Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Chương 82: C82: Phó trí bàn chuyện hôn sự



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Việc sau đó của hai phu thê nhà Phó Huy. Hà Ý Nhiên cũng không thể quản hơn được, vì trước mắt y và Phó Thần còn quá nhiều việc phải làm.

Nhà mới ở chân núi Thanh Lâm đã lên hình lên dạng, Trần chủ sự chỉ còn việc sửa sang lại từng nơi, mái ngói, viên gạch, hay nơi nào chưa hợp lý.

Đông viện tòa nhà còn cần phải bố trí lắp đặt nội thất, xây hòn non bộ, hoa cỏ hay hàng liễu bên hoa viên và hồ nước cũng phải trồng. Bốn người Hà Ý Nhiên và Phó Thần lên núi đào hoa dại hôm trước, cũng chính vì để trồng vào hai mảnh hoa viên trước Đông chính viện.

Tửu lầu vẫn làm ăn rất tốt như mấy ngày đầu khai trương, bạc mỗi ngày chảy ào ào vào túi Hà Ý Nhiên. Làm y cảm thấy cảnh vật xung quanh cũng trở nên đẹp hơn, cho dù đang là mùa đông mọi thứ đều trơ trọi. Khi ra đường Hà Ý Nhiên có nhìn thấy mấy người cực phẩm Phó gia, y cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều. Năm nay nghe người dân trong thôn nói Tuyết rơi muộn hơn hàng năm. Trời lạnh lẩu cừu vẫn được đón chào nhiệt liệt, ngày ngày cung không đủ cầu. Không phải Hà Ý Nhiên không nghĩ đến việc mở rộng Tửu lâu nhà mình lớn hơn, mà hiện tại phân không nổi thân đi làm việc khác nữa. Việc mua thêm đầu bếp hay tiểu nhị hiện giờ càng cấp bách hơn.

Miến đậu xanh, miến khoai lang Hà Ý Nhiên muốn qua năm mới đưa vào thực đơn mới của Tửu lâu. Nhưng còn hơn một tháng nữa là đến Tết, lá trà và rượu bây giờ mới là việc quan trọng trước mắt để hốt được bạc lớn. Cũng chính là sinh ý quan trọng nhất trong nhà hai người.

Hà Ý Nhiên đưa bản vẽ cách phân bố trồng liễu, hoa cỏ đan xen nhau bên hồ, giao cho Cát thúc và Phó An xử lí. Còn hai mảnh hoa viên phía Tây và Đông viện y và Phó Thần sẽ tự tay trồng sau.

Y than thở với Phó Thần việc thiếu người làm trầm trọng, có lẽ sắp tới dọn nhà phải mua thêm hạ nhân, hộ viện cũng phải mua về.

Phó Thần chỉ nhìn y dịu dàng nói. “Nhà chúng ta xây lớn như vậy, ta đã sớm dự định. Hạ nhân đã có, bằng hữu ta quen biết đang đưa đến. Đều được mua ở kinh thành tới, cũng đều được dạy bảo qua rồi. Hắn đưa tới chúng ta nhận khế ước và trả bạc lại cho hắn là được”.

“A, vậy thì thật tốt”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt.

Nam nhân nhà mình làm gì cũng đều vừa ý y.

Lý chính đưa ra thông báo, hiện nay nhà Phó Thần và Hà Ý Nhiên đã mở một tửu lâu buôn bán trên trấn. Sinh ý hàng ngày cũng tạm được và cũng đều cần mua rau dưa mới. Cho nên hai người quyết định, thu mua rau dưa của các hộ trong thôn theo giá bên ngoài. Trước hết phải nói trước, vì rau dưa cung cấp cho tửu lâu nên cần chất lượng tươi mới. Nếu ai không ngay thật để ảnh hưởng đến các hộ khác, lý chính sẽ đứng ra làm chủ không thu mua của nhà đó nữa.

Thôn dân ồn ào bàn tán, hóa ra thời gian này hai người Phó Thần đều ít khi ở lại trong thôn, là do bận mở tửu lâu.

Một nhà Phó gia mở lớn mắt, lập tức cho Phó Chu đi thám thính tửu lâu của hai người Phó Thần đã mở. Phó Chu ăn sáng xong, đi bộ một đường lên trấn trên. Khi nhìn thấy tửu lâu to lớn, khí phái đứng sừng sững bên mặt đường gần ngã ba. Gã bĩu môi ghen tị, rồi sau đó chạy về báo cáo lại cho Vương thị và Phó Huân. Lúc này một nhà Phó Huân biết tin lại suýt nghẹn mà chết, nghe nói tửu lâu của hai bọn họ sinh ý rất tốt. Ngày ngày kiếm hàng trăm lượng bạc trắng bóc, khách nhân đều là người có tiền hay thương gia đến ăn. Hai người Phó Huân và Vương thị lại hối hận chuyện trước đây, đã dễ dàng đồng ý yêu cầu của Phó Thần mà phân gia. Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn, hiện tại cũng không thể gây rắc rối gì. Vì tiểu nhi tử của bọn họ, Phó Trí đã mời được bà mai chuẩn bị bàn việc hôn sự.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41

Hà Ý Nhiên cầm rổ thêu ngồi bên gốc cây liễu vừa trồng không bao lâu, vá lại quai đeo của khăn che mặt vừa rơi ra. Vừa nâng kim vừa sâu sắc thấy mình đúng là quá đảm đang.

Bên cạnh là Phó Thần, hắn đang dùng xẻng đào đất. Để trồng mấy khóm hoa lấy từ trong không gian xuống, tạo thành hoa viên xinh đẹp theo ý tiểu tức phụ. Trước Đông và Tây chính viện cũng đã trồng bốn cây cổ thụ lớn song song đối xứng nhau, nếu đến mùa hè bóng mát của cổ thụ vươn ra cũng sẽ giảm được nắng nóng đi rất nhiều.

Cả ngôi nhà tứ hợp viện rộng đến sáu trăm mét vuông đều rất yên tĩnh. Chỉ có thi thoảng vang lên âm thanh tiếng xúc đất của Phó Thần ở bên cạnh. Hay âm thanh mấy người Cát thúc đang hối hả, cùng Liêu chưởng quầy vận chuyển bàn ghế vào Đông viện. Đôi khi cũng nghe tiếng nhẹ giọng nhắc nhở những hán tử đang khiêng đồ đạc của Hà phụ, kêu mọi người cẩn thận tay.

Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn nơi gọi là “nhà”, cũng là nơi thuộc về riêng mình và Phó Thần.

Mái nhà của bốn viện đều được đưa rộng ra bên ngoài, kiểu mái nghiêng lát ngói xám cũng được uốn cong mềm mại thoát tục. Cửa chính và thùy hoa môn* bên ngoài lại càng khí phái xinh đẹp, hai bên cổng đặt hai tượng Kỳ Lân thú uy mãnh. Từng bậc tam cấp dẫn lên tiền sảnh đều ngay ngắn thẳng hàng. Tiểu sảnh cho đến tiểu sảnh đều được dựng bằng cột gỗ tròn rất đẹp, gỗ này có tác dụng chống mối mọt sau này.

Hành lang sơn đỏ nối bốn viện bao quanh hồ nước hoa viên. Trong những mảnh hoa viên nhỏ bao quanh hồ nước, cũng đã được Cát thúc cùng Phó Hà trồng nhiều cây xanh, hoa cỏ.

(* Cổng chính và thùy hoa môn).

Làn gió lạnh thổi qua, hai má Hà Ý Nhiên đỏ hồng vì lạnh. Nhưng môi nhỏ vẫn nhếch lên cười tủm tỉm hài lòng.

Phó Thần đưa ngón tay quệt lên cái mũi thanh tú thẳng tắp của tiểu tức phụ. “Vừa ý sao?”.

“Rất vừa ý”. Hà Ý Nhiên hớn hở nói.

Dù không bằng tứ hợp viện nơi y từng sinh sống đời trước, nhưng ở thời này đã là một danh tác không thể đòi hỏi. Chính vì mùa đông ở nơi này lạnh lẽo, nên Tứ hợp viện càng thích hợp để làm nhà ở hơn.

Phó Thần ánh mắt đầy dịu dàng, khóe môi cũng câu lên nhìn y. “Tức phụ thích là được”.

“Thích nha!”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt. “Nơi này là nhà của hai chúng ta”.

“Ừ, là nhà của hai chúng ta. Chỉ hai chúng ta”. Phó Thần cúi xuống hôn lên hai má đỏ bừng vì lạnh của tức phụ nhi.

“Tỷ phu, tỷ tỷ! Có phải hai người còn quên ta vẫn ngồi ở đây không?”. Hà Thư buồn bực lên tiếng.

Hà Ý Nhiên: “….”.

“Đúng là đã hơi quên”. Phó Thần cảm thấy tiểu cữu này rất quấn tiểu tức phụ nhà hắn.

Hà Thư cho tỷ phu của nhóc một cái lườm trắng trợn, bộ dạng này giống Hà Ý Nhiên đến sáu phần.

Mới đầu nhóc Hà Thư còn rất sợ hãi vị tỷ phu này, luôn đối diện với Phó Thần bằng vẻ mặt e dè, nhát gan. Nhóc con chỉ nghĩ tỷ phu trưởng thành rất đẹp, nhưng quá “lầm lì” ít nói, nhóc hơi sợ. Sau này được Hà Ý Nhiên “tẩy não” nhiều, nên càng ngày da mặt cũng trở lên càng dày y như “tỷ tỷ” của nhóc. Khi đối diện cùng Phó Thần, nhóc đã không còn sợ hãi, mà vẻ mặt lại giống như tiểu bá vương.

Ngày mùng chín tháng mười Hai, Phó Chu qua nhà hai người nói cha nương mời hai người Đại ca Đại tẩu qua bàn việc quan trọng.

Phó Thần cho gã cái liếc mắt lạnh lùng. Còn Hà Ý Nhiên nhếch môi khinh thường. “Chúng ta cũng qua hóng chuyện thôi, Thần ca”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 913: C913: Cảm ơn đã nhắc nhở

Sau đó y hưng trí bừng bừng kéo Phó Thần đi hóng xem, Phó gia cực phẩm kia và Vương thị muốn làm trò gì? Lại muốn chiếm tiện nghi nhà hai người bọn họ bằng cách nào?

Vừa đến cổng lớn Phó gia lão trạch, hai người đã thấy vẻ tri thức giả tạo trên mặt Phó Trí tươi cười đón chào. “Đại ca Đại tẩu đến rồi, mời vào trong nhà ngồi”.

Hà Ý Nhiên vẻ mặt cười như không cười nhìn gã. Bày trận thế lớn thế này chờ hai người họ là muốn làm gì nha?

Phó Trí vờ như không nhìn ra vẻ mặt thâm ý của Hà Ý Nhiên, vẫn nở nụ cười đúng mực chờ hai người đi vào mới theo ở đằng sau.

Phó Huân thì lại càng làm người mở mắt ra nhìn, vừa thấy hai người đến. Ông ta trong mắt chứa ý cười, rất có phong thái cha hiền. “Lão Đại, nhà lão Đại hai ngươi đến rồi?”.

Hà Ý Nhiên lập tức bật chế độ cảnh giác cao độ. “Cha, nương”.

Đám người Phó Huy, Phó Chu, Trương thị, Chu thị, Phó Thi cũng đứng lên chào hỏi. “Đại ca, Đại tẩu”.

Vương thị ánh mắt hòa ái, nở nụ cười đon đả nồng nhiệt mời chào. “Lão Đại, nhà lão Đại mau vào. Bên ngoài trời rất lạnh, tối nay ở lại nhà chúng ta ăn cơm. Người một nhà lâu rồi không tụ họp, nhân hôm nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi?”.

Hà Ý Nhiên 囧.

Mọa cha ơi!

Mặt trời mọc hướng Tây rồi, hay lặn hướng Đông? Vương thị mời cơm hai người bọn họ? Không lẽ vì thấy hai người bọn họ bây giờ mập hơn, nên bà ta mời qua ăn rau luộc để giảm cân?

“Đúng vậy, người một nhà nên gần gũi hơn. Đại ca đại Tẩu, huynh tẩu nói có đúng không?”. Phó Thi cười duyên nói.

Hà Ý Nhiên không đáp lời, ngồi im lặng bên Phó Thần cũng đang ngồi bất động vẻ mặt không cảm xúc.

Vương thị làm như không nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Hà Ý Nhiên, mà cho dù bà ta có thấy cũng tự động bỏ qua.

Ngón tay Phó Huân chỉ về phía Phó Trí, cười đến mức nếp nhăn trên mắt dính vào nhau. “Nhà chúng ta vừa xuất ra một cái tú tài, giờ lại chuẩn bị có tin vui. Cũng coi như là Song Hỉ Lâm Môn, là Tứ đệ các ngươi chuẩn bị đính ước. Ta và nương các ngươi định ra ba ngày sau sẽ mời bà mối lên trấn trên, hỏi cưới con gái duy nhất của Thang địa chủ cho hắn”.

Vương thị tiếp lời. “Đến lúc đó còn phải phiền hai người làm Đại ca, Đại tẩu các ngươi đây”.

Hà Ý Nhiên cười như không cười nhìn Phó Trí, Phó Huân lại nhìn sang Vương thị.

Vương thị cau mày. “Nhà lão Đại, ngươi vẻ mặt như vậy là sao?”.

Hà Ý Nhiên cười tít mắt. “Ta đang vui mừng cho Tứ đệ. Công danh sắp thành, nay lại thú được hiền thê”.

Phó Trí nhíu mày lại, nghe ý Hà Ý Nhiên như đang trêu cười gã.

Vương thị nghe Hà Ý Nhiên nói vậy, sắc mặt tốt hơn một chút. “Dù sao đối phương cũng là con gái duy nhất của địa chủ lớn trên trấn. Đến lúc đó nhà chúng ta tính đưa sính lễ lớn một chút. Nhưng bạc trong nhà hiện giờ có chút khó khăn, trước hết ta và cha các ngươi muốn thử hỏi các ngươi. Xem hai người các ngươi có thể giúp được Tứ đệ ngươi bao nhiêu, những gì. Nếu thấy chưa đủ, chúng ta tính…”.

Hà Ý Nhiên đã đoán được ý của một nhà cực phẩm vô đối này. Chuẩn bị sính lễ cho tiểu nhi tử thú thê, mà còn muốn để hai người họ lo hết sao? Đúng là không biết ai cho bà ta cái tự tin như vậy?

“Tình hình trong nhà như thế nào ai cũng đều biết, hai người các ngươi muốn đưa sính lễ lớn cũng không sợ thôn dân chê cười. Lại nói, ngày đó ta đưa sính lễ hỏi cưới tức phụ ta cũng là mình ta bỏ ra. Bây giờ gọi chúng ta qua là ý gì?”. Phó Thần nhàn nhạt nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 119: Đồng Hương Ơi--!!!

Sắc mặt Phó Huân và Vương thị cứng đờ, sau đó đen lại.

“Quạ! Quạ! Quạ”.

Gió lạnh thổi bay lá khô rơi xào xạc.

Hà Ý Nhiên cùng Phó Thần đứng ở cổng chính Phó gia lão trạch.

Bị Vương thị “mời” ra cổng.

Hà Ý Nhiên thở dài. “Lẽ ra chúng ta nên nói chuyện này sau bữa cơm, hoặc để ta uống xong miếng nước đã”. Phó gia cực phẩm này có món rau luộc giảm cân đấy.

“Về nhà làm lẩu cho em ăn”. Phó Thần cảm thấy không có gì, cầm tay tiểu tức phụ đi về phía đầu thôn.

Hà Ý Nhiên cùng Phó Thần bị “tiễn” mạnh bạo ra đường, cho nên Hà Ý Nhiên thầm nghĩ sắp tới có lẽ lại được an ổn một thời gian.

Ba ngày sau, quả nhiên Phó gia cực phẩm “vô ý” để lộ ra tin tức Phó Trí và con gái Thang địa chủ trên trấn trên chính thức đính ước. Tháng hai sang năm tổ chức hôn sự.

Thôn dân bàn tán ầm ỹ, có người lại cảm thấy mộ phần nhà Phó Huân đúng là tỏa khói xanh. “Trưởng tử” Phó Thần thì ngày càng làm ăn phát đạt, tiểu nhi tử thì vừa đỗ tú tài giờ lại còn thành hôn cùng con gái địa chủ.

Có người ao ước, có người khen thì cũng có người chê. Vương thị bình thường gây chuyện khắp nơi, cho nên chỉ cần Phó gia gió thổi cỏ lay là lại bị công kích mãnh liệt. Kêu Phó Trí cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, trèo cao như vậy có ngày té đau, còn nói Phó gia đúng là muốn bay lên làm phượng hoàng phát điên rồi.

Vương thị, Phó Huân hay một nhà Phó gia thời gian này. Khi đi ra đường đều là thẳng lưng ưỡn ngực, dùng lỗ mũi nhìn trời, cả người cứ như cao hơn trước kia một khúc dài.

Đầu thôn, dưới gốc cây hòe già còn xơ xác vài lá khô. Thời tiết dù lạnh nhưng lại có nắng rất đẹp.

Phó Thần đã lên Huyện thành, tìm trạm môi giới mua thêm đầu bếp và tiểu nhị ba ngày trước. Trời lạnh hắn không muốn tức phụ chịu lạnh theo, nên để Hà Ý Nhiên ở lại nhà.

Hà Ý Nhiên thời gian này hiếm khi rảnh rỗi, cho nên chạy ra ngoài này tụ tập cùng đám “chị em bà dì” quen thuộc, vừa thêu khăn quàng cổ vừa hóng hớt chuyện trong thôn.

“Hôm qua ta gặp Vương thị, bà ta nói chuyện với ta mà mặt cứ nhìn lên trời. Ta cũng không hiểu ra sao, hôm nay nghe thấy tin đồn mới biết. Nguyên lai bà ta và cả nhà bà ta đều sắp bay lên ngọn tre làm phượng hoàng giả.” Trương tẩu vừa đưa mũi kim thoăn thoắt vừa nói.

Hà Ý Nhiên bật cười. “Phụt! Haha”. Bất quá ví đúng lắm.

“Còn không phải sao?”. Lan thẩm cũng khâu giày bên cạnh. “Mấy ngày gần đây Phó gia bọn họ, thường có mấy đồng học của Phó Trí kia ở viện học đến nhà. Nghe nói toàn là con cái nhà có gia thế ở trấn trên. Vương thị nhìn trúng cho nên đang muốn làm mai mối mấy người đó, cho con gái duy nhất nhà họ nữa đấy. Cũng mấy ngày nay, Phó Thi kia trên người đều là quần là áo lượt hơn bình thường, cứ đi ra đi vào từ đầu thôn đến cuối thôn”.

“Nhi tử ta cho dù có muốn thú nàng, ta cũng không dám”. Trương thẩm bình luận.

Chậc! Hà Ý Nhiên thật muốn quỳ lạy Vương thị kia. Thời này thanh danh nữ tử quý hơn mạng sống, bà ta không giữ thanh danh tốt cho con gái mình thì thôi. Ngược lại còn huênh hoang khắp nơi như vậy. Đúng là “từ mẫu” a!

“Tiểu nương tử!”.

Một giọng nói nam nhân vang lên, làm mấy người Hà Ý Nhiên đều dừng lại cuộc trò chuyện.

Trương thẩm cùng Lan thẩm đồng thời nhíu mày nhìn người đến, sau đó không tiếng động ra hiệu cho Hà Ý Nhiên bên cạnh.

Người đến quần áo mặc trên người cũng không chỉ là sang quý bình thường đâu, có vẻ còn rất quý giá đấy. Bên hông còn đeo ngọc bội xanh ngọc nữa kìa. Mấy kẻ này thôn dân bọn họ chêu chọc không nổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.