phó Thần vậy mà không về ăn cơm trưa. Đến cơm tối cũng không thấy hắn trở về, y lo lắng nghĩ có khi nào hắn gặp thú dữ rồi xảy ra chuyện gì rồi không?
Nghĩ xong y tự phỉ nhổ chính mình, Phó Thần là tay săn thiện xạ, lại có một thân võ công cao cường như vậy không thể nào có chuyện gì xảy ra á?
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, trời tối đen đã đến giờ Hợi. Hà Ý Nhiên đã đứng ngồi không yên, đi đi lại lại ở trước sân nhà.
Ý nghĩ Phó Thần gặp thú dữ lại trỗi dậy trong đầu Hà Ý Nhiên lúc này. Hàng năm thôn dân xung quanh bị sói hay thú dữ trong núi xuống, làm bị thương hay cắn chết không có một ngàn thì cũng có một trăm. Nếu chẳng may Phó Thần gặp cả một đàn thú dữ thì sao? Sói vẫn luôn đi theo cả bầy đấy thôi. Ý nghĩ này càng làm y cuống cuồng, nhịn không được chạy hết tốc độ về phía ngọn núi xa xa.
Nhìn cả ngọn núi đứng sừng sững trong bóng đêm đen. Bên kia mảnh đất trống nơi hai người bọn họ đang dựng nhà, có vài đốm lửa le lói là do người mà Trần chủ sự để lại canh gác nguyên vật liệu tránh người trộm cắp. Hà Ý Nhiên mở to mắt, lại bình bịch chạy quay lại về phía trong thôn. Y đúng là bị nước vào đầu, một mình y lên núi giờ này còn không phải chưa kịp tìm thấy Phó Thần thì đã hiến mạng nhỏ ra luôn rồi.
Hà Ý Nhiên vội vàng chạy trên đường tối toàn ổ gà ổ voi. Cú vấp ngã không nhẹ làm đầu gối và cổ chân y đau điếng. Y vẫn nghiến răng chạy lê lết đến xưởng miến, gọi cửa Cát thúc. Kêu thúc vào thôn tìm nhà lý chính, lại nhờ thôn dân đi lên núi tìm Phó Thần.
“Lão thiên gia của ta ơi! Phu nhân, ngài đây là làm sao? Sao chỉ có một mình ngài… lão gia ngài ấy…”.
Nhìn Hà Ý Nhiên một đầu đầy mồ hôi, vết máu khô đỏ trên hai đầu gối y làm y càng thêm chật vật. Vợ chồng Cát thúc suýt thì ngất xỉu, tim đập bình bịch trong lồng ngực không ngừng.
Nguyên thẩm vội đi ra đỡ lấy Hà Ý Nhiên, dìu lấy y.
Hà Ý Nhiên xua xua tay, sau đó một hơi nói rõ với Cát thúc. Kêu Cát thúc mau chóng đi tìm lý chính, để ông giúp việc tìm thôn dân vào núi.
Cát thúc nghe mà biến sắc mặt. Vội vàng chạy một đường vào trong thôn, tìm đến nhà lý chính.
Hà Ý Nhiên cắn răng nhịn đau đớn, để Nguyên thẩm dìu y vào trong xưởng miến ngồi tạm.
Chẳng mấy chốc, tiếng chiêng từ trong tay nhi tử của lý chính vang lên khắp thôn. Nhà nhà trong thôn đều thắp đèn lên, sau đó chạy ra ngoài. Rồi ai cũng biết được tin Phó Thần vào núi săn thú từ sớm, đến bây giờ vẫn chưa trở về sợ là lành ít dữ nhiều.
Lý chính thúc tập trung các hán tử trong thôn lại. Sau đó thắp vài chục ngọn đuốc lên, thúc dẫn đầu đoàn người kéo nhau về phía ngọn núi Thanh Lâm. Vừa đi đoàn người vừa gào to tên Phó Thần.
Việc đi vào núi tìm Phó Thần, có nhà trong thôn nhiệt tình giúp đỡ lại có nhà không muốn giúp đỡ, còn cười hả hê.
Vương Lệ và một nhà Phó tộc trưởng cười vui sướng khi người gặp họa, còn thầm cầu nguyện trong lòng. Phó Thần đó tốt nhất nên bị sói dữ tha đi, đến xương cốt cũng không tìm được. Để sau này xem Hà Ý Nhiên kia, còn đắc ý được nữa không? Chưa kể “nàng ta” tuổi nhỏ góa chồng sẽ sống như thế nào? Nhà hai người họ có tiền thì sao nào? Phu quân cũng không còn, y một thân một mình còn không phải mặc người xâu xé?
Phó Uy đứng bên cạnh nương gã, gã đã sớm vừa nghe thấy tin tức về Phó Thần từ nhà lý chính, giờ lại nghe nương gã nói. Đôi mắt tam giác xếch ngược lóe lên từng tia u quang.