*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 104:
__________
Chớp mắt đã qua hai ngày ở quê.
Ngôn Trăn nhìn mấy hộp đồ chua chứa đầy trong tủ lạnh, không khỏi nuốt nước bọt.
Nàng nhìn mấy lọ kim chi rồi còn có măng chua chua ngọt ngọt, bữa tối tuy đã ăn nhiều hơn một bát, sau đó lại thêm một bát dưa chua tình yêu của mẹ.
“Tiểu Cố, mau nhanh lên, mai sau rảnh tôi sẽ về học mẹ muối đồ chua.” Ngôn Trăn đóng tủ lạnh, lấy hộp sữa chua tới chỗ Cố Thanh Hà đang ngồi sofa xem tivi.
Hiếm khi mới thấy Cố Thanh Hà chủ động xem tivi cùng mình, trước đây năn nỉ ỉ ôi mãi mới ngồi xem cùng được một lúc.
Cố Thanh Hà cầm hộp sữa chua trong tay Ngôn Trăn để lên bàn cà phê, “Lạnh.” Ý bảo chốc nữa hẳn ăn.
Ngôn Trăn đành gật đầu ngồi cạnh cô.
“Tôi đang nói với cậu mẹ làm đồ chua ngon.” Ngôn Trăn mỉm cười nhìn Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà đẩy kính: “Cậu thích thì tôi làm, tôi cũng làm giống vậy.”
“Cậu làm được sao?!” Ngôn Trăn tròn mắt, tự nhiên nàng cảm thấy người yêu mình quá toàn năng, gì cũng làm được!
“Nói cho tôi nghe đi, có gì cậu không làm được không?” Ngôn Trăn ôm eo đối phương.
Cố Thanh Hà vừa định mở miệng, Ngôn Trăn đã tới trước: “Ngoài việc “chịu đựng tôi”, cậu không có việc gì khác không thể làm được.”
Cố Thanh Hà khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp, Ngôn Trăn có thể nha, còn biết để trả lời nữa.
“Không có.”
“Hừm, hình như tôi khó ở chung lắm ~” Ngôn Trăn lợi dụng lúc Cố Thanh Hà không chú ý, cầm hộp sữa chua mở nắp.
Cố Thanh Hà liếc Ngôn Trăn, Ngôn Trăn cảm giác được ánh mắt trách móc việc nàng ăn sữa chua lạnh của đối phương.
“Ò, đem ra lâu rồi, không sao đâu.” Ngôn Trăn múc một thìa nhỏ, ngại ngùng bỏ vào miệng.
“Không có lần sau đâu, cậu có dấu hiệu cảm, phải chú ý.” Cố Thanh Hà nói xong liền chuyển sang kênh tin tức giải trí.
Tivi phát buổi từ thiện dành cho người nổi tiếng – Phong Hào sắp tới do Lương Thị tổ chức, tiệc sẽ diễn ra tại Night Star vào ngày 12 tháng 1, địa điểm là khách sạn thuộc sở hữu của Night Star.
Công tác kiểm tra an toàn xây dựng cũng đang được tiến hành ráo riết tại công trường, phóng viên còn hào hứng hơn khi có thể cho khác giả chiêm ngưỡng trang trí hoành tráng, lộng lẫy và hoàn hảo của công trường sớm nhất.
“Lương tiên sinh thật sự vì buổi từ thiện này mà tận tâm, tận lực. Hầu như năm nào cũng thấy anh, hơn nữa năm nay không chỉ xây thêm ba nhà phúc lợi cho trẻ em mà còn hỗ trợ tài chính cho trẻ mồ côi. Lương tiên sinh đúng là nhà từ thiện vĩ đại, cống hiến hết mình cho phúc lợi công cộng…”
Màn hình đang chiếu cảnh phóng viên nói chuyện sôi nổi về thành tựu to lớn của Lương Hạo Quần, người tổ chức buổi từ thiện Phong Hào, nhà tổ chức từ thiện xuất sắc của thế kỷ 21.
Cố Thanh Hà im lặng nhìn người đàn ông mặc vest và mang giày da trên màn hình, cô nhớ ra người từng có ý đồ gây rối với Ngôn Trăn trong quán bar của bạn Ngôn Trăn.
“Ỏ, cậu mà cũng xem tin giải trí.” Ngôn Trăn dựa gần Cố Thanh Hà, nhìn tivi đang phát về buổi từ thiện cũng tiện nói nàng cũng có tên trong danh sách khách mời.
“Ngày mốt tôi cũng tham gia tiệc này.” Ngôn Trăn nói, nàng quên báo cho đối phương.
Cố Thanh Hà nhìn nàng, nghi ngờ: “Không phải cậu bị giam lỏng sao?” Ý Cố Thanh Hà rất rõ, bị giam lỏng nên vẫn phải ở nhà, ở nơi cô có thể nhìn thấy được.
“Ngôn Trăn cười lắc lắc đầu: “Cậu nha, cậu muốn tôi bị giam lỏng trong nhà chứ không muốn tôi đi làm có đúng không?”
Cố Thanh Hà gật đầu.
“Vậy cậu nuôi tôi?” Ngôn Trăn liếm thìa dỗi.
Cố Thanh Hà rất khẳng định: “Tôi nuôi cậu.”
Ngôn Trăn cười lớn, ánh mắt chân thành của Cố Thanh Hà làm nàng mắc cỡ quá à.
“Cậu nghi ngờ năng lực tôi?” Cố Thanh Hà khẽ cau mày, cô không vui lắm, kéo Ngôn Trăn qua bên người mình: “Cậu trả lời thế nào?”
“Ò, Tiểu Cố ~ Cậu thật là…bướng bỉnh!” Ngôn Trăn xấu hổ đánh đánh vào người ta, “Sao tôi lại nghi ngờ cậu, nhưng cậu nghiêm túc bảo nuôi tôi thôi thấy hơi…Ò, như nào tôi thấy chơi cũng được.” Ngôn Trăn không biết diễn tả niềm vui trong lòng ra sao.
“Chơi cũng được?” Con người Cố Thanh Hà mấy phần tối sầm, cô nhéo eo Ngôn Trăn, Ngôn Trăn hoảng nên lắc đầu lia lịa: “Tôi sai rồi, không chơi được, cậu rất chân thành!”
Lúc này Cố Thanh Hà mới chịu buông tay rồi trừng mắt với Ngôn Trăn.
“Cố Thanh Hà, cậu ăn hiếp tôi tôi sẽ nói cho ba mẹ!” Ngôn Trăn xoa xoa cái eo nhỏ, sức Cố Thanh Hà quá mạnh, xuống tay cũng không biết nặng nhẹ.
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng hừ, cô không có sợ Ngôn Trăn đe doạ.
“Được rồi, thôi, nói chuyện công việc. Tôi phải dự cái tiệc của buổi từ thiện kia.” Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà và chỉ vào tivi.
Cố Thanh Hà để Ngôn Trăn dựa vào mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của Ngôn Trăn, “Tiệc tối?”
“Đúng rồi, tháng trước ban tổ chức mời rồi.”
“Không đi không được?”
“Tiểu Cố, cậu nói xem, dù tôi đi hay không đều đại diện cho lợi ích công ty. Cho dù tôi không thích tham gia mấy loại tiệc này nhưng nhà tài trợ trang sức là Venus, là cái vòng đeo trên cổ cậu đó, không thể không nể mặt.” Ngôn Trăn nghiêng mặt, nhẹ nhàng giải thích, sẵn đường xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh lùng của Cố Thanh Hà.
Tất nhiên nàng biết Cố Thanh Hà không muốn nàng đi, nhưng nàng cũng hết cách.
“Hôm đó trời chắc sẽ lạnh, cậu mặc nhiều một chút.”
“Ò…Tất nhiên, nghe cậu.” Ngôn Trăn nhìn đối phương quá nghiêm túc nên cũng không dám nói váy mình là váy xẻ tà, nếu không chắc chắn Cố Thanh Hà sẽ không chịu.
Đến lúc đó nàng sẽ khoác thêm cái áo lông.
Cố Thanh Hà bất động thanh sắc nghe.
Để Ngôn Trăn nói xong thì hỏi: “Vậy cậu đi như thế nào?”
“Lái xe đi, tôi đi cùng anh Lãng với Đàm Hằng, cậu yên tâm.” Ngôn Trăn ôm Cố Thanh Hà dỗ người yêu. Mặc dù không thích mấy sự kiện đó nhưng danh sách đều đưa đến trước một tháng rồi, bọn họ được bí mật mời sau đó lại xác nhận tham gia, tất cả danh sách khách mời cũng được công bố một tuần trước bữa tiệc.
Hầu như nền tảng nào cũng sẽ phát sóng trực tiếp những khách mời tham gia.
Nhiều ngôi sao quy tụ, cùng với một buổi từ thiện lớn, không bằng nói là sự lộ đầu của các loại đầu trâu mặt ngựa, tranh kỳ khoe sắc đi. Tất nhiên dù không muốn tham gia nhưng giờ nàng tai tiếng quấn thân nên phải giữ mình, khiêm tốn hành sự.
“Vậy được rồi.” Cố Thanh Hà nhìn vào màn hình tivi, tiệc đó tổ chức không xa Bánh Thành quê cô. Nghe mấy người trong đó ai ai cũng tán thưởng, khen ngợi chắc cũng là một đêm náo nhiệt đi, “Buổi tối tôi sẽ cố gắng xong sớm nhất có thể, nếu cậu kết thúc sớm, tôi đến đón cậu.”
“Cục cưng, cậu muốn trở thành tài xế độc quyền của tôi sao?” Ngôn Trăn mỉm cười.
Cố Thanh Hà luôn thấy lúc Ngôn Trăn nhìn mình, trong mắt nàng đều là muôn vàn vì sao. Cô cũng mong Ngôn Trăn mãi thế, trong sáng ngây thơ, không bị bất cứ bụi bẩn nào làm ô uế, ăn mòn. Dẫu muốn nhắc nàng phải chú ý, phải giữ an toàn nhưng lời vừa đến cổ lại thôi, e rằng đối phương lại bảo cô quá mức cẩn thận.
Cô chỉ không nghĩ người tổ chức Lương Hạo Quần kia là người thiện lương, dù chỉ mới gặp một lần nhưng cô vẫn nhớ như in cách người đó nhìn Ngôn Trăn.
Người muốn gì đó, tất nhiên sẽ cố làm.
Cái ác trên đời đều ẩn dưới tảng băng trôi.
Thậm chí, cô cực đoan đến mức muốn giam Ngôn Trăn bên người mình, như vậy mới có thể chân chính bảo vệ cũng như chiếm hữu đối phương.
Đây là cũng cô, Cố Thanh Hà ác độc, không phải là người tốt.
“Tiểu Cố, nhìn tôi, Tiểu Cố?” Ngôn Trăn nhẹ nhàng ôm mặt Cố Thanh Hà đối diện mình, vừa rồi nhìn cô rất đáng sợ, Ngôn Trăn biết được đối phương đang lo chuyện gì, “Chắc chắn tôi sẽ bị một số dư luận ác ý công kích, có khả năng mấy người đó ở xung quanh tôi, trong công ty hoặc đối thủ gì gì đó. Suy cho cùng cũng có nhiều người thèm muốn thành tựu của tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng xác nhận mọi thứ. Cậu đừng lo, tôi dự tiệc xong sẽ về, tôi cũng không có bị ngốc.”
“Nhưng cậu quá thiện lương.” Cố Thanh Hà cho Ngôn Trăn lời khen thoả đáng.
Ngôn Trăn ôm mặt đối phương: “Đúng vậy, nên tôi mới nhặt cậu về, đặt cậu trên đầu trái tim, làm cậu cảm nhận được ấm áp mọi lúc mọi nơi.
Lúc này Cố Thanh Hà mới mỉm cười: “Vậy hứa với tôi, cậu phải mãi mãi mang tôi theo.”
“Biết rồi mà, tôi còn từ chối hoa tai do nhà tài trợ cung cấp.”
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Ngôn Trăn, cô dặn nàng không được tháo khuyên tai ra.
***
“Đêm nay không có ngôi sao nào.”
Ngôn Trăn cầm ly rượu ngẩng đầu, nhìn về bầu trời đêm, thất thần.
Rõ ràng nàng không thích mấy tiệc tùng như này, từ thiện gì đó chủ yếu toàn là biểu diễn cho giới truyền thông xem.
Cầm ly champagne trắng trong tay cho có tượng trưng, Ngôn Trăn tự đi ra cửa hít chút không khí.
Nàng mặc khá ít, có thể là tự tra tấn bản thân trong đêm đông lạnh giá, nhưng nàng cũng không muốn giao lưu với mấy người bên trong, cho dù có nhiều người quen, tuy nhiên Ngôn Trăn vẫn cảm thấy khó thở.
Có lẽ vì lần gặp Hà Mẫn Tịnh trong lúc quay phim mà giờ lời nói người nọ cứ văng vẳng bên tai.
“Ngôn Trăn, chúc mừng cô, năm nay lại đạt được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất rồi.” Hà Mẫn Tịnh cười, lịch sự khen nàng.
Ngôn Trăn cũng mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn.”
“Em gái, nhưng tôi tò mò một chút nha.” Hà Mẫn Tịnh mỉm cười nắm tay Ngôn Trăn, hai người cùng bước đi, Ngôn Trăn muốn hất tay cô ta nhưng phóng viên truyền thông đều ở đó, lỡ đâu ngày mai lại có người tung tin về mối quan hệ hai người, nói hai người quan hệ rất tốt gì đó, “Em thích phụ nữ thật sao?”
Ngôn Trăn nắm lại tay cô ta, ánh mắt sắc bén cùng sự lạnh lùng, nhẹ giọng nói với Hà Mẫn Tịnh: “Nam hay nữ gì cũng không phải cô.” Nói xong nàng dùng lực đẩy tay Hà Mẫn Tịnh ra.
Hà Mẫn Tịnh cười đến ngọt ngào, mấy phóng viên đi rồi sắc mặt cô ta cũng lạnh xuống: “Chị nói em, xem em một đường thuận lời, ngày nào đó không có đường lui thì phải làm sao đây?”
Ngôn Trăn quay đầu nhìn đối phương: “Sao?”
“Đương nhiên….Chị muốn cưng khổ tí thôi.” Hà Mẫn Tỉnh nói xong lại ngây thơ, vô tội nhìn Ngôn Trăn, sau đó mỉm cười: “Đùa đấy, nhìn em xem, bị người ta chụp đến còn tưởng hai chúng ta quan hệ không tốt.”
“Chị chị em em, nghe không kinh tởm à?” Ngôn Trăn nhìn thẳng vào Hà Mẫn Tịnh, ánh mắt u ám khác hẳn với gương mặt tươi cười đón chào của cô ta.
“Tởm? Thế mà kinh tởm gì? Kinh tởm hơn tôi còn thấy qua. Tôi chỉ cho cô mấy lời khuyên thôi, sớm muộn gì cô cũng sẽ rõ. Có lẽ, rất sớm sẽ rõ.” Nói xong Hà Mẫn Tịnh cũng thu lại ý cười, đi ngang qua Ngôn Trăn, bước vào phòng tiệc