Đúng như những gì Phó An kể lại, mấy ngày hôm nay cho đến bây giờ Phó Huân một nhà vẫn đang chướng khí mịt mờ. Ai lấy đều sắc mặt đen sì, người một nhà nhưng vẫn luôn trong tình trạng không muốn nhìn thấy đối phương.
Phó Chu nghe được những lời nói hôm trước của Hà Ý Nhiên, nội tâm gã như được “khai sáng”. Thấy Vương thị và Phó Huân bàn bạc, muốn tìm bà mai tốt nhất trên trấn trên. Để bà mai đến nhà Thang địa chủ đưa lời mai mối, bàn chuyện đính ước cho tiểu nhi tử nhà mình và con gái duy nhất của ông ta.
Phó Chu liền nhịn không được buột miệng hỏi Phó Huân. “Cha, nhà chúng ta phòng ốc chật hẹp như vậy. Nếu Tứ đệ thành hôn, người sắp vào cửa lại là con gái duy nhất của Thang địa chủ. Nàng đã quen sống an nhàn sung sướng ở nhà lớn, liệu có chê nhà chúng ta nhỏ hẹp hay không? Theo ta thấy nên cha nương nên tìm người đến xây phòng ốc mới lớn hơn, Tứ đệ thành thân có phòng rộng rãi để ở. Như thế nhà chúng ta cũng nở mày nở mặt với Tứ đệ muội bên kia”.
Chuyện này đời nào Vương thị hay Phó Huân đồng ý. Chưa nói đến dù phòng ốc hiện tại nhà bọn họ ở có hơi nhỏ, nhưng cũng đã hơn rất nhiều nhà trong thôn. Lại nói nếu xây phòng ốc mới thì bạc đâu ra? Lão Tứ đi khảo thí vừa rồi cũng đã đưa ra mười lượng bạc. Sắp tới còn lo chuyện hôn sự của lão Tứ, tiền mời bà mai, rồi sính lễ, cưới hỏi không cần dùng đến bạc chắc? Cả mấy tháng nay Phó gia bọn họ thu nhập không được được bao nhiêu. Phó Huy hay Trương thị thi thoảng mới đưa vài chục văn cho Vương thị để chi tiêu trong nhà, ngoài ra đều đã mang đi “trả nợ” cho hai con sói mắt trắng Phó Thần bên kia. Chỉ còn Phó Huân cùng Phó Chu, Chu thị ra ruộng làm việc. Với bản tính của hai phu thê Phó Chu cũng đủ hiểu, hoa màu hai người chăm sóc còn kém hơn nhà người khác một khúc, bán cũng không được bao nhiêu tiền.
“Bây giờ xây phòng ốc mới, ngươi ra bạc sao?”. Vương thị sắc bén nói.
Ai ngờ Phó Chu lại nghĩ đến phương hướng khác, gã cắn răng nói. “Không xây cũng được, nhưng sau này đừng để Tứ đệ muội chê phòng ở chật chội. Sau dùng lí do đó để cha nương và hai phu thê Tứ đệ phân nhà chúng ta và Nhị ca ra ở riêng. Ta sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó đâu! Vất vả thì ta là người chịu, đến khi Tứ đệ sắp làm quan lớn lại làm hiền tế nhà giàu có. Nhà chúng ta sắp tới được hưởng phúc đến nơi rồi. Muốn đá ta ra ngoài, đừng có hòng! “.
Lời gã vừa nói, làm Phó Huân và Vương thị trợn mắt há mồm. Hai người bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phân gia, là ai cho gã cái suy nghĩ như vậy?
Phó Chu không chịu nhưng Phó Huy lại chịu. Hắn nói nhà cửa đúng là chật hẹp, đại ca đại tẩu đã phân gia, vậy bây giờ cha nương để hắn phân gia ra cũng tốt.
Vương thị tất nhiên là dựng mắt không đồng ý, còn nói nguyên lai Phó Huy luôn có suy nghĩ bất hiếu như vậy trong lòng. Hắn không muốn phụng dưỡng cha mẹ già trong nhà, nên muốn tìm đường ở riêng.
Chu thị thấy chuyện tốt trước mắt, nếu Phó Huy phân gia vậy thì phòng ở sẽ dư ra. Vương thị Phó Huân hay lão Tứ cũng không thể lấy lí do, nhà cửa chật hẹp ép nàng ta và Phó Chu cũng phân gia ra ở riêng nữa. Một nhà hai vợ chồng nàng ta vẫn được ở lại hưởng phúc. Thế nên Chu thị chen mồm hai câu nói: Nhị ca Nhị tẩu cũng có bản lĩnh nên ra ngoài lập sự nghiệp riêng.
Vương thị nghe vậy còn không hiểu nàng ta nghĩ gì sao? Bà ta vung tay cho nàng ta hai cái tát. Chu thị ấm ức nhưng người tát tai nàng ta là mẹ chồng, cho nên nàng ta không thể đánh trả. Chỉ có thể ôm mặt gào khóc loạn nhà.
Phó Huân nhìn nhà cửa chướng khí mịt mờ, tiếng khóc thiên hôn địa ám y như nhà có tang. Lão mặt trướng như gan heo, ôm ngực khó thở. Đương gia ngã xuống, làm cả một nhà Phó gia loạn thành một đoàn.
Phó Huy lại chỉ lạnh lùng nhìn Phó Huân và những người trong nhà. Hắn hiểu rõ cha đây là cố ý làm cho hắn xem vào mắt.
Chu tẩu, một trong những paparazzi lợi hại nhất trong đám “chị em bà dì” của Hà Ý Nhiên, nhà lại sát vách Phó gia liền hào hứng kể lại như thật.
Hà Ý Nhiên cười híp mắt, như vậy mới đúng á! Phó Huân cùng Vương thị đây là chỉ mới nếm mùi vị “chướng khí mịt mờ” mà thôi, chờ sau khi con dâu tốt của tiểu nhi tử vào cửa rồi. Họ mới bắt đầu chính thức biết đến, cái gì gọi là “Làm bậy thì không thể sống”.
Vì bữa tối có hai vợ chồng Phó Huy đến nhà, nên Hà Ý Nhiên vào bếp làm lẩu. Sẵn tiện phân một phần cho Cát thúc Nguyên thẩm cùng Phó An nếm thử, thời gian này ba người cũng rất vất vả. Quan trọng là biểu hiện rất tốt, rất vừa ý y và Phó Thần.
Vì thế đương gia trong nhà là y sẽ không bạc đãi bất cứ ai!
Rất xứng đáng được mang ra biểu dương và tán thưởng một phen!
Gia vị lẩu đã có sẵn nên chỉ cần hầm xương làm nước dùng là đã xong. Rau cỏ, thịt, cá, các nguyên liệu ăn cùng đã có Phó Thần đích thân rửa sạch sẽ.
“Đừng có chạm mãi vào nước lạnh, dù có thân thể khỏe mạnh cũng không được chủ quan”. Hà Ý Nhiên nhìn nam nhân nhà mình ngồi rửa rau trong chậu nước lạnh, khẽ nhíu mày nói.
“Ta sẽ không bị lạnh”. Phó Thần vẻ mặt ánh mắt dịu dàng nhìn y trả lời. “Em lạnh ta mới sợ hãi”.
Hà Ý Nhiên sâu sắc nhận ra nam nhân nhà mình ngày càng dịu dàng.
“Rau củ mùa đông khó mua, lẩu lại là thứ cần dùng đến nhiều rau ăn kèm. Ngoài nấm ra, trong thôn đều có trồng đủ loại, huynh nhờ lý chính thông báo chuyện chúng ta muốn thu mua rau trong thôn đi. Sẽ thu mua theo giá thị trường, nếu ai làm ăn không chân thật nên mạnh tay xử lí”. Việc nhà họ mở tửu lâu lớn trên trấn trên, sớm muộn cũng sẽ có người biết và đồn đãi. Hà Ý Nhiên đã nghĩ ra việc này “bịt miệng” một số người.
Cho dù Hà Ý Nhiên đang nghĩ vậy, cũng tính ra đối sách bớt gây sự chú ý. Thì chuyện hai người họ mở tửu lâu đặc biệt lớn, lại rầm rộ tuyên truyền trong thời gian qua như vậy. Sớm đã có vài người trong thôn lên trấn mua bán biết đến. Nhưng hiện giờ đa số người trong thôn đều rất hiểu biết, có biết cũng sẽ không nói ra. Đặc biệt nếu là chuyện liên quan đến hai người nhà bọn họ.
“Ngày mai ta sẽ đi gặp lý chính thúc, em mau vào trong bếp, ngoài này lạnh”. Phó Thần nhíu mày nói.
Hà Ý Nhiên bĩu môi, y chưa lạnh đến mức đông lạnh đi. Chưa kể trên người y lúc này đang bị quấn như cái bánh tét. Chính là do người nào đó, mỗi sáng đều đè y ra quấn hết lớp này đến lớp khác lên người.
Hà Ý Nhiên cùng Phó Thần chờ được hai phu thê Phó Huy đến nhà họ, thì trời đã tối mịt. Hà Ý Nhiên đều hiểu hai người họ đây là muốn tránh cả nhà Phó Huân, và người xung quanh đây cho nên trời tối đen không nhìn rõ người mới đến. Làm vậy tránh để những người “hữu ý” nói ra nói vào, đến tai Vương thị và Phó Huân. Lúc đó bà ta lại kéo qua đây làm phiền hai người y và Phó Thần.
Hà Ý Nhiên mỗi lần như vậy đều rất bực mình nghĩ, không lẽ nào chỉ vì cái “thanh danh trên danh nghĩa” này, mà hai người y và Phó Thần phải chịu đựng cả cái nhà cực phẩm kia mãi sao? Nên tìm dịp tung tin Phó Thần được nhận nuôi ra ngoài mới đúng, nhưng y lại lo nghĩ về Phó Thần nên mới ngập ngừng không quyết định chuyện này.
“Đại ca Đại tẩu”. Sau khi chào hỏi, Phó Huy và Trương thị mới e dè ngồi xuống bàn cơm rộng rãi.
Hà Ý Nhiên gắp cho Phó Thần mấy miếng thịt cừu, rồi mới vớt tiếp thịt cho hai người bọn họ. “Đây là nhà Đại ca các ngươi, đừng lần nào tới cũng khách khí như vậy. Tốt hơn là nên qua lại nhiều hơn, đừng bận tâm hay suy nghĩ mấy lời đồn đãi bên ngoài gì đó”.
“Vâng”. Hai phu thê đều cúi đầu nhìn thịt trong chén. Không biết đây là món thịt gì mà lại thơm như vậy.
“Đây là món mới do Đại tẩu các ngươi nghĩ ra, chúng ta mở tửu lâu trên trấn bán thứ này”. Phó Thần nhàn nhạt lên tiếng. “Hai ngươi nếm thử xem, tay nghề Đại tẩu của các ngươi còn hơn đại trù trấn trên”.
“Vâng, quả nhiên rất thơm ngon”. Trương thị mỉm cười.
“Tay nghề Đại tẩu quả thật rất tốt”. Phó Huy gật gù, dù có là rau xào Đại tẩu cũng xào rất ngon, hơn hẳn người khác xào.
Phó Thần cũng gật đầu, tức phụ hắn làm gì cũng đều là tốt nhất. Hắn đưa tay gắp một miếng cá vào chén tức phụ nhi bên cạnh. “Ăn nhiều thịt, đừng chỉ có ăn nấm với rau như vậy”.
“Ta ăn nhiều sẽ mập đấy”. Mùa đông lại ít vận động, y cũng không muốn thấy hết mùa đông này y sẽ tròn xoe đến mức có thể lăn khi đi đường.
“Em có mập, ta cũng không chê”. Chưa kể tức phụ hắn lại quá gầy. Phó Thần mặt tỉnh bơ nói.
Hai gò má Hà Ý Nhiên đỏ lên. “Còn phu thê Nhị đệ ở đây nữa đó, huynh nói gì vậy?”. Mặt y có dày hơn nữa, cũng biết không nên nói mấy lời ngọt ngào này trước mặt người ngoài có biết không?
“Ta chỉ nói sự thật, còn sợ Nhị đệ và Nhị đệ muội chê cười sao?”. Phó Thần hiếm khi không cho là đúng.
Phó Huy và Trương thị đã quá quen phương thức lúc hai người Phó Thần ở cạnh nhau, nên chỉ cười nói. “Chúng ta còn hâm mộ Đại ca và Đại tẩu không hết, sao có thể chê cười được”.
Trương thị cười dịu dàng. “Đại Tẩu có mập lên vẫn là người xinh đẹp nhất”.
“Đúng”. Phó Thần hiển nhiên nói.
Hà Ý Nhiên cười cong mắt, nội tâm lại đang nghĩ “ta là soái ca”.
“Thịt có rất nhiều, hai người đừng có ngại ngùng. Phải ăn thật no bụng”.
“Chúng ta sẽ không, Đại ca Đại tẩu yên tâm”. Phó Huy cười lễ phép nói với Hà Ý Nhiên.
Nhìn căn phòng tuy đơn sơ nhưng lại ấm áp đến lạ, hai phu thê Phó Huy bỗng thấy hơi chua xót. Đây mới là không khí của một gia đình, không như nơi hắn và tức phụ ngụ bây giờ kia. Đến bữa ăn cơm cũng phải nhìn sắc mặt người khác.
Sau khi ăn uống no đủ, bốn người ngồi trước cái bàn nhỏ bày đầy điểm tâm và trái cây. Bên cạnh là bếp than nhỏ đang cháy bùng bùng, Hà Ý Nhiên mang khoai lang ném vào. Mùi khoai lang chín thơm ngọt nháy mắt lan tỏa khắp căn phòng.
“Đại ca đại tẩu, Nhị đệ cũng không quanh co lòng vòng dấu giếm hai huynh tẩu. Ta cùng tức phụ đều có ý ra riêng, nhưng mấy ngày trước ta có đề cập với cha nương vẫn không được họ tán thành. Còn dẫn đến việc nương thường ra vào bóng gió làm khó tức phụ của ta và Minh nhi. Ta biết Đại ca là người có bản lĩnh, hiểu biết nhiều. Đại tẩu lại là người có nhiều chủ ý, không biết có thể chỉ điểm cho chúng ta một đường sáng không? Để chúng ta có thể tự do thoải mái sinh hoạt qua ngày tháng sau này”. Phó Huy lựa lời nhìn hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên mở miệng nói.
Trương thị hai mắt cũng đỏ hồng, ánh mắt đầy hi vọng nhìn hai người họ.
Hà Ý Nhiên thở dài một hơi, Đại tẩu ta đây có nhiều chủ ý thì làm được gì? Còn không phải chủ yếu do hai người các ngươi, đặc biệt là Phó Huy ngươi.
Phó Thần làm người mạnh mẽ, hắn không muốn dùng cách lòng vòng quanh co để đạt được mục đích. Hắn luôn dùng cách trực tiếp nhất, để đạt được thứ mình muốn làm. Với lời Phó Huy nói vừa rồi, không phải hắn không có cách. Nhưng ý tứ của Phó Huy bây giờ là không muốn làm quá mức, Phó Huy vẫn muốn duy trì mối quan hệ với một người Phó Huân này. Cho nên mới nhờ tức phụ của hắn ra mặt chỉ điểm.
“Cho dù có ra ở riêng, nếu ngươi không đủ mạnh mẽ. Không thể khống chế xử lí tốt mọi chuyện của nhà mình, thì có khác nào không ở riêng.” Phó Thần sờ nhẹ quai của chén trà trên tay nói.
“Sẽ không, Đại ca Đại tẩu. Phu quân ta sẽ không hướng về cha nương bọn họ, chúng ta sẽ hiếu kính nhưng là trong khả năng của mình. Cũng giống như một trăm văn tiền đại ca đại tẩu đưa cho cha nương hàng tháng vậy”. Trương thị kích động đến mức không kịp chờ Phó Huy mở miệng, nàng đã vội vàng nói lên.
Phó Thần đưa mắt nhìn sang Phó Huy.
Phó Huy cũng gật mạnh đầu. “Thứ đệ muốn chính là sau này có thể hiếu kính cha một người, bao nhiêu thì bao nhiêu còn người khác đệ không quan tâm.”
Phó Huy từ nhỏ là được Phó Thần dẫn theo chăm sóc mấy năm. Sau khi Tần thị cũng chính là thân nương của Phó Huy qua đời, cuộc sống của cả hai anh em Phó Thần và Phó Huy ngày càng tệ hại hơn. Phó Huy còn đỡ hơn chút, nhưng Phó Thần ngày ngày không bị đánh thì bị Vương thị mắng chửi. Năm đó cũng chính là Vương thị, bà ta đề nghị với Phó Huân muốn bán hai người Phó Thần và cả Phó Huy đi. Cho nên nói đến tình cảm với Vương thị, hay huynh muội gì đó với mấy người Phó Chu. Phó Huy hắn không có cảm tình gì. Đến cả Phó Huân bao năm qua, Phó Huy cũng đã dần tuyệt vọng rồi.
“Hai ngươi nếu đã nói ra được thì tốt nhất là nên như vậy. Ta không muốn nhìn thấy Thần ca phải suy tư đau lòng quá nhiều nữa, khi thấy sinh hoạt của hai phu thê ngươi trải qua ngày càng khó khăn”. Hà Ý Nhiên nhíu mày nói. “Cũng chính vì các ngươi còn chưa phân gia, cho nên Thần ca và ta mới chưa ra tay đến phía ngươi. Sau này sinh hoạt của hai người các ngươi ngày càng tốt hơn, thì cũng nên giữ vững sự quyết đoán như bây giờ”.
“Vâng, chúng ta đều hiểu”. Phó Huy trong mắt đều là kiên định.
Đại ca Đại tẩu không phải là không muốn giúp đỡ hai vợ chồng hắn, mà là lo sợ những gì hắn làm ra đều bị cha và mấy người Vương thị đoạt đi hết. Hắn hiểu rõ điều này.
“Phân gia không khó, với tình hình hiện nay của nhà các ngươi. Ta không phải là không có cách, chỉ là không biết ngươi có thể quyết tâm không?”.
“Ta có thể, chỉ cần có thể tách bọn họ ra. Xin Đại tẩu chỉ điểm”. Phó Huy lên tiếng.
“Vương thị không muốn phân gia, cũng chỉ vì hai điểm. Một là ngươi chịu khó, ruộng nương trong nhà đều là ngươi ra sức nhiều nhất. Ngươi cũng hay ra ngoài làm công làm mướn, mang tiền về cho nhà. Nếu ngươi phân gia, ai làm ruộng? Ai kiếm thêm tiền mang về? Phó Chu kia sao?. ”
Phó Huy gật đầu, còn Trương thị mắt đã đỏ hoe.
“Điểm thứ hai, thứ cho ta nói thẳng. Phó Huân muốn khống chế, giữ được ngươi bên người vì Đại ca ngươi”.
Phó Huy ngạc nhiên nhìn lên Phó Thần rồi lại nhìn Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên nhướn mày. “Ta nói không đúng? Hay là ngươi nghĩ không ra?”.
Phó Huy mờ mịt nhìn Phó Thần, môi mấp máy lắc đầu.
Đúng là một đứa bé “ngu hiếu” bao năm á!
Hà Ý Nhiên liếc Phó Huy một cái.
“Nếu không có ngươi ở tại Phó gia, Thần ca sẽ lựa chọn trở lại nơi Thanh Lâm thôn này sao?”. Hà Ý Nhiên chỉ điểm hắn. Còn chưa nhắc đến việc cũng nhờ Phó Huy “đứa bé” này, mà y mới gặp được Phó Thần.
“Đại ca ngươi sẽ trở lại Thanh Lâm, nhưng sẽ chỉ đến gặp một nhà Tần cữu. Mà không bao giờ trở lại nơi này nữa”.
Cũng suýt thì bỏ qua “Đại Tẩu” mỹ nam ta đây!
Phó Huy bị đả kích, từ tuyệt vọng đến hoàn toàn không biết nên nói gì. Nguyên lai vì bạc trong tay đại ca, mà cha hắn lại muốn khống chế hắn ở cùng một nhà như vậy. Nếu là trước đây, có lẽ cha hắn cũng chỉ phản đối chuyện hắn muốn phân gia, chứ không kiên quyết như bây giờ.
Phó Thần lại không mảy may thay đổi cảm xúc.
“Muốn phân gia ngươi cũng cần phải làm rõ hai vấn đề. Một, ngươi dù phân gia nhưng vẫn phải làm Phó Huân tin tưởng rằng, lòng ngươi vẫn hướng về ông ta. Hai, ngươi phải làm cho Vương thị không muốn phân gia không được. Nếu Vương thị đồng ý chuyện phân gia, ngươi còn sợ cha ngươi không đồng ý sao?”. Hà Ý Nhiên chỉ nói đến đây là dừng, không thể cầm tay Phó Huy dắt hắn đi làm từng việc được. Để cho hắn động não đi.
“Vương thị sợ nhất là việc gì phải tiêu đến bạc trong nhà, Phó Huân thì chỉ cần mỗi tháng vài đồng tiền ngươi hiếu kính lên.” Phó Thần nhàn nhạt nói.