Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Chương 63: C63: Miến đậu xanh ra lò h nhẹ



Hà Ý Nhiên nhìn theo bóng dáng hai mẹ con Vương Lệ rời đi, y thấp giọng lên tiếng chỉ để bốn người họ nghe được. “Cát thúc cần lưu ý hai người này một chút”.

“Vâng, phu nhân”. Cát thúc cung kính trả lời.

Phó Thần vỗ vỗ vai y. “Đừng lo lắng, có ta đây”.

“Đúng vậy, còn có huynh ở đây.” Hà Ý Nhiên cười tít mắt.

Đáy mắt Phó Thần đầy dịu dàng thâm tình nhìn y.

Thôn dân: “…..”. Khoe ân ái gì gì đó có thể về nhà rồi làm sau không? Chúng ta còn đang chờ cân đậu đây này! Trời rất nắng đó!

Phó Thần hiếm khi ngại ngùng. “Khụ khụ”.

Hà Ý Nhiên cười cong mắt. “Xin lỗi các vị, chúng ta tiếp tục cân. Người tiếp theo!”.

Những nhà thôn dân bán được đậu cho hai người Phó Thần, ai lấy đều vui mừng vì trong nhà lãi ra được gần hai trăm văn tiền bán đậu xanh. Bữa cơm trưa mỗi nhà còn nhiều thêm một đĩa thịt, nhưng có nhà vui thì có nhà buồn.

Nhà Phó tộc trưởng Phó Tuy, cả nhà chín nhân khẩu đang mặt ủ mày chau. Đầu tiên là chửi mắng hai người Phó Thần lừa đảo nhà bọn họ, không nói rõ ràng số lượng đậu. Sau đó lại quay sang quở trách Phó Uy làm việc không chu đáo, không nói rõ. Phó Uy đã nghẹn một bụng tức nơi Phó Thần và Hà Ý Nhiên, giờ lại bị cha nương Đại ca Đại tẩu và tức phụ của gã trách mắng. Gã điên tiết nhưng không làm gì được, đôi mắt tam giác hiện lên sự oán độc, căm hận.

Nguyên lai khi Phó Uy trở về nói cùng cha nương gã. Phó Tộc trưởng cùng Vương Lệ liền sai gã cùng tức phụ gã về thôn nhà mẹ đẻ nàng ta thu mua đậu với giá rẻ, sau đó thuê xe trâu kéo về đây. Tính ra nếu bán xong đậu cho hai người Phó Thần sẽ lời ra được ba lượng bạc. Tính thì rất hay nhưng lại gặp khó bên Phó Thần bên kia, nhà họ chỉ thu mua mỗi nhà năm mươi cân. Giờ bốn lượng bạc cả nhà dành dụm cả hơn năm trời, cũng đi tong luôn rồi. Giờ nhìn đống đậu mà phiền não không thôi, đành phải mang lên trấn trên bán cầu hòa vốn.

Ai ngờ số đậu này cũng không phải đậu tốt, nguyên lạ Phó Uy đi thu mua vì sĩ diện hão lên không kiểm tra kĩ lưỡng. Bên trong tám trăm cân đậu có rất nhiều hạt lép, và vỏ đậu khô lẫn vào. Đều là bà con tốt của tức phụ gã hại gã, tám trăm cân đậu chỉ bán được với giá hai văn tiền một cân. Về đến nhà Phó Uy và tức phụ gã lại bị Vương Lệ chửi mắng một phen, Đại tẩu hai người cũng khinh bỉ trắng trợn.

Hà Ý Nhiên không biết những chuyện này, y còn đang bận tuyển người để bắt đầu vào việc chế biến ra miến.

Y thuê tổng cộng mười hai người đều là phụ nhân trong thôn, trong đó có Trương thị tức phụ Phó Huy, Chu tẩu, và nhị nhi tức của Triệu thẩm. Ngày công cũng trả là hai mươi năm văn tiền một người, không bao cơm trưa. Mỗi người ngày làm tám tiếng, mỗi tháng làm hai mươi tám ngày công. Nếu đi làm đầy đủ sẽ được thưởng thêm năm văn một người một tháng, còn đi trễ mười năm phút sẽ bị trừ đi năm văn tiền ngày công hôm đó. Qui luật làm việc rất giống với làm công ăn lương thời hiện đại.

Mỗi người trước khi làm việc đều được kí khế ước, nếu ai tiết lộ bí mật qui trình của bất cứ khâu đoạn nào của xưởng sẽ bị đền năm trăm lượng bạc trắng và bị hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên khởi kiện lên quan huyện lệnh.

Sau khi biết rõ nội dung khế ước, mười hai phụ nhân đều ấn dấu tay điểm chỉ lên đó.

Lúc này Hà Ý Nhiên cùng Phó Thần mới bắt đầu chỉ rõ qui trình từng khâu, của từng công đoạn cho mọi người. Đầu tiên là xay đậu xanh thành bột, sàng vỏ, lọc lấy tinh bột, phơi bột, trộn bột, rồi cán mỏng hấp chín, lại làm lạnh. Sau cuối cùng là phơi khô, cắt sợi.

Mười hai phụ nhân được thuê đều là những người có nhân phẩm tốt trong thôn, chịu thương chịu khó. Dưới sự quản lý, đốc thúc của Cát thúc ai lấy đều làm việc rất chăm chỉ, ra sức. Công việc này chẳng mấy vất vả, đều vừa sức với mỗi người. Tiền công lại rất cao, ai cũng trân trọng cơ hội kiếm tiền đến Tết nguyên đán. Sẽ phụ giúp hán tử trong nhà, cùng cho hài tử thêm bộ quần áo mới hay bữa thịt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 73: Cuộc gọi đến

Hà Ý Nhiên sát sao trong việc đảm bảo vệ sinh từng khâu, sau bốn ngày thành phẩm miến đầu tiên đã có. Hà Ý Nhiên chính tay cầm từng bánh tráng miến dài và mỏng dẹp lên, dùng máy cắt thủ công đặt làm trước đó cắt miến thành hai loại sợi nhỏ và to.

Y cười tít mắt khi “núi vàng núi bạc” của y đã thành công. “Tối nay làm tiệc miến cho huynh ăn”.

“Được”. Phó Thần cũng lây nhiễm sự vui vẻ từ tức phụ nhi, hắn cũng vừa mới nhận được tín thư hồi âm của vị huynh đệ là Hoàng Thương kia.

Người kia họ Nhiếp tự Hằng. Gia đình hắn bốn đời đều là người gốc kinh thành, đời nào cũng theo văn cũng như đời nào trong triều cũng có vài vị quan nhất nhị phẩm trong triều. Ngay cả lão cha cũng là một quan lớn Nhị phẩm. Đến đời hắn ngoài vị đại ca của hắn là Nhiếp Vân, đang làm quan Tứ phẩm trong Hộ bộ. Thì hắn lại theo nghề thương nhân, cả nhà hết ngăn lại cản không lay động được hắn thay đổi suy nghĩ. Lại nghĩ có cha và anh trai chống lưng cho hắn. Đành trơ mắt nhìn hắn bôn ba bên ngoài, còn mang về được cái bảng hiệu cho riêng hắn “Hoàng Thương”.

Nhận được thư của Phó Thần, hắn rất ngạc nhiên. Sau đó, không nói hai lời ngay lập tức hồi âm lại. Hắn đang ở Hồi Hột làm sinh ý buôn trà cùng người ở nơi đây. Hắn sẽ sớm quay trở lại, đích thân đến tận Thanh Lâm huyện để tìm Phó Thần, kêu Phó Thần chờ hắn trở về.

Phó Thần nói với Hà Ý Nhiên chuyện thư hồi âm, Hà Ý Nhiên gật gù tỏ vẻ đã biết. “Vậy hắn sẽ đến đây tìm chúng ta?”.

Phó Thần. “Chúng ta?”.

Hà Ý Nhiên: “…..”.

Vị đại ca này! Huynh… có ổn không?

“Hắn tìm ta là tốt rồi! Không phải em nói bên ngoài là ta ra mặt?”. Phó Thần mặt tỉnh như cờ hó nói.

Hà Ý Nhiên 囧. Đừng có tưởng ta không biết huynh đang “ghen tuông” nhé!

“Được, được”. Huynh cánh cứng rồi! Hà Ý Nhiên nguýt hắn một cái.

Nguýt đến lồng ngực Phó Thần nóng ran, rất muốn đè tức phụ nhi xuống hôn sâu một trận. Nhưng đang ở bên ngoài xung quanh lại có nhiều người, Phó Thần chỉ có thể nhẫn đến khi về nhà chỉ có hai người bọn họ. “Chúng ta về nhà?”. Yết hầu Phó Thần lăn lên xuống hai cái, cổ họng cũng có chút bí bách.

Hà Ý Nhiên rất muốn đập cho hắn một trận ngay nơi này.

Cát thúc đứng làm pho tượng ở bên cạnh:”…..”. Cảm tình lão gia và phu nhân thật tốt!

Buổi tối Hà Ý Nhiên làm một bàn cơm toàn miến, có miến xào, miến nấu hải sản đơn giản, miến trộn và đặc biệt là miến chua cay. Y đã dặn Cát thúc đúng giờ cơm tối qua bên nhà hai người, để lấy đồ ăn tối về nếm thử món mới mẻ.

“Cẩn thận trời tối”. Hà Ý Nhiên đưa cập lồng gỗ đã chuẩn bị cho Cát thúc.

“Đa tạ phu nhân, lão gia và phu nhân nghỉ ngơi sớm”. Cát thúc cung kính nói.

Phó Thần gật đầu một cái, Hà Ý Nhiên vẫn là bộ dáng cười tít mắt.

“Hôm trước Trương thẩm có thử dò hỏi qua Nguyên thẩm, huynh biết kết quả ra sao không?”. Nhìn theo bóng lưng Cát thúc rời đi, Hà Ý Nhiên cười cong mắt nói với Phó Thần đang đứng bên.

“Không hỏi được gì”. Phó Thần đang sốt ruột vì mâm cơm toàn món làm từ miến. Hắn nghĩ cũng không nghĩ đã trả lời.

“Sao huynh biết?”. Hà Ý Nhiên mở to mắt nhìn.

“Ta tin vào mắt nhìn và chọn người của em”. Phó Thần cầm tay tức phụ nhi đi vào nhà chính. “Ăn cơm thôi”.

“Ta nghi ngờ đây mới là lí do chính huynh trả lời như vậy”. Hà Ý Nhiên bĩu môi theo sau hắn.

“Tức phụ, mau ăn cơm”. Phó Thần chờ đối phương cùng cầm đũa lên.

Hà Ý Nhiên:”…..”.

Ưu nhã cái quỷ!

Sao ta có thể thấy huynh ưu nhã cơ chứ? Nhìn xem, khác nào bị bỏ đói mấy ngày rồi không?

Sợi miến đậu xanh dai dai, không thiếu đi mềm mại trộn lẫn với vị ngọt thanh đạm của rau củ, mùi thơm của tai heo giòn giòn cùng xì dầu, ớt bột, dầu mè làm món miến trộn tăng thêm hương vị. Phó Thần gắp đến không ngừng, hắn ăn vừa nhanh vẫn… ưu nhã ( miễn cưỡng).

Miến xào bóng bẩy mỡ, cải xanh, cà rốt cùng hải sản quyện vào nhau. Đặc biệt là món miến chua cay, từng sợi miến được cắt lớn bằng ngón tay út nhưng mỏng mềm, nước canh được nấu bằng bột ớt, hoa tiêu ăn vào cay đến sảng khoái!

Tham Khảo Thêm:  Chương 195: Bắt Đầu Diễn Tập

Phó Thần gắp cho Hà Ý Nhiên một miếng tôm lớn. “Em ăn”.

Hà Ý Nhiên cười cong mặt mày, rất có dáng vẻ ‘con trai lớn trong nhà vẫn hiểu chuyện như thế’.

Phó Thần giật giật môi. Ta không ngại làm ‘con trai’ em ở trong phòng ngủ. Nhưng hắn không dám nói ra, sợ dọa tiểu tức phụ chạy mất.

Hà Ý Nhiên tắm xong, đổ một chậu lớn nước linh tuyền vào trong thùng tắm, này là để lát Phó Thần rửa chén xong thì đến lượt hắn tắm rửa. “Nước tắm ta chuẩn bị tốt rồi, huynh sắp xong chưa?”.

“Ta vào ngay đây”. Phó Thần nói vọng vào từ giếng nước.

“Được, huynh từ từ”. Hà Ý Nhiên lau tóc đi ra bên ngoài, đã thấy nam nhân đi lại đây.

Hắn tự nhiên đón lấy khăn lông mềm mại trên tay Hà Ý Nhiên, lại đẩy vai y ngồi xuống cái ghế trong sân, giúp y lau hết phần tóc ướt trên đầu.

Hà Ý Nhiên híp mắt lại, hưởng thụ Phó Thần “phục vụ”.

“Sắp đến trung thu rồi.” Phó Thần dò hỏi.

“Ừm, trung thu còn phải chuẩn bị nguyên liệu làm bánh trung thu nữa. Huynh thích vị gì? Ta sẽ làm nhiều một chút, ngoài mang tặng Hà gia gia, Tần cữu bên kia và một số người có quan hệ tốt với nhà chúng ta, nhà lý chính thúc, còn có ” nhà bên kia” một phần nữa. Đang mùa hồng, bên Tần thẩm vẫn đang thu mua hồng làm mứt phải không?”.

“Ừm, Tần cữu nói sinh ý mứt hồng còn đắt hàng hơn sinh ý mứt mận tháng trước”.

“Thật tốt a!”.

Thấy sắp hết mùa mận rừng, Hà Ý Nhiên liền viết công thức làm mứt hồng ngọt để Tần cữu mang về đưa cho Tần thẩm ở nhà. Cả nhà lại vui mừng hết sức, mùa mận vừa qua đã kiếm được lời ra hơn trăm lượng bạc. Hai tôn tử của Tần cữu cùng Tần thẩm cũng đã vào tư thục đọc sách. Hôm sau, Tần thẩm liền gói gém vài đòn thịt khô gác bếp, gạo nếp thơm ngon, vài hũ mứt mận còn lại trong nhà, theo xe trâu của Tần cữu và hai nhi tử qua đến bên này. Hà Ý Nhiên cười tít mắt đón tiếp thẩm, được tặng lễ cũng không chê. Còn gói gém mấy thứ mới lạ, để thẩm mang về bên kia mang cho hai vị tẩu tử và lũ nhỏ.

Phó Thần thấy tức phụ nhi chỉ nói đến sắp tới qua lễ Trung thu như thế nào. Hắn mím môi. “Nhạc mẫu nói em sinh vào Trung thu”.

“A”. Hà Ý Nhiên nhìn lên hắn. “Đúng vậy, sao huynh biết?”. Hỏi xong Hà Ý Nhiên mới hết sức ngạc nhiên, không ngờ đời trước và đời này y đều cùng một ngày sinh.

“Ta muốn nói ngày sinh thật sự của em trước đây”.

Hà Ý Nhiên sửng sốt. “Cũng chính là vào ngày lễ Trung thu á!”.

Mắt phượng Phó Thần khẽ lóe lên, khóe môi cũng cong theo. “Thật trùng hợp”.

Hà Ý Nhiên gật gù. Nhưng ngay sau đó y lại 囧囧. ” Vậy còn huynh?”.

“Không biết”.

Hà Ý Nhiên sắc mặt hơi trầm xuống, y rõ ràng biết Phó Thần được Tần thị lúc còn sống nhặt về. Khi đó đã hai tuổi, vậy thì làm sao có thể biết được ngày sinh của Phó Thần chứ? Y lén đưa mắt nhìn lên hắn.

Phó Thần xoa tóc y. “Này có gì đâu, dù sao ta cũng chưa bao giờ trải qua sinh thần. Ta cũng cảm thấy không có gì cả.”

Mũi Hà Ý Nhiên hơi cay, hốc mắt cũng nóng lên. Y đời trước dù cha không thương mẹ không yêu, nhưng sinh thần hàng năm vẫn được ông bà ngoại mở tiệc rầm rộ, cũng đều nhận được những món quà đầy ý nghĩa và xa xỉ. Nhưng Phó Thần hắn đến cả ngày sinh của bản thân hắn cũng không biết, chứ đừng nói đến trải qua một sinh thần nào bao giờ. “Chúng ta… cùng nhau trải qua một ngày đi, lấy ngày sinh của ta. Sau đó cùng nhau trải qua sinh thần của hai có được không?”. Hà Ý Nhiên xoay người lại, ôm lấy thắt lưng của nam nhân. Ngước mắt lên nhìn hắn đầy chờ mong.

Phó Thần hơi sửng sốt, sau đó xúc cảm trong lồng ngực hắn như muốn nổ tung, rất nóng, đặc biệt nóng. Yết hầu hắn lăn hai cái, giọng nói cũng khàn khàn theo. “Được, cùng trải qua”.

“Vậy năm nay cùng nhau…”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt.

Phó Thần đã chờ không nổi, hắn cúi xuống khóa môi mình lên đôi môi hơi nhếch của người trong lòng. Hai cánh tay mạnh mẽ ôm ngang người Hà Ý Nhiên lên, xoay chân dài đi thẳng vào nhà tiến vào phòng ngủ.

Hà Ý Nhiên bỗng dưng bị ôm lên 囧囧. “Huynh làm sao…”. Môi lại bị Phó Thần khóa chặt, bốn cánh môi giao triền không kẽ hở.

Tham Khảo Thêm:  Chương 152: Đó chính là máu xử nam của ngươi! (3)

Lưu manh!

Hà Ý Nhiên nằm trên chăn nệm giữa giường, hơi thở dồn dập, mắt ngập đầy sương vì… thiếu dưỡng khí.

Thở không nổi!

Thật căm phẫn!

Lần nào cũng vậy, không biết là rất khó thở sao?

Phó Thần cởi phăng áo bên ngoài của hắn, cúi xuống ôm người vào lòng. “Tiểu tức phụ, tiểu tức phụ”. Đôi môi mỏng hạ lên vành tai, cái gáy vòng lại xuống cổ thon dài trắng nõn của Hà Ý Nhiên.

Mạ ơi!

Chúng ta chưa thể đâu đại ca!

Hà Ý Nhiên rít gào trong lòng, thở hổn hển, hai má bạch ngọc bầu bĩnh đã ửng đỏ.

Hơi thở nồng đậm hương vị của Phó Thần tiến vào khoang miệng, bao trùm cả tứ chi ngũ giác Hà Ý Nhiên. Cả cơ thể y lập tức nhũn ra.

Hà Ý Nhiên đưa hai tay đẩy cơ ngực dày rộng của hắn ra.

Y không phải ẫm ờ không muốn, mà là… muốn không nổi!

Cơ thể hiện tại có lẽ còn chưa thích hợp cho việc FJ* cùng giúp đỡ nhau gì gì đó chứ đừng nói… này kia nhé!

(*FJ: Hự hự.. thủ d*m).

“Ta không làm gì khác, chỉ là..”. Phó Thần duyện mút lên cái cổ gầy của tức phụ nhi. “Rất muốn em, ta chỉ chạm”.

“A… ha”. Hà Ý Nhiên run rẩy, theo bản năng hai cánh tay như ngó sen đặt qua hai vai nam nhân ở bên trên, ôm lấy, hai chân trắng nõn cũng vắt lên quặp chặt cái thắt lưng dẻo dai của Phó Thần. Cái cổ tạo thành đường cong ưu mỹ ngẩng lên.

Phó Thần như được cổ vũ, hai tay hắn cùng môi lưỡi càng suồng sã hơn. Khắp bàn tay hắn đều có vết chai, giờ này du tẩu trên da thịt trắng nõn mềm mại như mỡ đông của Hà Ý Nhiên, để lại từng vệt hồng ngân đỏ nhạt. Nút áo trung y của Hà Ý Nhiên cũng đã bị giật phăng từ bao giờ, yếm trắng thêu cũng bị ném qua một bên. Lồng ngực tiêm gầy trần trụi giữa không khí, Phó Thần vội vàng cúi đầu xuống hai điểm nhỏ bé mang màu hồng nhạt non nớt mà cắn mút.

“Ư.. không… Thần, Thần ca..”. Hà Ý Nhiên quả thật muốn khóc, xúc cảm kì lạ này làm y muốn khóc lớn.

Hà xử nam mười chín năm, chưa bao giờ nghĩ vùng ngực của nam nhân mà cũng có thể mang tới khoái.. cảm như vậy khi bị người hôn lên. Quả thật muốn mạng nhỏ mà!

Một đồ vật ngạnh ngạnh chọc vào mông Hà Ý Nhiên. Y mờ mịt phản ứng.

Hà Ý Nhiên mở to mắt 囧. Đừng bảo là cái gì kia nhé… Xúc cảm nóng bỏng chân thật xuyên qua lớp quần ngủ mỏng manh, Hà Ý Nhiên bị nóng cho mông nhỏ nhúc nhích qua lại.

“Ân,…. Đừng động”. Phó Thần đã buông tha cho hai điểm trên ngực của tức phụ nhi từ lúc nào, đã dừng lại. Trên trán hiện lên tia gân xanh, vẻ ẩn nhẫn trên khuôn mặt tuấn tú bất phàm hiện lên rất rõ ràng. Hai bàn tay dày rộng đã ôm lấy hai bên kiều mông của Hà Ý Nhiên giữ chặt lại.

Hà Ý Nhiên mặt đỏ nóng bừng, đầu nhỏ rúc vào lồng ngực hắn. “Kia.. “.

Phó Thần thở dài, tiểu tức phụ còn quá nhỏ. Hắn kéo người ra, mổ lên khóe môi sưng đỏ của tức phụ nhi. “Em mau lớn nhanh lên”.

Hà Ý Nhiên thoát một kiếp 囧.

Phó Thần kéo áo ngoài cho tức phụ nhi cẩn thận, lại ôm hôn một hồi. “Ta đi tắm, em mau ngủ sớm”.

Mặt Hà Ý Nhiên vẫn nóng bừng, nhìn gân xạn nổi hằm trên trán Phó Thần cùng vẻ ẩn nhẫn khó nhịn của hắn lúc này. Tay nhỏ của y run run, đầu cúi thấp đến mức suýt dán vào ngực bên dưới. Y đưa một tay ra, chạm lên vật cứng nóng giữa hai chân Phó Thần. “Ta… ta chỉ có thể dùng tay”.

Phó Thần kinh hỉ qua đi, lại có chút bất đắc dĩ.

Nhưng khi bàn tay mềm mại đưa tới, chạm qua vật nam tính cứng rắn dưới hai chân của hắn sau lớp vải mỏng, làm hắn không thể nghĩ thêm được nữa mà nhíu mày lại, tiếng thở dốc lẫn hô hấp dồn dập thô nặng hơn.

Còn Hà Ý Nhiên bên kia, sau khi chạm lên vật cứng rắn kia của Phó Thần. Đầu tiên y cảm thấy mình quá xa đọa rồi. Sau đó là… biểu tình như gặp quỷ 囧囧. Y lập tức buông tay ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn Phó Thần.

“Sao lại lớn như vậy?”. Hà Ý Nhiên rít gào, âm thanh ngạc nhiên lẫn vẻ mặt không thể tin được nhìn đối phương.

Phó Thần:”….”.

“Em.. tức phụ, em thích nhỏ sao?”. Phó Thần không chắc lắm nói.

Hà Ý Nhiên: “….”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.