*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỳ Ý Nhiêm vừa dùng chày gỗ đập dập vài trái dưa leo thành miếng nhỏ*, vừa cằn nhằn “đại ca không gian” lần thứ tư trong ngày.
Những lúc cần thiết thì cư nhiên lại không đáng tin như thế, y hệt tên Đại thần xuyên việt kia!
Cái thế giới này thật không thể tin tưởng được ai mà!
Í, ngoài Đoạn Hành Vân ra nha!
(*Không biết các thým biết không, chớ người Trung cho dưa leo thiệt dài vào cái túi lưới sạch, sau đó dùng chày gỗ táng cho dưa leo bầm dập ra là được chứ không cắt miếng ra như chúng ta đâu).
Kỳ Huy Nguyệt trút dưa leo vào tô gỗ lớn, cho vào hai thìa nước tương, hai thìa giấm, một chút muối, dầu mè, một thìa đường trắng, hai thìa tỏi và ớt băm nhuyễn, ngò cắt nhỏ vào chung rồi trộn đều, cuối cùng là rắc đậu phộng rang lên!
Chua chua cay cay —— rất vừa miệng!
Chờ Kỳ Huy Nguyệt trộn xong đĩa dưa leo thì đám gia vị cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Thời đại này, giấm và đường bên ngoài bán rất mắc do quá quý giá, nhà bình thường khi nấu ăn cũng không dám cho vào.
Đoạn Hành Vân hàng ngày cũng không nấu nướng, những thứ gia vị Kỳ Huy Nguyệt đang dùng này đều là do hắn nhờ Dương thẩm chuẩn bị giúp, buổi trưa thẩm đều đã gói mang qua đây cho y.
Nhưng —— mỗi thứ phân lượng đều thật sự rất ít!
Nghĩ đến giấm, hai mắt Kỳ Huy Nguyệt nheo lại.
Giấm rất mắc rất quý à?
Đường thì có chút khó do không đủ nguyên liệu và công cụ nhưng dấm thì—— không chắc nha!
Khóe môi nhỏ nhắn của y cong lên, hai mắt hoa đào to tròn cũng híp lại thành hai hình trăng non.
Cười xong, y nhanh tay làm nốt món thịt heo xào cay, thịt nạc heo mang ra thái mỏng thành từng lát, tỏi lột vỏ đập sơ, ớt tươi đập nhuyễn, gừng cắt khúc thái sợi, ngò thái nhỏ.
Bắc chảo sắt lớn lên bếp lò, chờ đợi cho đến khi lòng chảo bốc khói nghi ngút, sau đó cho ba thìa lớn mỡ heo vào, mùi mỡ heo thơm nừng lập tức bốc lên trong căn bếp nhỏ, phát ra âm thanh tí tách. Đổ thịt heo đã thái mỏng vào chảo dầu, giảm lửa rồi chiên sơ cho đến khi từng miếng thịt heo chín đến bảy phần, tất cả đều ngả sang màu vàng hơi nâu thì múc ra ngoài, tiếp tục tăng lửa cho ớt, gừng thái sợi và tỏi vào chảo mỡ vừa rồi chiên thịt, chiên cho hỗn hợp tỏi ớt gừng thơm vàng đến khi hơi cháy xém. Bước cuối cùng là đổ tất cả thịt heo vào, nêm tàu xì*, nước tương, chút đường cùng đảo nhanh tay. Hoàn thành!
(*Tàu xì: 黑豆 豆豉 đậu đen muối mặn, chúng là một hương vị phổ biến nhất trong ẩm thực của Trung Quốc, người Tầu chuyên gia sài cho các món cá hấp, cá om, sườn heo hấp và nó là thứ tui hận nhất quãng thời gian ăn uống ở bên đó @@).
Những lát thịt heo béo ngậy, hòa quyện cùng vị của ớt cay, mùi hương đặc trưng của tàu xì, mùi thơm của gừng tỏi hòa lẫn nhau —— rất thơm ngon!
Kỳ Huy Nguyệt dọn cơm lên bàn, thấy sắc trời đã tối sầm, y xuống bếp lấy lửa lên châm vào cây đèn dầu trên bàn trong nhà chính. Ánh sáng yếu ớt từ đèn dầu lập tức tỏa ra, chỉ chiếu sáng được một vùng nhỏ. Ngay sau đó, lại vội vàng quay trở lại phòng bếp bắc một nồi nước lớn để lát hai người y và khi Đoạn Hành Vân trở về có thể chia nhau tắm rửa.
Phần còn dư ra thì dùng để rửa chén đĩa nữa, cổ đại không có dầu rửa chén gì đó thật phiền phức mà!
Y bị đám người Kỳ gia đưa mỗi tấm thân không và chỉ có thêm tấm chăn rách đi cùng đến Đoạn gia, quần áo đồ dùng cá nhân sử dụng hàng ngày gì đó đều không có lấy một món, điều này đối với người có tính sạch sẽ như y đúng là cực hình!
Hết cách rồi!
Cố gắng chịu đựng qua đêm nay, sáng sớm ngày mai y quay trở lại Kỳ gia một chuyến thu dọn đồ đạc xem sao.
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi, đi ra cửa hiên trước nhà, đứng ngoài sân, nhón chân duỗi cổ ra chờ đợi Đoạn Hành Vân sớm trở về.
Dương thẩm và con gái thẩm là Dương Đào vội vàng ăn xong cơm tối thì cùng nhau chạy đến Đoạn gia, giờ này Đoạn Hành Vân chưa trở về, thẩm có chút lo lắng Kỳ Huy Nguyệt sợ tối khi ở một mình. Hai người vội vàng một đường vừa đi đến cổng thì gặp Đoạn Hành Vân trở về, Dương thẩm hô nhỏ. “Vân tiểu tử, ngươi trở lại rồi a! Thẩm còn tính qua xem Tiểu Thất đâu”.
Dương Đào mỉm cười. “Vân đại ca”.
Đoạn Hành Vân gật đầu. “Ta vừa về đến!”.
“Hành Vân!”. Nghe thấy tiếng động và âm thanh người nói chuyện từ bên ngoài truyền vào nhưng do trời quá tối Kỳ Huy Nguyệt không nhìn thấy gì, cho nên y cố gắng duỗi cổ ra ngoài hô một tiếng.
“Ân, ta đã về!”. Đoạn Hành Vân xoay mặt đáp lời vào phía trong sân.
Kỳ Huy Nguyệt nghe được tiếng hắn liền hớn hở chạy bình bịch ra mở cổng.
Dương thẩm nghe hai người đối đáp qua lại, thẩm cười tủm tỉm, dúi cho Đoạn Hành Vân một cái bọc. “Đây là đồ ngươi nhờ thẩm chuẩn bị, mai là chợ phiên nên thẩm chỉ lấy một bộ qua. Nếu ngươi về rồi thì mau vào! Thẩm và Đào muội muội ngươi liền không vào ngồi nữa, chúng ta liền trở về”.
Đoạn Hành Vân nhìn bọc trên tay, biết là y phục cho vật nhỏ mà trước đó hắn dặn thẩm giúp chuẩn bị trước đó, liền gật đầu. “Đa tạ Dương thẩm!”.
“Mau vào nhà đi! ——”. Dương thẩm quay sang vỗ lên tay Dương Đào. “Đào nhi, chúng ta đi thôi!”.
“Tạm biệt Vân đại ca!”.
Đoạn Hành Vân gật đầu rồi đứng nhìn theo bóng hai người Dương thẩm rời đi, khi chắc chắn hai người về đến đường rẽ vào cổng nhà Dương gia thì hắn mới xoay người bước vào.
Kỳ Huy Nguyệt đứng sau cánh cổng còn đang sốt ruột, không biết Đoạn Hành Vân nói chuyện với ai mà mãi chưa đi vào thì thấy hắn đã bước đến. Y lập tức cười tít mắt. “Huynh về rồi?”.
Đoạn Hành Vân đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn gầy yếu chìm trong bóng đêm, đối phương vừa thấy hắn thì nở nụ cười híp hai mắt lại thành hai mảnh trăng non.
Đáy lòng hắn nhẹ rung lên một cái tràn đầy mảnh ấm áp!
Trong đầu không tự chủ được có một suy nghĩ bỗng nhiên nhảy ra.
Có phải rất lâu trước kia đã luôn từng có một người vẫn luôn đợi chờ hắn trở về nhà?
Kỳ Huy Nguyệt thấy hắn đứng yên, y khó hiểu mở miệng. “Hành Vân?”.
“Ừ, ta đây!”. Đoạn Hành Vân cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều. Hắn tiến đến, đưa tay xoa lên đầu y. “Đợi lâu rồi sao?”.
Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm gật gật đầu, cũng không tránh đi bàn tay hắn đang xoa loạn trên đầu mình. “Hôm nay thu hoạch thế nào?”.
Hai người một trước một sau đi vào hiên nhà.
Đoạn Hành Vân thả sọt tre đầy ắp trên vai xuống. “Cũng tạm được!”.
Kỳ Huy Nguyệt nhìn một sọt tre lớn đầy ắp, thật là biết săn thú lại còn săn được rất nhiều luôn nha. “Đúng rồi! Vừa nãy huynh nói chuyện với ai ở cổng sao?”.
Đoạn Hành Vân đưa cái bọc nhỏ trên tay cho đối phương. “Dương thẩm và con gái thẩm mang y phục đến cho em, thấy ta thì liền đưa cho ta nhưng không có đi vào”.
“A!”. Kỳ Huy Nguyệt nhận cái bọc trên tay, nhìn nhìn rồi lập tức liền cảm động.
Y bao năm qua luôn chỉ có một mình, có phải ——!!!
Ở nơi xa lạ này —— có phải cũng sẽ có nhiều người lo lắng cho y?
Y có Đoạn Hành Vân, giờ lại có thêm một nhà Dương thẩm!
Đoạn Hành Vân nhìn y không chớp mắt, hắn vu vơ lên tiếng đánh vỡ cảm xúc của người trước mắt. “Ta chỉ dặn thẩm chuẩn bị trước một bộ, ngày mai là chợ phiên, khi đó chúng ta cùng đi dạo rồi mua tất cả những thứ em và trong nhà đang cần bổ sung sau.”
Kỳ Huy Nguyệt mở to mắt. “À!”.
Nam thần tình đầu của y thật sự chu đáo không chịu nổi!
Ngày mai, y phải nhân cơ hội đi chợ phiên, chú ý xem xét ở nơi này xem có phương pháp nào có thể nhanh chóng kiếm tiền không?
Y phải nhanh chóng kiếm tiền về báo đáp lại Đoạn Hành Vân a!
“Từ xa chưa về đến cổng nhà, ta đã ngửi thấy mùi thơm!”.
Kỳ Huy Nguyệt hồi thần, y cười cong mặt mày. “Đúng a! Ta nấu cơm, xào rau, còn nấu canh trứng gà nữa nha. Huynh rất đói rồi đi? Mau mang sọt tre ra giếng nước để gọn rồi rửa tay vào ăn cơm”.
“Được! Ta vào ngay”.
Kỳ Huy Nguyệt gật đầu, y đặt bọc y phục nhỏ qua một bên rồi chạy xuống bếp bắc nồi cơm vẫn đang được hâm nóng trên bếp lò lên nhà chính, lại rót chén nước lớn đặt lên cạnh bàn ăn cho Đoạn Hành Vân.
Vào rừng nguyên ngày chắc hắn đã sớm vừa đói vừa khát rồi đi!.
Khi y đang xới cơm thì Đoạn Hành Vân đã đi đến. “Mau ngồi xuống uống chén nước xong rồi ăn cơm!”.
“Được!”. Đoạn Hành Vân đúng là hơi khát, cho nên dùng một hơi lớn uống hết chén nước trong tay.
Nguyên liệu nấu ăn không hề có nhiều, cũng thực đơn giản. Trên bàn cũng chỉ có hai đĩa món ăn và một tô canh trứng nấu cà chua, bên trên điểm chút hành thái xanh tươi nhưng Đoạn Hành Vân cảm thấy khá ngạc nhiên.
Khi ăn rồi mới biết cả ba món đều đầy đủ sắc hương vị, nếu nói tay nghề Kỳ Huy Nguyệt quá tốt cũng không phải là nói quá.
Nhìn chén cơm có đến hai phần là độn bằng khoai, Đoạn Hành Vân hơi nhíu mày, hắn chậm rãi nói. “Ngày mai đến chợ phiên, khi trở lại chúng ta sẽ mua gạo trắng và tất cả gia vị còn thiếu trong nhà về, cơm ăn hàng ngày cứ dùng gạo trắng nấu, em không cần thiết phải tiết kiệm!”.
“A!”. Kỳ Huy Nguyệt nghe thấy chợ phiên thì hai mắt sáng lên. “Huynh thích ăn gạo trắng?”.
Đoạn Gia thôn là nơi cằn cỗi không thích hợp trồng lúa nước cho nên so với giấm, đường hay thịt heo thì gạo trắng, bột mì cũng đắt đỏ quý giá không kém.
Nếu muốn ngày ngày được ăn gạo trắng thì sắp tới phải nhanh chóng tìm ra biện pháp kiếm tiền thật nhanh và thật nhiều a!
Kỳ Huy Nguyệt vừa nhai nhóp nhép vừa suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền về nuôi nam thần nhà mình!
“Ừ, chúng ta chỉ có hai người trong nhà có dùng gạo trắng nấu cơm cũng không tốn kém bao nhiêu!”. Đoạn Hành Vân không dấu vết gật đầu, thực ra hắn ăn gì cũng được nhưng người trước mắt thì không, hắn thương tiếc y.
“Mai mang thú rừng đến tiệm quen đổi sang bạc, rồi đưa qua trả nợ sính lễ Kỳ gia”. Hắn câu môi cười chêu chọc người đối diện.
Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi.
Chúng ta không trả là tốt nhất!
Nhưng nghĩ đến chuyện nếu một đám cực phẩm đó mà không nhận được sính lễ của Đoạn Hành Vân mang qua, chắc chắn đám người đó sẽ không để yên cho hai người y và hắn đâu, có khi còn khua chiêng gõ trống đánh đến cổng nhà không biết chừng.
“Sau này sẽ không cho bọn họ chiếm thêm chút tiện nghi nào nữa!”. Cuối cùng là được đi chợ phiên thăm thú cho nên Kỳ Huy Nguyệt chốt lại một câu.
Sính lễ gì đó đã khiến nam thần tình đầu của y rất chịu thiệt rồi biết không?
Đoạn Hành Vân bật cười. “Ừ, không cho bọn họ chiếm lợi nhà chúng ta!”.
Nhà chúng ta gì đó —— ngại ngùng chết người a!
Cơm tối ăn xong, Đoạn Hành Vân đốt đuốc lên tức thì trong sân sáng bừng một mảnh. Hai người chia nhau ra làm việc, một xử lý con mồi, một rửa chén đĩa ngoài giếng nước bên ngoài.
Bản lĩnh đi săn của Đoạn Hành Vân quả thật không tồi!
Trong sọt lớn ngoài hai con nai trưởng thành còn có thêm năm sáu con gà rừng, trọng lượng cũng phải đến hai trăm cân, vậy mà hắn đeo trên lưng đi bộ một đường mấy tiếng về đến thôn cũng thật làm người bái phục, sức lực này là thần lực trời sinh sao?
Ngay lập tức, Kỳ Huy Nguyệt lại nghĩ đến con gấu đen ba trăm cân thì —— câm nín luôn rồi!
Thú rừng đều đã được lột da lông xong xuôi, Đoạn Hành Vân dùng mấy túi da lớn cho tất cả thịt thú vào bên trong, sau đó cột vào dây rồi thả thật sâu xuống đáy giếng.
Nước giúp hạ nhiệt rất tốt, nhiệt độ dưới đáy giếng thấp hơn nhiệt độ trên bờ rất nhiều, cho nên có thể giúp bảo quản thịt tươi mới lâu hơn không bị hư hỏng. Nếu không với cái thời tiết nóng bức như ở Đoạn Gia thôn lúc này, chỉ cần để thịt thú ở bên ngoài một vài canh giờ thôi thì xem chừng cũng sẽ phải vứt hết đi rồi chứ đừng nói đến ngày mai.
Thực ra không gian của Kỳ Huy Nguyệt có thể giữ tươi tất cả thực phẩm, dù qua bao ngày, khi lấy ra thì vẫn cứ tươi mới không hề biến chất hay thay đổi như lúc ban đầu nhưng hiện tại không thể để lộ ra.
Hù chết người đó biết không!
Cổ đại mê tín, Đoạn Hành Vân thì y cũng có thể tin tưởng được đấy nhưng nếu để ai đó khác biết được đến sự tồn tại của không gian, có khi còn tưởng y là ma quỷ phương nào thi triển tà ma ngoại đạo gì đó.
Sẽ mang y đi thiêu sống thì sao?
Nghĩ thôi cũng thấy rất sợ hãi rồi!
Mạng nhỏ phải đặc biệt quý trọng!
Chờ hai người tắm rửa xong, Kỳ Huy Nguyệt hỏi Đoạn Hành Vân phòng trống bên cạnh y có thể sử dụng không?
Dù sao trước kia đó cũng là phòng của cha mẹ Đoạn.
Trời đã tối muộn, sau một hồi đưa đẩy.
“Ta sẽ không làm gì em!”. Đoạn Hành Vân tỏ ra mình là chính nhân quân tử, hai mắt đầy chân thành nhìn đối phương. “Chưa kể —— phòng ở kia giờ đã chứa rất nhiều đồ lại bụi bặm, không thích hợp cho người ngủ lại”.
Kỳ Huy Nguyệt nhìn vào ánh mắt thuần khiết của hắn: “….”.
Ta biết huynh sẽ không làm gì ta!
Nhưng —— ta sợ ta sẽ làm gì huynh a!
“Nếu em còn không yên tâm, ta ngủ bên ngoài nhà chính là được, còn em ở trong phòng của ta!”. Đoạn phúc hắc dối lương tâm mà nói. “Gần sáng bên ngoài chỉ hơi lạnh chút mà thôi nhưng ta trước giờ rất khỏe mạnh sẽ không bị cảm lạnh gì đó đâu, cùng lắm là ——!!!”.
Kỳ Huy Nguyệt cảm động đến rối tinh rối mù, rồi lại thấy hơi chột dạ —— bản thân mình rõ ràng “thèm khát” chiếc nhan sắc và body của đối phương, vậy mà đối phương còn ngây thơ không hề hay biết!
“Chúng ta ngủ với nhau đi!”. Kỳ—— tỏ vẻ mình là sói nhưng thực chất là cừu nhỏ —— Huy Nguyệt bỗng nắm chặt hai tay Đoạn Hành Vân, y thề thốt bảo đảm. “Ta khi ngủ đều rất ngoan, không có lăn giường hay chiếm sang phần giường của huynh đâu! Huynh yên tâm nha!”.
Còn sau khi ngủ say rồi thì ta không biết đâu!
Kỳ Huy Nguyệt hơi >.< một chút!
Đoạn Hành Vân cong môi cười, hai mắt phượng lóe lóe, cười đầy ẩn ý.
“Chúng ta ngủ với nhau đi?”.
Cuối cùng, hai người ngủ trên cùng một giường trong phòng Đoạn Hành Vân.
Kỳ Huy Nguyệt mới đầu còn khá qui củ, nằm sát bên phía trong giường đất nhưng đó chỉ là trước khi ngủ, còn sau khi ngủ say rồi —— tư thế thô bỉ không chịu nổi!
Tứ chi như bạch tuộc quấn chặt lấy người nằm bên cạnh, hai tay nhỏ không chỉ sờ loạn cả đêm, đôi khi còn có xu hướng đưa vào quần trong sau lớp trung y của Đoạn phúc hắc.
Đoạn Hành Vân đưa mắt nhìn người đang nằm sấp phía trên mình: “….”.
Hắn rất bất đắc dĩ, ôm một đoàn mềm mại trong lồng ngực nhưng —— chỉ được đơn thuần ôm và ngủ!
Một đêm ngon giấc.
Vừa đến giờ Dần canh hai, Kỳ Huy Nguyệt đã nghe thấy động tĩnh từ bên cạnh truyền đến, y mơ màng mở mắt ra, đã thấy Đoạn Hành Vân đang đứng lên mặc quần áo.
Đoạn Hành Vân chú ý thấy người đang ngủ khò khò cũng tỉnh dậy theo, hắn khẽ nhíu mày. “Tỉnh?”.
Hắn biết Kỳ Huy Nguyệt ngủ rất say, vậy mà hắn vừa động thì y cũng tỉnh lại?
Này là có bao nhiêu bất an a?
Kỳ Huy Nguyệt ngồi dậy, dụi dụi hai mắt lại gật gật đầu.
Chợ phiên mở ở trấn trên, cách rất xa Đoạn Gia thôn, nếu còn không dậy thì sẽ không kịp mất.
Người cổ đại không có bàn chải đánh răng tiện lợi và dễ sử dụng như ở thời hiện đại, mà sẽ lấy một cành liễu* thẳng, tạo thành hình dạng bàn chải. Nhà khá giả thì sẽ dùng muối trắng, bột gừng, bột quế… đánh cùng, còn nhà nông thì chỉ đơn giản ngậm nước trong miệng, sau đó cọ xát phần đầu dẹp đó vào răng, chà sát từ trong ra ngoài.
(*Tạo hình bàn chải bằng cành liễu)
Hai người nhanh chóng thu thập tốt, rồi khóa chặt cửa nhà chính, Đoạn Hành Vân đeo lên sọt tre đầy ắp sau lưng, còn Kỳ Huy Nguyệt xách theo giỏ trúc lớn trên tay.
Cả hai cùng nhau ra cổng đứng, chờ Dương thẩm đi qua là có thể xuất phát.