Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 57: 57: Đừng Đi Lung Tung



“Trong nhà Đại tẩu muội có vài người bị bệnh điên…”
“Ngoại tổ mẫu và tỷ tỷ nàng đều phát điên mà chết…”
“Trước khi đại hôn đã có đại phu nói qua, nói Đại tẩu ngươi có khả năng cũng sẽ bị…”
Trước mặt Tần Hoan là khuôn mặt ốm yếu kèm theo nụ cười khờ dại của Diêu Tâm Lan, trong đầu nàng hồi tưởng lại những câu nói của Tần Sâm.
“Vâng, đã gặp Ngũ tỷ tỷ rồi.”
Tần Hoan cứng người, nàng trả lời một câu rồi thấy Diêu Tâm Lan thở dài, “Tính tình Ngũ muội muội chính là như vậy, mặc dù nó là nữ nhi dòng chính thế nhưng…!Tóm lại muội đừng so đo với nó, nó và Lục muội muội cũng không phải người độc ác…”
Khí lạnh lại tràn ra từ gan bàn chân Tần Hoan, nhìn ánh mắt chân thành của Diêu Tâm Lan, nàng mím môi một cái rồi cầm lấy cổ tay Diêu Tâm Lan.

Diêu Tâm Lan hơi bất ngờ nhưng sau đó lại cười khẽ, “Cửu muội muội quan tâm đ ến sức khỏe của ta, đa tạ Cửu muội muội.”
Tần Hoan tập trung tinh thần, cẩn thận xem xét mạch tượng của Diêu Tâm Lan.

Có thể là vẻ mặt Tần Hoan quá nghiêm trọng nên Diêu Tâm Lan cũng lo lắng hẳn lên, “Cửu muội muội, thế nào rồi?”
Tần Hoan chờ một lúc mới rút tay lại, lắc đầu, “Vẫn là bệnh cũ thôi, uống thuốc theo đơn ta kê thêm 2 ngày nữa là được.

Đại tẩu đã có thai 7 tháng rồi, không thể nằm lâu, chờ sau khi cơ thể thấy khỏe lên rồi thì phải chăm đi đi lại lại cho thông máu.

Hai ngày nay cũng không được khóc lóc, không được tắm rửa, kiêng ăn thức ăn nguội, ăn nhiều cơm hơn.”
Diêu Tâm Lan ghi nhớ từng cái một, Tần Hoan hơi trầm ngâm rồi lại nói, “Nếu như Đại tẩu đột nhiên cảm thấy hoảng sợ hay tim đập nhanh, kèm theo đau bụng nặng nề thì ngay lập tức phải bảo Mặc Thư đến nói cho ta biết.

Ngoài ra, nếu cảm thấy nóng ruột, hít thở không thông, đầy hơi trướng bụng cũng phải để cho ta biết.

Hiện tại hài nhi trong bụng Đại tẩu đã hình thành xương cốt nên không nhẹ nhàng như trước đây nữa, mấy ngày nay Đại tẩu đừng nghĩ ngợi lo lắng gì, cứ để cho tâm trạng thoải mái khoan thai, nếu không ta điều trị lại phản tác dụng.”
Thoáng dừng lại, nàng nói, “Ngày mai ta mang ít thuốc an thần đến cho Đại tẩu.”
Diêu Tâm Lan cảm kích, “Được được được, ta nhớ kỹ cả rồi.”
Tần Hoan hơi lo lắng, “Đại tẩu chắc chắn đã nhớ hết rồi?”
Diêu Tâm Lan khẽ cười, nàng thở hắt ra, “Nhớ rồi nhớ rồi, vì hài nhi của ta, ta cũng phải nghĩ đến những chuyện vui vẻ nhiều hơn.” Vừa nói Diêu Tâm Lan vừa sờ sờ lên cái bụng tròn căng của mình với vẻ mặt tràn đầy yêu thương.
Tần Hoan dặn dò thêm vài câu, nàng thấy trời không còn sớm nữa liền đứng dậy cáo từ, Diêu Tâm Lan vẫn lưu luyến không rời nhưng Tần Hoan nói nàng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, lúc này nàng mới ngoan ngoãn uống thuốc rồi nằm xuống.
Tần Hoan bước chậm rãi ra khỏi phòng, trong đầu nàng rất rối loạn, nàng không hiểu vì sao vừa rồi đầu óc Diêu Tâm Lan lại thay đổi như thế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60: Chương 60: Anh vẫn luôn là của cô

Nàng đã bắt mạch nhưng vẫn phát hiện ra bệnh gì, cũng có thể do Diêu Tâm Lan vừa bị xuất huyết nên tâm thần mới trở nên hỗn loạn.
Trước đến nay nàng vẫn chưa đặc biệt nghiên cứu về bệnh điên, chỉ có đọc qua những ghi chép liên quan đến bệnh này trong sách mà thôi, cũng như chưa bao giờ gặp ai bị bệnh này.

Gia tộc Diêu Tâm Lan có tiền sử bệnh điên chắc chắn là thật, mà nếu như thực sự Diêu Tâm Lan có triệu chứng bệnh điên thì lời nàng ta nói chưa chắc đã đáng tin.
Thế nhưng xạ hương và đương quy là ai bỏ vào trong thuốc?
Tần Hoan lắc lắc đầu, cảm thấy cả Tần phủ lẫn Lâm Phong viện đều là một bãi nước đục không nhìn được xuống đáy.
“Cửu muội muội sao đi lâu như vậy?”
Vừa ra đến cửa, giọng nói Tần Lệ đã vang lên.

Tần Hoan ngước mắt nhìn, Tần Lệ vẫn đang ngắm miếng bạch ngọc treo thắt lưng kia, Phục Linh bên cạnh đang ôm 2 xấp tơ lụa nhìn Tần Lệ vẻ mặt rất căng thẳng, hiển nhiên là Phục Linh không ưa gì hắn.
“Chẳng phải Nhị ca cũng chọn lễ vật rất lâu sao?”
Tần Hoan đi lướt qua, nàng không muốn nói nhiều với hắn nên định trực tiếp đi ra cửa.

Thế nhưng Tần Lệ đuổi theo chặn đường, “Không phải Nhị ca chọn lễ vật lâu, là ta cố tình ở đây chờ Cửu muội muội.”

Tần Hoan nhíu mày, khóe môi Phục Linh cũng co giật, Tần Lệ nhìn lên bầu trời đang tối dần, “Trời sắp tối rồi, một mình Cửu muội muội đi về Đinh Lan uyển làm Nhị ca hơi lo lắng.

Để Nhị ca tiễn Cửu muội muội về.”
Phục Linh định nói lại thôi, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một nha hoàn nên không dám tranh luận cùng thiếu gia.
Tần Hoan khẽ cười, “Một khi đã như vậy thì đành làm phiền Nhị ca.”
Tần Lệ sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng Tần Hoan nhất định sẽ lạnh lùng từ chối, không ngờ nàng lại đồng ý mà không chút do dự.

Hắn cười to rồi tiến lên hai bước sóng vai đi chung với Tần Hoan.
“Y thuật của Cửu muội muội thật kinh người, không ai có thể ngờ được.”
“Căn bản ta không muốn để lộ ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể cứ thế trốn ở tây hậu viện sống qua ngày.”
Tần Hoan nói thẳng thừng khiến cho ánh mắt Tần Lệ sáng lên, “Cửu muội muội nhảy xuống hồ một cái xong tỉnh ngộ luôn rồi à?”
Tần Hoan quay lại, ánh mắt nàng sắc bén quét về phía Tần Lệ, nàng thấy trong mắt hắn vừa muốn trêu ghẹo nàng mà vừa hiếu kỳ chứ không có chút hung ác nào.

Trong lòng nàng lại mờ mịt, nàng cười trừ, “Đã chết hụt một lần rồi, đương nhiên không muốn chết thêm lần nữa.”
Câu nói này rất hợp với tâm tình của Tần Hoan, vô tình làm cho người ta cảm thấy rất thê lương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Tần Lệ nghe thấy thế liền thất thần, vẻ cợt nhả trên mặt cũng phai đi không ít, nhưng sự dò xét trong mắt lại tăng lên, “Không muốn chết thêm lần nữa, cho nên Cửu muội muội mới đi đến rừng trúc?”
Tần Lệ hơi ngừng lại rồi nghiêng người ghé sát vào Tần Hoan, “Trong rừng trúc có cái gì hấp dẫn Cửu muội muội?”
Tần Hoan dứt khoát đứng hẳn lại, “Vậy vì sao Nhị ca lại đi theo ta vào rừng trúc?”
Tần Lệ đứng thẳng người lên, bàn tay trong vô thức sờ lên cổ mình, “Đương nhiên là tò mò xem xem Cửu muội muội muốn làm cái gì.”

“Oh, ta cũng chỉ tò mò xem trong rừng trúc có cái gì thôi.”
Tần Lệ nheo mắt, bỗng nhiên thần thần bí bí nói, “Cửu muội muội tốt nhất đừng tò mò.” Thấy sắc mặt Tần Hoan bình tĩnh, hắn lại cười gian xảo rồi nói khẽ, “Trong rừng trúc có cái gì á? Đương nhiên là có quỷ rồi…”
Khuôn mặt hắn bình thường đã mang theo ý cười rồi, cộng thêm giọng nói ra vẻ hoảng sợ, tự dưng khiến cho người ta lạnh sống lưng.

Tần Hoan ngước mắt lên định phản bác nhưng hắn lại nhìn liếc mắt về phía sau lưng nàng nói, “Đã đến Đinh Lan uyển rồi, Cửu muội muội quay về đi.” Hắn hơi ngừng lại rồi lại dùng giọng âm trầm nói, “Tối rồi, đừng có đi lung tung.”
Nói dứt lời, hắn liền vòng qua người Tần Hoan mà rời đi.
Tần Hoan đứng ngớ người, Phục Linh bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, nàng bước lên trước hai bước, “Tiểu thư, vừa rồi Nhị công tử nói thế là có ý gì? Lần trước người nhìn thấy gì trong rừng trúc vậy?”
Phục Linh lo lắng nắm chặt lấy tay Tần Hoan, Tần Hoan cầm ngược lại ròi kéo Phục Linh vào trong Đinh Lan uyển.
“Phục Linh, trước đến giờ Nhị ca là người như thế nào?”
Phục Linh nghe thấy thế liền bĩu môi, tức giận nói, “Nhị công tử suốt ngày chơi bời lêu lổng, mỗi lần gặp chúng ta đều phải trêu chọc mới vừa lòng.

Hắn còn sờ mặt nô tỳ một lần, cũng không tôn trọng tiểu thư chút nào.

Có lần hắn còn nói muốn xin nô tỳ qua hầu hạ hắn, nô tỳ mỗi lần thấy Nhị công tử đều kinh hồn bạt vía, nô tỳ đã theo tiểu thư từ nhỏ, chỉ sợ bị hắn cướp đi mất…”
Tần Hoan híp mắt lại, nàng cố ý thăm dò Tần Lệ, nhưng ngay tại lúc nàng cảm thấy Tần Lệ không hề có ác ý gì với nàng thì hắn lại nói mấy câu chả đầu chả đuôi.

Trong rừng trúc có quỷ, trời tối rồi đừng đi lung tung, có vẻ như là không muốn để nàng đến rừng trúc…
Tần Hoan đi vào nhà, bàn tay theo bản năng tóm lấy túi trong tay áo.

Túi trong tay áo nàng nặng trịch, chính là Tố Vấn châm và Hàn Nguyệt mà Yến Trì cho nàng.

Nàng nắm chặt lấy Hàn Nguyệt ở cách bàn tay nàng một lớp vải, một lúc sau nàng mới ổn định lại được những suy nghĩ rối loạn do Tần Lệ gây ra.
Lúc đó cũng đã cách nhiều ngày rồi, trong rừng trúc chắc chắn không lưu lại chứng cứ xác đáng gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 89

Thế nhưng Cửu tiểu thư chết chắc chắn có liên quan đến rừng trúc, nàng bị gi ết chết trong rừng.

Đêm hôm đó rốt cuộc là vì cái gì Cửu tiểu thư mới đi vào trong đó?
Nghi vấn trong lòng Tần Hoan mọc lên như cỏ dại sau mưa, nàng chỉ hận không thể tranh thủ lúc trời tối mà đến rừng trúc lần nữa.

Nhưng hiện tại nàng đã đổi chỗ ở, cách xa rừng trúc hơn, nếu giờ cứ đi thì rất dễ bị người trong phủ nhìn thấy, nhất định sẽ lại gây ra sóng gió.
“Tiểu thư, đừng suy nghĩ mấy câu Nhị công tử nói, hắn suốt ngày lảm nhảm chả ra làm sao cả, chúng ta phải tránh xa hắn ra mới được.

Tiểu thư, mau đến nhìn xem.” Phục Linh đặt 2 xấp lụa lên giường nhỏ trước mặt Tần Hoan, “Người xem này, đây là Bích La Thanh thượng hạng của Cẩm Tú phường ở kinh thành, chỉ có 2 xấp này thôi.

Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư không thích màu xanh nên ta lấy cái này cho người.”
Phục Linh nói làm Tần Hoan tỉnh hồn lại, nàng quay đầu nhìn thì thấy hai xấp vải giống như hai rặng mây xanh thẳm rơi trên giường.

Tần Hoan tiến lên, nghe tiếng Phục Linh tiếc nuối, “Kỳ thật nô tỳ còn muốn lấy một xấp Tiêu hồng sa nữa, Tiêu hồng sa rất hiếm, hơn nữa tiểu thư không có bộ y phục nào màu sắc nổi bật cả…!Đáng tiếc chỉ có một xấp bị Ngũ tiểu thư cầm đi rồi…”
Phục Linh càng nói càng hăng say, dịch b.ở.i H.e,Li.X “Nghe nói màu đỏ của Tiêu hồng sa được nhuộm từ cây vân sam trên đỉnh cao nguyên ở Sóc Tây, sắc đỏ như lửa, được Cẩm Tú phường chuyên dùng để làm giá y và lễ phục cho các tiểu thư quý tộc, chỉ một bộ y phục thôi cũng giá trị ngàn vàng.

Ban nãy ma ma mang rương đồ vào còn nói là Tiêu hồng sa sẽ không bao giờ bị lấm bẩn, chỉ trừ khi bị mực Tùng Yên dính vào, dính vào sẽ biến thành màu đen, không có cách nào giặt trôi được.

Cho nên lần này đồ mang đến đây đều phải tách riêng ra với đồ văn phòng tứ bảo của lão gia và thiếu gia…”
Tần Hoan nheo mắt nhìn Phục Linh nói, “Em nói là Tiêu hồng sa được dùng làm giá y?”
Phục Linh không hề phát hiện Tần Hoan vừa hỏi có ý gì, “Phải rồi tiểu thư, nhưng một bộ giá y phải dùng đến mấy xấp Tiêu hồng sa mới đủ, hôm nay lại chỉ có một xấp duy nhất đã bị Ngũ tiểu thư mang đi rồi…”
“Nói như vậy, giá y của Tống Nhu cũng được làm từ Tiêu hồng sa?”
Tần Hoan khẽ lẩm bẩm, đáy mắt là cả một bóng tối sâu thẳm không thể xóa nhòa.

Đêm đó dấu vết lưu lại trên bộ giá y của xác chết không đầu đó không phải là vết rêu, mà là vết mực?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.