*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rời khỏi chùa Đại Pháp, hai người Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân đánh xe vòng trở lại trấn trên và ghé vào chợ phiên đi dạo mua đồ.
Uớc chừng do vài ngày trước có tuyết rơi, cho nên lần này Kỳ Huy Nguyệt không mua được mấy thứ sơn trân tươi ngon thường thấy, thịt thú rừng cũng càng là không có, mùa đông lạnh giá thú rừng nhà người ta cũng chạy đi tìm nơi ấm áp tránh rét hết rồi, đành phải mua nửa con heo, cùng vài bộ ruột heo, nội tạng và xương sườn heo mang về nhà, lại đến tiệm đồ khô mua thêm đậu hũ khô, măng khô, các loại hạt, điểm tâm, kẹo đủ loại cũng mua rất nhiều.
Đặc biệt là giấy đỏ để viết câu đối, hoành phi, đồ thờ cúng đêm giao thừa, vàng mã dùng để đốt cuối năm và pháo giấy là không thể thiếu!
Ngày Ba Mươi tháng Chạp thường niên, còn gọi là ngày Trừ tịch. Theo như phong tục ở nơi đây thì người thân còn sống phải đến viếng mồ những thân nhân đã mất, dọn dẹp sạch cỏ dại mọc trên bia mồ và mang đồ đến cúng bái, đốt giấy tiền vàng mã ngoài đó.
Kỳ Huy Nguyệt dù “trước đây” sinh ra ở nơi này, nhưng ở trong nhà khi đó bởi vì còn là “tiểu cô nương”, cho nên y chưa bao giờ phải tự tay sắm sửa mấy thứ cần dùng trong những dịp này, hiện tại đã khác, đã có chồng, có nhà chồng thì việc hệ trọng này tất nhiên rơi đến trên đầu y.
Hai người ghé qua Thành Phúc dược đường một chuyến, giao hai loại dược cho Tiền chưởng quầy theo hạn định, với một phần quà lễ Tết năm mới toàn đồ ăn sơn dã của nhà nông gia cũng cùng đưa qua, Tiền chưởng quầy cười đa tạ rồi nhận lấy, cũng đáp lễ cho Kỳ Huy Nguyệt một hồng bao lì xì lớn.
“Lì xì năm mới trước cho tiểu bất điểm ngươi!”. Tiền chưởng quầy vui tươi nói.
“Đa tạ Tiền thúc thúc!”. Kỳ Huy Nguyệt nhận bao lì xì hớn hở cười.
“Haha, nếu đầu năm sau chờ khi tuyết tan, đường trong thôn và trấn trên giao thông rồi, nếu ngươi đích thân đến giao dược một chuyến cùng Đoạn tiểu tử, thì Tiền thúc lại cho ngươi một bao lớn khác!”. Tiền chưởng quầy vung tay hago phóng nói.
Kỳ Huy Nguyệt rối rít gật đầu, tỏ vẻ mình chắc chắn phải có được bao lì xì lớn đó.
Tiền thúc vuốt râu cười rất vui vẻ, đối với “tiểu đồng bọn” thường buôn chuyện cùng mình, ông đúng là có đủ mười phần yêu thích đối phương, đối phương giống tiểu nữ nhi trong nhà ông vậy.
Do là cuối năm nên sinh ý của dược đường đặc biệt tốt, vì thế hiếm khi mà Tiền chưởng quầy không lôi kéo Kỳ Huy Nguyệt buôn chuyện như mọi khi, từ khi dược liệu trị — cái kia yếu được người biết đến, dược đường mà Tiền chưởng quầy quản lý sinh ý ngày càng ăn lên làm ra, khách nhân tìm đến nhiều hơn, vì tin tưởng: Đến cả XXX không được gì kia, mà Thành Phúc dược đường bọn họ còn trị được, huống chi là vài bệnh trạng không nghiêm trọng như thế cho lắm!
Đông gia của Thành Phúc dược đường họ Lục ở kinh thành xa xôi, trước đó cũng gửi đến một phần quà lễ trị giá cả trăm lượng bạc, tặng tới vị “thần y” — nhà bốn đời có kinh nghiệm chữa trị XXX sinh lý yếu mà hắn chưa từng gặp mặt, thông qua Tiền chưởng quầy.
Quà lễ của vị Lục đông gia này là vài bộ trang sức, trâm cài đang thịnh hành ở hoàng thành và mấy cây vải dệt gấm Vân Châu thượng đẳng, màu sắc đều là hồng đào, trắng thuần, vàng nhạt — dùng cho nữ tử!
Kỳ Huy Nguyệt nhìn quà lễ: “….”.
Có thể đổi thành bạc được không?
Vì cái gì lại không tặng ta tờ ngân phiếu hay vài dược liệu quý hiếm trấn tiệm của dược đường các ngươi cũng được a!
Cớ gì lại tặng mấy thứ này, nhà ta cũng không có nữ nhi lớn cần gả chồng a!
Vì thế đâu cần chuẩn bị trước của hồi môn!
Tiền chưởng quầy: “….”.
Đoạn Hành Vân nhìn lễ vật, mặt không biểu tình.
Dù sao đây cũng là tâm ý của vị lão bản đứng sau Thành Phúc dược đường, Kỳ Huy Nguyệt nội tâm không ngừng rít gào nhưng mặt mày vẫn cười đến cong cong, gửi lời đa tạ tới Tiền chưởng quầy rồi cùng Đoạn Hành Vân rời khỏi.
Sau ngày Mười Năm tháng Chạp, trời lại tiếp tục hạ tuyết.
Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân chuẩn bị quà lễ Tết mang đi biếu tặng vài nhà trong thôn và nhà mẹ đẻ của Dương thẩm bên kia thời gian qua luôn cùng nhà hai người họ giao hảo, còn Trác Túc Triệt bên kia thì — không nghĩ qua!
Quan hệ giữa song phương hiện tại là quan hệ làm ăn, quan trọng là trong mắt chỉ có lợi nhuận, lúc trước Trác Túc Triệt có thể ra mặt giúp hai người bọn họ phần lớn là vì hắn cũng chiếm được thứ tốt cho chính mình từ trên người hai người, nếu sau này có thể tiến đến mối quan hệ thân thiết hơn ví như bằng hữu, thì khi đó sẽ tính sau đi.
Quà lễ Tết cũng không có gì quá sang quý, một bình lớn giấm táo, một cân đường đỏ, một phần lạp xưởng và thịt heo ướp tương, một phần điểm tâm trấn trên bán và cuối cùng là một cân rượu trắng. Tuy vậy nhưng so với thôn dân nơi này đây đã được coi là trọng lễ!
Năm phần quà lễ chia ra lần lượt là Dương gia, Hồng gia, và nhà lý chính thúc ở trong thôn bọn họ, còn hai phần còn lại là nhà mẹ đẻ của Dương thẩm, Tuyền gia phía bên kia và Cung thẩm ở Điền Gia thôn.
Tuyết ngừng rơi, Đoạn Hành Vân liền vào thôn đưa lễ đi tặng, còn phía bên Điền Gia thôn thì hắn đánh xe bò đi cùng Dương thúc và Dương thẩm cũng về gửi lễ Tết nhà mẹ đẻ.
Đoạn Hành Vân khi trở lại thì mang về rất nhiều thứ, năm hộ gia không có gì trân quý nhưng cũng đều dùng những thứ tốt nhất trong nhà để đáp lễ lại nhà hai người, có trứng gà nhà đẻ, gà nhà nuôi và gạo nếp loại thơm ngon nhất.
Kỳ Huy Nguyệt vui tươi hớn hở thu hết vào trong phòng bếp.
Để dành ăn Tết!
Mùa đông, ngày ngắn đêm dài, thời gian cứ vùn vụt trôi qua.
Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân bận rộn dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa cho ngôi nhà của mình, treo đèn lồng kết hoa gì đó là không thể thiếu nha!
Dù nhà chỉ có hai người thì ngày Tết cũng được coi như là dịp đặc biệt, đèn lồng lớn*, hoa lụa đỏ, được giăng đầy cửa nhà chính, phòng bếp, phòng chứa đồ, trước sân nhà, hai hàng rào trúc cạnh cổng cũng không bỏ qua!
Những chuỗi đèn lồng lớn nhỏ không đồng nhất được treo lên, nhẹ nhàng bay bay trong gió –!!!
Một màu đỏ nhìn qua đã thấy thực may mắn!
(* Sắp đến Tết rồi, các thým đã treo đèn kết hoa chưa!?)
Dương Đào từ xa thấy nhà hai người được trang hoàng thật xinh đẹp, nàng há miệng giơ ngón cái về phía Kỳ Huy Nguyệt, sau đó cũng chạy nhanh về nhà tìm cha nương, muốn nhanh chóng làm hoa lụa đỏ để trang hoàng chính nhà mình cũng trở lên đỏ đẹp y như thế!
Năm nay, Hồng gia và nhà lý chính trong thôn bỏ bạc làm vài bàn tiệc mời một số thân thích họ hàng và những người ngày thường có giao hảo cùng nhà bọn họ tới ăn cơm, hai người Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân chắc chắn là được lý chính và Hồng đại nương đến tận nhà mời khách đầu tiên.
Hàng năm, đến lương thực trong nhà dự trữ cho mùa đông và ngày Tết còn khó có được đầy đủ, nhiều nhà đến ngày Tết mới được ăn một đến hai bữa thịt, nhà lý chính trước giờ không nói, bởi vì nhà ông là hộ khá giả nhất thôn, mọi năm đều làm cơm mời khách và thân thích đến cùng ăn, nhưng nay thôn dân thấy không chỉ nhà lý chính, mà cả nhà Hồng gia đều bày tiệc rượu thịt chiêu đãi thân thích và mời khách đến ăn cơm thì mỗi người đều mang một vẻ mặt khác nhau.
Nhất là khi nhìn từng nồi lớn, chậu lớn đựng đầy thịt được chuẩn bị để làm tiệc, thôn dân đều thầm nghĩ, này là — Hồng gia và Tần gia đã không tiếng động thực sự phát tài! Số thịt kia của nhà lý chính không chỉ nhiều hơn mọi năm, mà ngay cả cá lớn đều mua đủ. Đồng thời, cảm thấy hiện tại ở trong thôn bọn họ, mấy hộ gia này đã được thăng cấp thành hộ thực sự là có nhiều tiền nhất thôn, có thôn dân còn lén lút nói: Đây chỉ là đi theo hai người nhà Đoạn gia bên kia mà đã phát tài, nếu vậy hai người Đoạn Hành Vân còn không phải đã sớm trở thành phú nông trong thôn rồi sao!?
Thực ra trong năm vừa rồi, ai cũng biết được chuyện mấy nhà bọn họ đi theo hai người Đoạn Hành Vân làm vài thứ sinh ý, họ chỉ biết là mấy nhà đó kiếm được tiền, nhưng không ai biết rõ thực ra thì có thể kiếm được bao nhiêu.
Việc này làm các hộ gia khác trong thôn đều ngó mắt nhìn theo.
Hối hận vì trước đó đã không giao hảo cùng hai người Đoạn Hành Vân, ngoài ra — không thiếu ghen tị đến đỏ mắt khi nhà người ta có thịt lớn rượu lớn ăn vào cuối năm, còn nhìn lại nhà ngươi xem, trong nhà có đến gần mười nhân khẩu mà cũng chỉ có thể mua hai cân thịt về ăn cho bớt thèm, hai cân thịt nấu lên còn không đủ chia mỗi người vài miếng.
Ngày nhà lý chính bày tiệc cơm, hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt đều đến sớm giúp đỡ.
Kỳ Huy Nguyệt dù có giao hảo tốt cỡ nào với nhà lý chính, thì y cũng chỉ là khách mời, vì vậy ngoài việc nhặt rau cỏ ra thì y không tính toán nhúng tay vào việc nấu nướng trong bếp.
Tần gia là hộ gia có truyền thừa làm lý chính nhiều năm, cha truyền con nối đến Tần thúc năm nay đã là đời thứ tư, nhân duyên hiển nhiên khác hẳn hộ biệt lập từ bên ngoài đến như Đoạn gia trước đây và hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt hiện nay, chỉ riêng thân thích đã mời đến hai mươi mấy người, còn lại là hàng xóm thân thiết hay qua lại cũng không hề ít, đây cũng chỉ là mời mỗi nhà một vị đương gia hán tử đến ăn, nếu là đi cả nhà, chỉ sợ có bày bàn đến kín sân trong, ra đến ngoài đường thì cũng không đủ chỗ ngồi.
Hôm nay Tần gia mời tiệc cơm cuối năm, tất nhiên là gọi cả nhà cữu cữu và Đường biểu ca của thúc, nhà ngay bên cạnh đến ăn, ngay cả con gái của Tần thúc thẩm đã gả chồng sang thôn bên cạnh, cũng đã đưa cả tướng công và hài tử một nhà trở về.
Nếu là thân thích của lý chính thì cũng thôi đi, nhưng vị cữu cữu Uông lão gia tử này của lý chính, lại chính là tướng công của Kỳ Uông thị, vị Đại cô nãi nãi trên danh nghĩa của Kỳ Huy Nguyệt, Uông thị trước đó cũng không tránh khỏi bị Kỳ gia liên lụy mà bị phạt hai mươi trượng hình, đến nay vẫn còn nằm trên giường ăn ngủ sinh hoạt đều cần người chăm sóc, bà ta không thể tự xuống đất đi lại được. Vì thế — Uông lão gia tử khi nhìn thấy Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt thì lập tức có chút không vừa mắt, con trai của lão ta thì càng là hung hăng mà trừng người.
Kỳ Huy Nguyệt sau khi biết chuyện thì bĩu môi, thầm nghĩ các ngươi có trừng rớt con mắt ra ngoài thì chúng ta cũng không mất đi miếng thịt nào, càng không mất đến bạc trắng bóc trong nhà chúng ta, ngươi trừng a, ngươi thoải mái trừng chúng ta cũng không “Care” ngươi đâu, cho ngươi tức đến nghẹn họng luôn!
Bàn ăn được phân biệt chia ra bàn hán tử ngồi riêng ở nhà trên và phụ nhân cùng hài tử ngồi dưới bếp. Đồ ăn bày tiệc chủ yếu là thịt heo hầm dưa chua, mỗi bàn một chậu lớn, ngoài ra còn có một con cá chiên lớn, còn lại là ít lòng heo xương heo hầm chung củ cải, món chính là cơm trắng nấu cùng thô lương.
Đoạn Hành Vân sợ tiểu tức phụ nhà mình ăn không đủ no, đồ ăn không vừa miệng, dặn dò một hồi nói chờ trở về hắn sẽ làm lẩu cho y ăn, rồi mới đi lên nhà chính ngồi xuống bàn nhập tiệc.
Kỳ Huy Nguyệt ngồi cùng bàn với Tần thẩm, Đại nhi tức của thẩm, Dương thẩm và mấy phụ nhân là thân thích của Tần gia, trong đó có Đại nhi tức của Uông thị, người này y đã từng gặp qua một lần tại ngày thành thân của y và Đoạn Hành Vân.
Không chỉ người ngoài biết, mà hai bên xác thực cũng chẳng vừa mắt nhau, cho nên đều yên tĩnh ăn cơm mà không nói một lời nào.
Tần thẩm lo lắng Kỳ Huy Nguyệt ăn không đủ no, lại tranh giành đồ ăn không kịp với đám phụ nhân kia, cho nên thẩm múc riêng cho y một chén thịt hầm, một khúc cá chiên lớn. “Mau ăn, ăn nhiều mới mập ra được! Nữ nhân là phải mập mạp một chút, sau này sinh đẻ mới dễ dàng!”.
Ngươi cứ nhìn trưởng nhi tức nhà thẩm thì biết!
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Ta có chồng rồi, ta không cần mập mạp đâu!
Chưa kể — dù không mập mạp thì ta cũng có thể sinh con một cách dễ dàng!
Ta chính là người có khả năng như thế!
Tiểu Uông thị cười xùy một tiếng, âm dương quái khí nói. “Đường tẩu, người nên ăn nhiều thì cũng là tẩu và chúng ta mới đúng, Đoạn gia người ta ở trong thôn đã sớm phát tài, ngày thường trong nhà bọn họ cũng đâu thiếu một miếng ăn này! Có khi thẩm nhiệt tình mời mọc nhưng trong lòng người ta còn đang chê món ăn đơn giản nhà nghèo chúng ta nấu ra đấy!”.
Dứt lời, Tiểu Uông thị liền giơ móng vuốt ra, nhanh chóng bới từ trong chén thịt hầm ra, lựa một miếng thịt ngon vội vàng gắp ngay vào chén của mình, trong khi chén của bà ta đã sớm đựng đầy đồ ăn, hiện tại nhìn qua rất giống một ngọn núi nhỏ.
Phụ nhân ngồi cùng bàn đều nhìn bà ta với ánh mắt bất mãn lại mang theo khinh thường.
Người này là quỷ đói đầu thai sao!?
Tần thẩm thì ngay lập tức sa sầm sắc mặt xuống, càng nhìn càng thấy người em dâu họ này chướng mắt, thẩm cũng không ngốc, biết rõ đứa em dâu này thời gian qua ghen ăn tức ở với nhà mình kiếm được chút tiền, chưa kể bản thân bà ta lại còn có một tầng quan hệ không tốt với Kỳ Huy Nguyệt, nhưng hiện tại Tiểu Uông thị không chỉ cạnh khóe hai người Đoạn Hành Vân, mà còn bóng gió gây hiểu lầm chia rẽ mối giao hảo của một nhà Tần gia và Đoạn gia.
Này còn là họ hàng thân thích với nhà một họ mà đã ghen tị rồi mang chủ ý xấu như vậy, nếu là người ngoài thì còn đáng sợ hơn thế nào nữa!?
Kỳ Huy Nguyệt chỉ cười tủm tỉm không nói gì, dù sao đây cũng là nhà Tần gia, mụ già kia lại là thân thích của lý chính, y cũng không thể không nể mặt chủ nhà mà gõ gõ bà ta vài cái được.
Tiểu Tần thị thấy sắc mặt nương đã đen thui, nàng liền nhanh chóng mỉm cười, bình tĩnh nhìn Tiểu Uông thị đang mải mê lựa thịt trên bàn. “Đường Đại thẩm nói đúng, nhà chúng ta nghèo nàn làm ra món ăn lại đơn giản, ta thiết nghĩ đường thẩm cũng không hợp khẩu vị với bàn đồ ăn ngày hôm nay đâu nhỉ?”.
Tần thẩm và mọi người trên bàn cũng đã sớm thấy nết ăn uống của Tiểu Uông thị quá khó coi, thẩm đặt mạnh đũa xuống bàn hừ một tiếng, dù sao người đến cũng là khách, thân là chủ nhà thẩm cũng không tiện nói gì.
“Hừ, không hợp ư? Ta xem bà ta nãy giờ sắp trèo cả lên bàn để lựa tất cả đồ ăn ngon vào chén mình rồi!”.
“Ăn uống đến là khó xem, không lẽ Uông gia các người ngày thường chưa từng ăn qua thịt sao?”.
“Chúng ta có nên ngồi qua một bên, để bà ta một mình được ăn uống cho thoải mái!?”.
Mấy phụ nhân thân thích khác của Tần gia thì lại không cần nể mặt mũi của ai, câu câu lời lời đều là chỉ trích thẳng mặt Tiểu Uông thị.
Tiểu Uông thị nghe người này một câu người kia một câu mà sắc mặt đỏ bừng, sau đó là tái mét, thầm nghĩ nhà Tần gia này đã sớm phát tài mà còn keo kiệt, ăn có mấy miếng thịt mà con gái họ cũng mở miệng chế giễu bà ta, mình rõ ràng chỉ nói tiểu tiện nhân Tứ phòng Kỳ gia này vài câu, mà chị dâu và cháu gái họ vì bợ đỡ tiểu tiện nhân kia, cho nên không tiếc lời nói xấu mình ngay trước mặt khách nhân.
Kỳ Huy Nguyệt cúi đầu và cơm, khóe miệng cong lên một nụ cười.