*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không cần hai người phải chờ bao lâu thì đã thấy Dương thẩm xách giỏ trúc lớn có lắp đậy trên tay, đang vội vàng đi đến.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt chào hỏi Dương thẩm.
Dương thẩm thấy y mặc y phục mới của Dương Đào trên người vẫn là hơi rộng, thẩm nhíu khẽ mày. Đoạn Gia thôn bọn họ hay các thôn xóm quanh đây đều có suy nghĩ như nhau, cho dù các hộ gia trong nhà sinh hoạt kham khổ nhưng mỗi nữ nhi trong nhà đều được chiều chuộng hơn hán tử, không phải làm việc nặng cũng không cần xuống ruộng thu hoạch vào ngày mùa. Trong nhà có đồ ăn ngon ngoài hài tử còn nhỏ ra thì đối tượng được chăm chút hơn là mấy nữ nhi chưa xuất giá. Kỳ Huy Nguyệt và con gái thẩm cùng bằng tuổi nhau nhưng xem chừng y so với Đào nhi nhà bà là gầy yếu hơn nhiều, nghĩ đến đây thẩm càng tỏ ra chán ghét phản cảm với đám người một nhà Kỳ gia. Hài tử này ở Kỳ gia chắc chắn vẫn luôn trải qua không tốt, cha nương không còn cũng đồng nghĩa không có người có thể bảo hộ y, với cái đức hạnh kia của Kỳ lão thái thì —— không nói cũng đủ biết những thứ vòng vo trong đó.
Nghĩ vậy, Dương thẩm vừa cười vừa lôi kéo tay y đi ở phía trước. “Mau đi thôi! Nếu không xe la trong thôn sẽ kín người ngồi hết mất, chúng ta không chiếm được chỗ phải đi bộ lên trấn trên sẽ mệt chết!”.
Trong Đoạn Gia thôn chỉ có hai xe la, một cái là của nhà lý chính thúc và cái còn lại của nhà Đỗ Lang thúc. Vào những lúc chợ phiên như thế này, mọi người ai cũng muốn nhân cơ hội lên trấn trên tham gia chợ phiên, để bán chút ít đồ vật tự tay làm ra hay lương thực, thực phẩm trong nhà có sẵn để kiếm chút bạc mua vài thứ về dùng trong sinh hoạt trong nhà. Vì thế, mỗi lần đều là phải chen chúc nhau để có thể giành được chỗ ngồi.
“Hảo!”. Kỳ Huy Nguyệt ngoan ngoãn để thẩm kéo đi.
Đoạn Hành Vân đi sát phía sau, thi thoảng đưa mắt nhìn đường đi dưới chân, còn phần lớn ánh mắt hắn vẫn là dừng trên người ai kia.
Chờ ba người vội vã đi đến đầu thôn, trên hai xe la đã sắp ngồi kín người.
Lý chính thúc nhìn thấy bọn họ đi đến, ông đưa mắt nhìn Kỳ Huy Nguyệt rồi thấy Đoạn Hành Vân đeo sọt lớn sau lưng, liền lên tiếng. “Dương thẩm, Hành Vân tiểu tử, Tiểu Thất đến rồi? Mau lên xe đi”.
Dương thẩm chào hỏi lý chính. “Lý chính, nhà chúng ta ba người!”. Thẩm móc trong hà bao trong ống tay áo ra thả vào sáu văn tiền, rồi nhanh chóng kéo tay Kỳ Huy Nguyệt lên xe la, thẩm để y ngồi bên trong cùng của buồng xe, bản thân ngồi ở giữa kế đó là Đoạn Hành Vân ngồi ngoài cùng.
Kỳ Huy Nguyệt chớp chớp mắt nhìn Đoạn Hành Vân.
Mau trả tiền đi xe cho Dương thẩm a!
Chúng ta không thể chiếm lợi của thẩm ấy biết không?
Đoạn Hành Vân cười cười rồi đưa mắt ra hiệu cho y nhìn vào giỏ trúc có lắp đậy y đang cầm trên tay.
Kỳ Huy Nguyệt khó hiểu, mở lắp giỏ trúc bên cạnh ra 囧.
Bên trong là có một cái hà bao màu đen còn mới, hà bao không hề có hoa văn hay họa tiết thêu nào dư thừa.
Hai mắt y sánh lấp lánh.
Xèng nha!
Y đưa tay cầm lên, lại còn rất nặng. Có lẽ đây là cả gia tài trong nhà hai người hiện tại rồi.
Đoạn Hành Vân ánh mắt đầy ý cười nhìn y.
Kỳ Huy Nguyệt hơi rối rắm sau đó lại cười tít mắt đáp lại, y cảm thấy Đọan Hành Vân đúng là rất tin tưởng y a!
Đến tài chính trong nhà cũng giao vào tay y rồi nè!
Nhưng sao nãy giờ y cầm giỏ trên tay mà không phát hiện ra “kho báu” ở bên trong vậy?
Dương thẩm nhìn hai người “mắt qua mày lại” thẩm cũng hớn hở theo, kéo tay Kỳ Huy Nguyệt chuyện trò.
Thôn dân đã sớm chú ý đến ba người bọn họ, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang đến bên này.
Khi nhìn đến sọt tre lớn đầy ắp thịt thú rừng mà Đoạn Hành Vân đặt bên cạnh, ánh mắt mọi người đều là hâm mộ, cũng có ghen tị. Ai cũng biết ở Chiêu Dương huyện bọn họ, muốn săn thú phải đến núi Lĩnh bên kia, sâu trong núi đều là thú ác thứ dữ, đâu phải ngươi muốn đi là đi được.
Cho nên tuy sợ hãi, xa lánh Đoạn Hành Vân nhưng thực ra thôn dân Đoạn Gia thôn cũng có không ít hán tử thầm hâm mộ bản lĩnh của hắn.
Ánh mắt mọi người rời khỏi sọt tre của Đoạn Hành Vân, tập trung đến trên người Kỳ Huy Nguyệt.
Dù biết rõ vòng vèo trong câu chuyện của một nhà Kỳ gia vừa xảy ra, nhưng vẫn có người nhịn không được cảm thấy xem thường Kỳ Huy Nguyệt.
Ngươi nói xem, một nữ tử chưa xuất giá, vậy mà công khai ở chung nhà cùng một hán tử cũng chưa thú thê như vậy, cô nam quả nữ ở một chỗ, cho dù sắp tới sẽ đại hôn nhưng cũng không ai nghĩ đó là chuyện vẻ vang gì.
Trong tư tưởng của bọn họ bao đời nay, nữ tử có thể tìm cái chết để giải thoát tất cả mọi vấn đề gặp phải, nhưng thanh danh không thể bị vấy bẩn mảy may.
Kỳ Huy Nguyệt mà biết bọn họ nghĩ cái gì y sẽ trợn trắng mắt xem thường, thanh danh cũng không đổi được sang mỳ Ý, pizza, cá hồi, tôm hùm… lão tử mới không cần cái thanh danh đó!
Chưa kể —— Đoạn Hành Vân là nam nhân tốt, ta không cảm thấy thiệt thòi vì cái thanh danh không ăn được gì kia!
“Hừ! Chẳng biết kẻ lắm miệng nào đặt điều cho một nhà Kỳ gia ta, bây giờ bọn họ không mở to mắt ra mà nhìn xem đi. Tiểu Thất nhà chúng ta, lúc này mới trôi qua có hai ngày mà đã có váy áo mới mặc trên người, lại còn cầm bạc ngồi xe la đi chợ phiên, sinh hoạt chính xác là trải qua thật tốt! Vậy mà có kẻ không có mắt vu hãm đồn đãi một nhà Kỳ gia ta lập mưu mưu hại cháu gái, thật sự đúng là đồ miệng rộng, ghen tị với Tiểu Thất nhà ta nên nói bậy có phải không?”. Một giọng nói chanh chua lại the thé vang lên, tiếng nói lớn đến mức những người có mặt ở đây đều nghe thấy.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Sao y quên mất mấy con hàng cực phẩm bên Kỳ gia cũng sẽ đi chợ phiên nhỉ?
Cực phẩm quả nhiên là cực phẩm!
Nói đến thật hay a!
Dương thẩm nhíu chặt mày, thầm nghĩ mấy người Kỳ gia này đúng là không mặt không mũi.
Thôn dân xung quanh xem thường nhìn Dương thị, Tần thị và Lưu thị ba con dâu nhà Kỳ gia đang đi đến bên này, ai lấy đều tỏ vẻ đám người này giống y hệt mẹ chồng các nàng, là một dạng người không biết xấu hổ!
Cả một nhà bày mưu hạ mê dược lên người thân cháu gái mới mười bốn mười năm tuổi lại mồ côi cha nương, tính toán mang đi bán cho người làm tiểu thiếp, mà giờ còn ở đây nói đến như là đương nhiên như vậy?
“Còn không phải sao? Thấy Tiểu Thất nhà chúng ta gả cho một hảo nam nhân, trải qua sinh hoạt tốt, ăn ngon mặc đẹp nên bọn họ ghen tị đặt điều vu hãm Kỳ gia chúng ta!”. Dương thị cũng đưa mắt nhìn về phía Kỳ Huy Nguyệt, thấy y mặc trên người váy áo mới màu thiên thanh được cắt may bằng vải bông thượng đẳng, váy cúp ngực*, ống tay rộng viền thêu, hoa văn trên vai cùng đai lưng cũng mang ý nghĩa cát tường, đây là kiểu y phục mà các nữ tử chuẩn bị xuất giá trong thôn, mỗi người đều chuẩn bị ít nhất hai bộ để mặc về nhà chồng. Bà ta thầm nghĩ đúng là vừa ra khỏi nhà đã mặc thật tốt! Có khi Kỳ Huy Nguyệt còn đang vui mừng vì Kỳ gia bọn họ đã “tác hợp” cho y gả cho Đoạn Hành Vân có phải không?
(* Váy cúp ngực màu thiên thanh).
Thôn dân nhìn ba con dâu một nhà Kỳ gia 囧囧.
Hảo nam nhân?
Đoạn gia hán tử Đoạn Hành Vân à?
Cái tên hán tử hung thần ác sát kia là người tốt ư?
Vậy mà các ngươi cũng nói ra khỏi miệng được?
Không sợ lão thiên gia giáng sấm sét xuống đầu các ngươi sao?
“Đúng vậy nha~!”. Không đợi Dương thẩm nổi đóa lên, Kỳ Huy Nguyệt giữ bàn tay thẩm lại, vỗ vài cái như muốn trấn an thẩm bình tĩnh lại.
Tần thị, Dương thị và thôn dân xung quanh đều nhìn sang Kỳ Huy Nguyệt.
Đoạn Hành Vân nãy giờ sắc mặt vẫn là lãnh tĩnh không thay đổi mảy may, chỉ khi nghe thấy giọng nói của ai kia, hắn mới nhìn sang y rồi không rời tầm mắt đi nơi khác nữa.
“Đại bá nương nói không sai, Vân ca ca là người tốt!”. Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm. “Huynh ấy chẳng gây xích mích trộm cắp cãi cọ cùng ai, cũng chẳng làm mấy chuyện phóng hỏa giết người, lại còn giang tay tương trợ ta, giúp đỡ ta lúc khó khăn nhất, lẽ nào không phải người tốt sao? Chí ít thì tốt hơn những kẻ tự cho là người thân ruột thịt, nhân lúc nửa đêm gà gáy hạ mê dược cho ta, sau đó muốn mang bán ta đi làm tiểu thiếp cho người giàu có để đổi lấy bạc. Đại bá nương, Nhị bá nương và các đại thẩm, tẩu tử nói có đúng không?”.
Dương thẩm cười hớn hở, vỗ đùi cái đét. “Chính là như vậy a! Vân tiểu tử nhà chúng ta chỉ là ít nói, chứ hắn cũng chẳng phải người xấu giống như mấy kẻ mặt dày luôn nhận mình là người tốt kia đâu, đến thân thích còn muốn mang đi bán lấy bạc thì tốt vào đâu được. Tiểu Thất, thẩm thấy ngươi còn nhỏ tuổi mà hai mắt lại sáng đến rõ ràng”.
Nhìn đôi mắt hoa đào của Kỳ Huy Nguyệt cười híp lại, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, giọt lệ chí dưới đuôi mắt trái của y cũng như vui vẻ cười theo.
Đoạn Hành Vân không vì đối phương giải thích hay nói lời hay cho mình mà vui vẻ, trái lại hai lông mày kiếm của hắn nhăn lại.
Em ấy không cần cười với ai ngoài hắn ra!
Sau này, chờ đại hôn xong hắn có nên chỉ để em ấy ở trong nhà, không cho ra ngoài gặp người khác?
“Muốn bán người ta thì thôi đi, ngay cả khi bán không được nữa, bị mọi người phát hiện ra chuyện tốt thì bắt đầu lại muốn tẩy trắng chính mình. Nào có chuyện hay như vậy?”. Dương thẩm hả hê cười nói tiếp.
Thôn dân ghé đầu nhau xì xào, thật ra lời Tiểu Thất Kỳ gia và Dương thẩm nói cũng không sai.
Đoạn gia hán tử Đoạn Hành Vân chỉ là xa lánh người và lầm lì ít nói chứ hắn từ trước giờ ở trong thôn chưa hề xảy ra việc cãi cọ, đánh nhau hay tranh chấp với bất cứ ai bao giờ.
Đoán chừng đây là Kỳ gia không muốn trông nom cháu gái mồ côi cha nương, muốn bán đi nhưng không ngờ Đoạn gia tiểu tử lại cứu người về. Cũng nói lên rằng Vân tiểu tử cũng là người làm được một việc tốt.
Mấy kẻ lòng dạ rắn rết một nhà Kỳ gia này mới chính là kẻ xấu, việc thất đức như hạ mê dược bán người vậy mà còn dám làm ra.
Lưu thị nãy giờ không lên tiếng, bà ta nhìn ánh mắt những người bên cạnh liền hiểu, sắc mặt lập tức trầm xuống cực kỳ không dễ nhìn, thật muốn đem Đại tẩu và Nhị tẩu của bà ta đá thẳng về Kỳ gia. Đầu óc không hơn được đứa trẻ ranh như Kỳ Huy Nguyệt thì thôi đi, ngay cả miệng lưỡi cũng không đấu lại. Nếu hai người vô dụng này không lắm miệng xỏ xiên, vội vàng đi minh oan cho chính mình thì có khi chỉ cần nhìn Kỳ Huy Nguyệt sống tốt lên, là thôn dân có khi còn nghĩ Kỳ gia bọn họ đã kiếm được rể tốt cho cháu gái mồ côi, lúc đó thì cần gì phải đi giải thích chuyện hạ mê dược gì kia, đổi lại có khi còn chiếm được phần lớn hảo cảm của tất cả mọi người trong thôn. Hiện tại thì tốt rồi, mấy câu của Kỳ Huy Nguyệt kia đã làm cho thanh danh Kỳ gia bọn họ đã đen nay lại thêm đen một tầng lớn.
Kỳ Huy Nguyệt chết tiệt kia! Từ lúc nào lại trở lên lợi hại, miệng lưỡi bén nhọn như vậy?
Dương thị và Tần thị hai mắt trợn trừng, theo thói quen còn muốn hất hàm mở miệng muốn mắng chửi Kỳ Huy Nguyệt mấy câu. Lại một lần nữa chạm phải ánh mắt lãnh liệt của Đoàn Hành Vân lia tới, hai người rùng mình nhanh chóng ngậm miệng, rồi lủi nhanh về phía xe la còn lại của Đỗ Lang thúc.
Dương thẩm cười khinh thường liếc xéo qua. “Đúng là một người so với một người mặt còn dày hơn cả thành giếng của thôn, cứ tưởng không ai biết thanh danh bản thân họ và một nhà bọn họ đã đủ thối nát rồi sao? Lát ta lên đến chợ, nếu có gặp người Điền Gia thôn, ta phải rêu rao chuyện tốt nhà họ đi khắp nơi mới được”.
Kỳ Huy Nguyệt nghe Dương thẩm cằn nhằn mà dở khóc dở cười, chú ý đến một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình chăm chú, y đưa mắt lên, quả nhiên là tình đầu kiêm người tốt của mình, y cười tít mắt đáp lại Đoạn Hành Vân.
Đoạn Hành Vân sắc mặt lúc này mới thoáng dịu đi đôi chút.
Kế tiếp trên đường đi đều là cười cười nói nói, một đường không nhanh không chậm.
Trên đường gặp rất nhiều hán tử thôn dân đang gánh quang gánh, đeo sọt tre đầy ắp và nặng nề đi về hướng trấn trên, trong đó có không ít phụ nhân tụ tập thành một nhóm người, ai lấy đều đang vừa đi vừa cười nói.
Ngồi xe la sẽ tiết kiệm được cả quãng lớn thời gian di chuyển nhưng cũng có không ít người lựa chọn đi bộ lên trấn trên. Thứ nhất là trong thôn chỉ có hai chiếc xe la, số lượng người cần đi lại quá đông không thể đáp ứng được đủ chỗ và thứ hai thật ra là đa số thôn dân nghèo khó cho nên muốn tiết kiệm, không lỡ bỏ ra hai văn tiền này. Hai văn tiền không nhiều nhưng vào ngày mùa cũng có thể dùng mua hai cái trứng gà, có thể thay thế món mặn khác dùng để bổ sung thể lực cho hán tử làm việc nặng trong nhà.
Khi tia nắng lóe lên phía trời Đông thì xe la cũng dừng lại mảnh đất trống rộng rãi trước cửa trấn.
“Đến nơi rồi, mọi người xuống đi thôi! Đến giờ Tỵ canh nhất (10h sáng) ta ở nơi này chờ mọi người, ai về sau thì đành phải thuê xe khác hoặc đi bộ về”. Lý chính dừng xe bên đường lớn, nói với những người có mặt ở trên xe.
Bên kia, xe la của Đỗ Lang thúc cũng theo đó mà dừng lại.
Trên mảnh đất trống rộng chừng năm mẫu*, cũng chính là nơi dành riêng cho các thôn dân thuộc mười năm thôn xóm quanh Chiêu Lâm trấn nơi đây, để thôn dân hàng tháng mở họp chợ phiên trao đổi với nhau, hai lần vào đầu tháng và cuối tháng. Thôn dân mang nông sản, đồ thủ công, đồ vật… muốn bán đến nơi này trao đổi cùng nhau.
(* Đơn vị mẫu của Tầu Khựa, một mẫu (亩/畝) bên họ bằng khoảng 667m². Còn của chúng ta là 3600m².)
Còn bên trong trấn là các hộ dân sinh sống nơi đó mua nhà, cửa tiệm tự mở hàng kinh doanh. Mặc dù mặt hàng bên trong trấn do thương hộ buôn bán sẽ tinh xảo hơn nhưng do là mua qua bán lại nên giá cả tất nhiên là tương đối đắt đỏ.
Cứ vào dịp chợ phiên là các hộ thương nhân trong trấn cũng kéo nhau ra ngoài này, cùng thôn dân mua bán trao đổi tùy ý, đa phần vì bọn họ đều mua được các mặt hàng từ chính tay thôn dân, không cần qua mối lái như vậy thấy lời hơn rất nhiều.
Ngày thường cũng có thôn dân vào trấn nhưng số lượng đặc biệt không có đông đảo như mỗi lần mở chợ phiên như bây giờ.
Kỳ Huy Nguyệt lại thấy hình thức mở chợ phiên ở Chiêu Lâm trấn này khá giống hội chợ ở thời hiện đại, đều là tập trung tất cả các mặt hàng, đặc sản khắp nơi vùng miền về bày bán ở một địa điểm, hình thức này còn có tác dụng hơn chợ truyền thống hàng ngày rất nhiều, lại còn khá thu hút sự chú ý và lôi kéo nhiều người đến tham gia mua bán.
Đoạn Hành Vân muốn vào trấn trong bán thịt thú cho lão bản tửu lâu quen biết, chưa kể dầu thực vật, muối, vải vóc… đều được bán trong cửa tiệm lớn bên trong trấn, cho nên trước hết bọn họ sẽ vào trấn, lát mới trở ra. Còn Dương thẩm mang trứng gà nhà đẻ lên chợ phiên muốn đổi lấy chút thịt mang về, nhưng thẩm mỗi lần cũng đều đem theo một lượng lớn hà bao, khăn tay thêu mà con gái thẩm là Dương Đào làm ra, hiện tại cũng phải cầm đi cửa tiệm xảo tú phường bán, vì vậy ba người đều tiện đường nên không cần tách ra.