Thái Thuận Anh mỗi ngày đều nhốt Sở Đóa ở nhà làm việc, phải nói rằng, một người con gái không thể ra ngoài thì sẽ phát điên.
Vì thế, Sở Phong, Sở Thâm muốn đưa Sở Đóa đi cũng không có cách nào đưa được.
Sở Phong nhìn Đại Tráng đầy khí thế nói: “Tôi không gọi cậu là anh Tráng. Anh trai tôi là Sở Thâm. Bản thân cậu không có em gái sao?”
Đại Tráng nói: “Phúc Đoàn? Em gái Phúc Đoàn rất ngoan.”
Sở Phong lắc đầu: “Phúc Đoàn là em gái cậu, nhưng không phải cậu còn có một đứa em gái Sở Đóa sao? Sở Đóa còn không kêu cậu là anh Tráng, sao tôi phải gọi, tôi phải gọi cậu là Tiểu Tráng.”
Đại Tráng đột nhiên nhốn nháo trong gió, tại sao cậu bé lại thành Tiểu Tráng? Đại Tráng búng ngón tay, Đại Tráng, Tiểu Tráng, cậu bé chẳng phải biến thành nhỏ hơn rồi?
Đại Tráng không vui, chống nạnh hét lên: “Dựa vào đâu mà chị gọi tôi là Tiểu Tráng? không được gọi tôi như vậy.
Sở Phong không quan tâm đến nhe nanh múa vuốt của cậu bé, bình tĩnh nói: “Cậu không phải Tiểu Tráng thì ai là Tiểu Tráng? Lần trước, tôi và anh trai cho Sở Đóa một quả lựu dại, lựu dại của Sở Đóa lại bị cướp đi, cậu là anh trai, cướp lựu dại của em gái mình, làm gì có em gái nào tôn trọng cậu?”
Đại Tráng sửng sốt: “Chị đổi oan cho tôi, tôi cướp lựu dại hồi nào?”
“Ồ, cậu không cướp lựu dại, có nghĩa là anh trai Tráng như cậu, không bảo vệ tốt em gái của mình, một người anh trai không thể bảo vệ em gái của mình còn có mặt mũi yêu cầu người khác gọi mình là anh Tráng?” Sở Phong từng bước tiến gần, không còn cách nào, tình cảnh của Sở Đóa quá phức tạp. Mặc ký ức hiện tại của cô bé rất mờ nhạt, nhưng Sở Đóa ở kiếp trước, hình như trượt chân rơi xuống nước chết đuối, căn bản không hề sống đến tuổi trưởng thành.
Niên Xuân Hoa có nhiều cháu trai cháu gái, đương nhiên không thèm quan tâm đến đứa cháu gái Sở Đóa này, thậm chí còn nói với Sở Chí Mậu và Thái Thuận Anh, đứa trẻ không có phúc nuôi không lớn, chết sớm tốt hơn là chết muộn.
Sở Chí Mậu và Thái Thuận Anh đã tin, bọn họ vốn không thèm quan tâm đứa con gái này, chút bi thương đó chẳng qua là chút tình cảm cuối cùng của một người làm ba làm mẹ mà thôi.
Sở Phong lại cảm thấy, một người con gái không được quan tâm, quanh năm bị áp lực đối xử phân biệt, có thể sống nổi đến lúc thành niên mới là không dễ.
Có vài phụ huynh ở đây, không một người ngoài nào có thể giúp đỡ được Sở Đóa, ngoài Đại Tráng. Đại Tráng tính tình nóng nảy, nhưng tốt bụng, lại là con trai cả của Thái Thuận Anh, còn nghịch ngợm đến mức dám cãi lại Niên Xuân Hoa, nếu có được sự bảo vệ của Đại Tráng, Sở Đóa có thể sống một cách dễ dàng.
Bây giờ, Đại Tráng đã thành công bị Sở Phong dẫn xuống mương.
Cậu bé nghĩ, đúng vậy, cậu bé đường đường là anh Tráng, ai dám bắt nạt em trai mình? Ai dám bắt nạt em gái mình?
Sứ mệnh làm một người anh trai của Đại Tráng liên sống lại.
Cậu bé hùng hổ quay đầu nói: “Có phải các người? Các người ai cướp quả lựu dại của em gái tôi? Mau nói cho tôi biết!”
Tất cả mọi người:…
Mấy đứa trẻ không nói gì, lần trước Đại Tráng làm vỡ một cái bát lớn, khi bị Niên Xuân Hoa đánh không nói một lời, không một giọt nước mắt rơi, bây giờ y hệt vua của những đứa trẻ, mấy đứa trẻ đều cúi đầu.
Phúc Đoàn ánh mắt sáng lóe, quả lựu dại… Cô bé cắn môi: “Anh Tráng, lần trước bà nội cho em một quả lựu dại, nhưng Phúc Đoàn không biết là quả lựu dại của Sở Đóa.” Phúc Đoàn chỉ nhớ mùi vị của quả lựu dại, rất ngọt, ngọt tận trong lòng.
Đại Tráng không nghĩ là cô bé, Phúc Đoàn xinh xắn trắng trẻo mũm mĩm, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, là đứa em gái mà cậu bé yêu quý nhất.
Đại Tráng chỉ vào Phúc Đoàn: “Em… em…”
Cậu bé suy sụp, sao có thể là Phúc Đoàn? Hai đứa em gái tranh nhau quả lựu dại, cậu bé nên giúp ai?