Chồng nhà Kỳ Huy Nguyệt hiện tại ăn cơm ở nhà trên của Tần gia, cũng là ăn đến không hề dễ chịu hơn so với vợ nhà mình đang ngồi dưới phòng bếp.
Nguyên lai —— Uông lão gia tử vừa nhập tiếc, sau khi mọi người cùng nhau uống qua hai chén rượu trắng, lão đã vội không chịu được khiêu khích Đoạn trùm thôn vài câu, chủ yếu là nói hai người bọn họ hiện tại ở trong thôn đã sớm phát tài, cũng nên nghĩ đến chuyện giúp đỡ hương thân cùng thôn, dù sao cũng không thể để tình trạng: Nhà hai người các ngươi ngày ngày ăn thịt mà không cho chúng ta ké một chút nước xương!
Hai con trai nhà lý chính sắc mặt đều biến đổi, nhanh chóng đưa mắt nhìn Đoạn Hành Vân, lại thấy hắn một biểu tình ung dung ngồi nghe diễn tuồng, còn nghe đến thập phần thích ý.
Lý chính nghĩ, ông đưa ra quyết định mời hai người Đoạn Hành Vân và tức phụ hắn tới làm khách là do đã suy tính cặn kẽ, uy vọng trong thôn của ông rất cao, ai cũng nể mặt ông, vì thế sẽ không có ai nhân cơ hội này, mà nói ra vài lời không hay dẫn đến mất mặt với hai người bọn họ, ai ngờ vị cữu cữu của ông này đúng là ——!!
Thật không hiểu ai cho lão mặt mũi lớn đến như vậy!
Lời Uông lão gia tử vừa nói ra, mọi người ngồi trên bàn nhất thời đều rối rắm, dù sao bọn họ đều cảm thấy lời Uông lão gia tử nói cũng không sai, nhưng Đoạn Hành Vân có nguyện ý giúp bọn họ không lại là do chính bản thân hắn quyết định, bọn họ có muốn ép cũng không có cớ gì mà ép được hắn.
Lý chính và hai nhi tử lại âm thầm kêu khổ, nhà mình hôm nay mời một nhà vị cữu cữu này qua đây thật là thất sách, có rượu có thịt ăn mà cũng không bịt được miệng lão lại.
Đoạn Hành Vân nghe diễn tuồng xong thì không thay đổi sắc mặt, hắn cong môi cười. “Hương thân cùng thôn thì chúng ta tất nhiên là sẽ giúp đỡ trong khả năng, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến mấy kẻ thân thích của Kỳ gia kia — đặc biệt là các ngươi!?”.
“Ngươi nói vậy là ý gì!?”. Uông lão gia tử mặt mày đỏ rần lên, trợn mắt dựng râu lên nói.
Nhi tử của lão —— lão Đại Uông gia sắc mặt cũng thập phần khó coi, lời này của Đoạn Hành Vân quá không nể mặt rồi.
Đoạn Hành Vân hai mắt cũng triệt để không còn ý cười. “Ta chính là nói nhà chúng ta sắp tới cũng đang có ý định sẽ giúp đỡ tất cả thôn dân trong thôn, để mọi người cùng nhau kiếm thêm chút bạc cải thiện sinh hoạt hiện nay, nhưng đó là thôn dân Đoạn Gia thôn, còn lại thì —— chúng ta cũng không nguyện giúp đỡ những kẻ có quan hệ thân thích với một nhà Kỳ gia bên kia, ngươi nghe rõ?”.
Uông lão gia tử và con trai của lão lập tức ngây người, Đoạn Hành Vân đây là muốn cô lập một nhà Kỳ gia thì thôi đi, còn lôi kéo những thân thích của Kỳ gia vào là sao!?
Chờ đến khi lão ta muốn cậy già lên mặt, chất vấn đối phương vài câu thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Đoạn Hành Vân, chẳng mấy chốc khí thế vừa rồi cũng bị thổi bay không còn tăm hơi.
Các hán tử và những người khác nghe Đoạn Hành Vân nói vậy thì đều thở phào một hơi, ai lấy đều rất thỏa mãn, ngay sau đó là ngươi một câu, ta một lời khuyên Uông lão gia tử bớt nói lại một câu, đây còn đang ở bên ngoài lại còn là nhà của lý chính, khuyên ông ta nể mặt lý chính một chút.
Uông lão gia tử thấy đám người nói trở mặt là trở mặt thì mặt mũi tức đến tái mét, lồng ngực phập phồng, đám người này chính là gió chiều nào theo chiều ấy, vừa rồi khi lão ta không sợ hãi mà nói những lời có thể đắc tội đến Đoạn Hành Vân thì không phải đám người này đều im lặng ủng hộ đó sao!? Nay thấy Đoạn Hành Vân hứa hẹn sắp tới sẽ cho bọn họ chỗ tốt, thì cả đám liền quay sang trách lão ta.
Đoạn Hành Vân rũ mắt mỉm cười, chỉ cần đối phương không có mắt đến mức, muốn tìm tiểu tức phụ nhà hắn gây chuyện thì cho dù đối phương có nhảy múa trước mặt hắn, hắn cũng lười quan tâm.
Có thể nói ăn một bữa cơm thôi, mà hai người Đoạn Hành Vân và tiểu tức phụ của hắn cũng ăn đến —— đặc biệt khó chịu!
Sau chuyện này, hai người cùng thương lượng rồi hạ quyết định, từ nay sẽ không đồng ý làm khách bất cứ nhà nào trong thôn và đến nhà họ ăn cơm nữa.
Nếu chỉ là ăn cơm, cùng hàng xóm giao hảo giao hảo thì không nói, nhưng ——ăn đến tình trạng ngươi phải chịu ủy khuất thì không đáng có biết không!?
Ăn xong bữa cơm, Đoạn Hành Vân vội vàng xuống bếp tìm tiểu tức phụ nhà mình, kể hết mọi chuyện xảy ra rồi —— nhân tiện cầu an ủi. “Ta còn chưa ăn no!”.
Nhìn chồng mình chưa được ăn no, còn chịu ủy khuất lớn đến cỡ vậy —— Kỳ Huy Nguyệt rất không hài lòng! Y nắm tay Đoạn Hành Vân vội vàng an ủi. “Chờ lát trở về nhà, ta làm một bàn lớn toàn đồ ăn ngon cho chàng được không?”.
Đoạn Hành Vân lập tức thu hồi vẻ mặt ủy khuất, cầm tay tiểu tức phụ nhà mình, dưới chân tăng nhanh cước bộ, như đạp mây mà đi.
Nhanh về nhà nấu cơm!
Đồ ăn tiểu tức phụ nhà mình nấu mới là ngon nhất!
Kỳ Huy Nguyệt bị kéo đi như bay: “….”.
Ngày hai mươi Bảy tháng Chạp, Kỳ Huy Nguyệt mang thịt heo tươi từ trong không gian ra, áp chảo, làm một nồi thịt hầm rau khô thật lớn, lại nhào bột làm thêm chút điểm tâm, bánh quai chèo, bánh cam đường, bánh tẩm vừng dùng để chiêu đãi khách nhân đến nhà vào mấy ngày Tết.
Sau khi tuyết ngừng rơi thì trời bắt đầu có nắng nhẹ, Đoạn Hành Vân lại chuyển hết chân giò heo ướp muối, thịt ướp muối, lạp xưởng xông khói ra phơi dưới hiên nhà bếp hong gió, tiểu tức phụ nói nếu làm như vậy thì sang năm khi ăn sẽ càng ngon miệng.
Đến ngày hai mươi Tám thì bắt đầu nhào bột, băm thịt heo làm nhân nặn sủi cảo, làm bánh bao, Kỳ Huy Nguyệt ngẫm nghĩ rồi làm thêm vài lồng bánh bao nước.
Sáng sớm trời rét lạnh, không muốn nấu nướng quá cầu kì thì có thể hầm cháo và hấp bánh bao nước nên ăn cũng không tệ.
Thời gian trôi qua, sáng sớm ngày Trừ tịch hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt đã dậy sớm luộc hai con gà trống, luộc thịt heo, làm bánh nếp, sắp xếp đồ cúng, vàng mã để vào giỏ trúc, để lát nữa mang đi viếng mồ của phu thê Đoạn lão gia tử và cha nương của nguyên thân, đêm hôm trước hai người hầu như đã sớm chuẩn bị đầy đủ, vì thế sáng sớm nay dù mới sang đến canh hai giờ Mão, nhưng mọi việc đã chu toàn.
Giữa trưa ngày hôm nay, sau khi viếng mồ xong, vào chính Ngọ cũng là thời gian Đoạn Hành Vân đi theo đại sư đến Kỳ gia bên kia, làm lễ dâng nhang và thỉnh bài vị của nhạc phụ nhạc mẫu tiện nghi đã mất của hắn về hương án mới đã được lập lên ở Đoạn gia.
Kỳ Huy Nguyệt là “nữ nhi”, vì thế vài việc thờ cúng này từ viếng mồ cho đến thỉnh bài vị thì y sẽ không được ra mặt, cũng may là y đã xuất giá cho nên mọi việc đều là Đoạn Hành Vân lấy thân phận nữ tế đến làm, nếu không chắc chắn là phải đi mời một vị lão trưởng bối trong thôn đến lo liệu mọi việc.
Đại sư đúng giờ đã hẹn trước đó với hai người mà sớm đã có mặt tại Đoạn Gia thôn, Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt cùng một nhà Dương gia đặt đồ lễ lên xe bò, một đường đánh xe đi trước dẫn đường cho xe ngựa chở đại sư ở phía sau.
Đến sườn núi đá phía sau cách thôn bọn họ không xa, cũng là mảnh đất mà thôn dân Đoạn Gia thôn bao đời đều an nghỉ tại nơi này, Đoạn Hành Vân và đại sư đi vào bên trong đến trước bia mộ của lão phu thê Đoạn gia, bày biện đồ cúng và làm lễ, cuối cùng là đốt tiền vàng mã, kế tiếp là đến trước mộ của hai phu thê Tứ phòng Kỳ Chung.
Đoạn Hành Vân quỳ xuống cung kính dập đầu trước mộ của hai phu thê Kỳ Chung, mi mắt hắn rũ xuống.
Dù biết hai phu thê họ không phải là cha nương thân sinh thật sự của tiểu tức phụ nhà mình, nhưng dù sao nếu không có hai người họ sinh ra một Kỳ Huy Nguyệt ở nơi này, thì tiểu tức phụ nhà mình có lẽ sẽ không thể đến được với thế giới này, cái dập đầu này hắn cần phải thành kính mà dập.
Dương thúc phía bên kia cũng đang dọn dẹp và cúng bái trước mộ của hai lão nhân gia Dương gia.
Kỳ Huy Nguyệt, Dương thẩm và Dương Đào thì không đi vào, mà đứng ở bên ngoài, từ xa nhìn theo.
Mồ mả phu thê Tứ phòng Kỳ gia nằm ở một khối đất bằng phẳng ngay giữa sườn núi, cách mồ mả của tổ tiên Kỳ gia một quãng rất xa, xung quanh triền núi là núi hoang toàn vách đá, nhìn xuống bên dưới là đồng ruộng, nói là mồ nhưng chỉ có nương nguyên thân khi chôn cất là còn thân xác, còn đâu nơi an nghỉ của cha nguyên thân sâu dưới huyệt đạo thì hoàn toàn trống không, ngoài một tấm bia mộ được dựng lên.
Lão Tứ Kỳ gia vì bị đắm thuyền mà dẫn đến cái chết, cho đến hiện tại có lẽ thân xác xương cốt cũng đã rơi xuống đáy biển sâu.
Nhìn phía mảnh đất nơi chôn cất tổ tiên Kỳ gia còn rất nhiều đất trống, vậy mà phu thê lão Tứ Kỳ Chung lại bị chuyển đi xa như vậy, Kỳ Huy Nguyệt cảm thấy rất kì lạ, y nhịn không được lại nghĩ đến thái độ của một nhà Kỳ gia và hai người Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái đối đãi với một nhà nguyên thân bao năm qua, có khi nào cha của nguyên thân không phải là con ruột của mấy con hàng cực phẩm kia? Nếu không —— cũng không thể bất công đến như vậy a!
Y không thấu hiểu được và cũng không quan tâm mối quan hệ của bọn họ là như thế nào, y chỉ biết hiện tại chính mình đã chiếm lấy thân xác của hài tử duy nhất của phu thê nhà người ta.
Trước đây, y sống đến năm mười tám tuổi thì chưa bao giờ tin vào thuyết quỷ thần, nhưng theo thời gian trôi qua, y đã tiến vào con đường tu tiên và trở thành tu sĩ thì y mới biết, quỷ thần thật sự là có tồn tại!
Kỳ Huy Nguyệt khom người cung kính vái về phía mộ của cha nương nguyên chủ, đáy lòng âm thầm nói.
“Hai vị nhân gia, hai người đã gặp được Huy Nguyệt hài tử của các vị chưa? Ba người hãy yên tâm cùng nhau vui vẻ đoàn tụ, sau đó mau chóng đi đầu thai chuyển kiếp thành người, ta thành tâm thành ý nguyện chúc một nhà ba người sẽ gặp nhau và tiếp tục đoàn tụ ở thế giới mới hạnh phúc hơn, ta nhất định sẽ hảo hảo trân trọng cuộc sống hiện tại, cũng hảo hảo mà sống tốt thay thế hài tử của các người! Kỳ Huy Nguyệt, tuy hiện tại ta may mắn có được thể xác và thân phận của ngươi, nhưng ta không tính toán sẽ chiếu theo tính cách của ngươi mà tiếp tục trải qua sinh hoạt, vì vậy ngươi cũng đừng oán hận ta có được không!? Từ nay —— ta muốn sống cuộc sống của chính bản thân ta!”.
Phút chốc, gió nổi lên bốn phía cuốn theo xác tro của tiền giấy vàng mã bay lên cao.
Kỳ Huy Nguyệt cong môi mỉm cười khi nhìn thấy Đoạn Hành Vân đang xách đồ đi xuống phía bọn họ đứng, ánh mắt của hắn vẫn luôn dịu dàng chứa đầy ý cười như thế.
Đoàn người Đoạn Hành Vân đi viếng mộ vào thời điểm sáng sớm cho nên có rất nhiều thôn dân vẫn còn chưa xuất hiện, xung quanh chỉ lác đác vài bóng người cũng đến sớm dọn dẹp cúng bái giống như bọn họ, có lẽ là do thành tâm thương nhớ những thân nhân đã mất của mình đi.
Lúc này, bỗng nhiên Triệu thị đột nhiên từ phía bên kia sườn núi chạy đến, vẻ mặt đầy lo lắng, khi nhìn về phía Đoạn Hành Vân thì ánh mắt càng là lo lắng hơn, còn mang theo sự bất an rõ ràng. “Đoạn gia hán tử ——! Làm ơn, xin ngươi hãy cứu tiểu cô nhà chúng ta! Nhà chúng ta hôm nay cũng là đi viếng mộ, khi đi qua sườn núi thì tiểu cô nhà ta bất cẩn bị trượt chân rồi ngã xuống bên dưới, ta lay gọi thế nào cũng không được, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, mà cha ta và tướng công còn đang trên đường đến!”.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Sao nhất thiết phải là phu quân nhà ta?
Không phải ngươi vừa chạy từ đằng đó qua ư?
Mà nơi đó còn có vài người đang dọn dẹp viếng mồ kia mà!?
“Đại nhi tức Trương gia!”. Dương thẩm hơi nhíu mày nhìn Triệu thị.
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Trương gia?
Trương gia nào?
Trương gia có bông hoa sen trắng hình người kia hả?
Đoạn Hành Vân nhíu mày bất mãn, tiểu cô nhà ngươi không tỉnh thì liên quan gì đến chúng ta, ngươi không phải là nên đi tìm đại phu sao?
Kỳ Huy Nguyệt thầm nghĩ tại sao ở chỗ này còn gặp phải bọn họ, thật là phiền phức, có điều nghe đóa đại trà xanh kia bị ngã xuống sườn núi hôn mê bất tỉnh, y liền hỏi lý do gì mà chỉ hai người bọn họ xuất hiện ở nơi này, Trương gia hán tử lại đang làm gì ở đâu, chúng ta giúp các ngươi đi gọi!?
Triệu thị bị hỏi mà vội vàng chỉ biết khóc lớn. “Xin các ngươi hãy giúp tiểu cô nhà chúng ta——! Muội ấy bị ngã có khi va vào đầu, không biết có làm sao không? Nếu muội ấy xảy ra chuyện gì thì ta không biết giao phó làm sao với cha chồng và ca ca nàng “.
Đại sư cũng nhíu mày nhìn nữ thí chủ này khóc đến thương tâm, gặp người bị nạn tất nhiên là phải cứu giúp, thân phận ông còn là đại sư tu hành ở chùa đấy, nếu để người ngoài biết ông thấy người ta gặp nạn mà không cứu thì thật khó nói. Nghĩ vậy, đại sư nhìn sang mấy người Đoạn Hành Vân mang theo vẻ mặt khó xử.
Kỳ Huy Nguyệt âm thầm bĩu môi, người đó là đóa trà xanh luôn mơ ước nam nhân nhà mình đấy, nhưng bây giờ người ta gặp nạn không thể không cứu! “Vậy —— phu quân, chúng ta qua nhìn một chút được không?”.
Đoạn Hành Vân nhướn mày nhìn tiểu tức phụ nhà mình.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
Chàng nhìn ta như vậy là sao?
Ta cũng rất biết nói lý lẽ a!
“Hay là ta đi gọi thêm vài người tới!? Càng đông người chúng ta càng dễ hành động a!”. Dương thẩm ngẫm nghĩ rồi lên tiếng đề nghị, chưa kịp để mấy người Kỳ Huy Nguyệt đáp lời thì thẩm đã nhanh chóng chạy về hướng vài người cũng đang dọn dẹp viếng mồ ở đằng kia.
Thẩm chưa quên Trương gia cô nương kia vẫn luôn nhớ thương Vân tiểu tử đâu, nếu để mình Vân tiểu tử đi xuống cứu người thì không biết ngày mai liệu trong thôn có nổi lên lời đồn thoại gì không hay, hay không!? Cứ phải đề phòng cho chắc!
Kỳ Huy Nguyệt thật phục Dương thẩm luôn rồi.
Triệu thị há miệng trợn mắt nhìn theo Dương thẩm chạy còn nhanh hơn thỏ.
Kỳ Huy Nguyệt nheo mắt lại. “Vị tẩu tử này, ngươi dẫn đường đi!”.
Hiện tại ở đây nhiều người như vậy cũng không sợ gặp chuyện gì phiền phức, có điều Kỳ Huy Nguyệt vẫn lo lắng Trương trà xanh kia đang kiếm cớ gây chuyện, trong tiểu thuyết cổ trang hay có mấy phân cảnh, nữ phản diện mưu mô lập mưu kế bản thân gặp nạn rồi chờ nam chính đi qua cứu giúp, sau đó dùng lý do lấy thân báo đáp, rồi ép nam chính nhận lấy ân tình này lắm.
Phải cẩn thận!
Đúng như Triệu thị nói, Trương Tiểu Vân bị ngã xuống sườn núi, người cũng đang nằm xõng xoài ở dưới đó, không biết khi bị ngã lăn xuống có đụng phải tảng đá hay cây cối gì không mà gọi sao cũng không thấy đáp lại, chỉ còn cách để người xuống đó trước xem tình hình ra sao!?
Hiện tại trong mấy người bọn họ chỉ có ba người có thể xuống sườn núi dưới kia, là Đoạn Hành Vân, Dương thúc và đại sư, nhưng đại sư đã lớn tuổi, Dương thúc năm nay cũng đã hơn bốn mươi tuổi, tay chân cũng không đủ linh hoạt, vậy là chỉ còn —— chồng nhà Kỳ Huy Nguyệt!
Kỳ Huy Nguyệt hơi đề phòng, xuống dưới đó cứu người sẽ không tránh khỏi tiếp xúc thân thể, rất sợ trà xanh nữ kia chẳng may tỉnh lại “đúng lúc”, nhân cơ hội đó mà khi dễ chồng nhà mình.
Đoạn Hành Vân đưa tay vuốt cằm, hai mắt phượng nhìn cây cối khắp nơi dưới chân xung quanh một lượt, cũng không lên tiếng nhận nhiệm vụ vinh quang này vào người mình.
Triệu thị đứng bên vừa lạnh vừa sốt ruột không thôi. “Đoạn gia hán tử —— ngươi xem cứu giúp tiểu cô nhà chúng ta!”.