Mấy đứa trẻ như châu chấu vượt cảnh, đã giãm nát rất nhiều cỏ xanh trên đồng, nước cỏ có mùi thơm đặc biệt, ngửi mùi khiến người ta sảng khoái. Sở Phong, Sở Thâm cắt cỏ, trên người dường như được nhuộm hương thơm của cỏ xanh.
Sở Thâm đột nhiên nói: “Em gái, trên mặt em dính nước cỏ.”
Sở Phong dùng tay lau sạch sẽ, nước dịch cỏ màu xanh được lau sạch, để lộ ra làn da trắng nõn. Sở Thâm cố ý nói như thế, cậu bé chẳng qua là không muốn để ý tới đám người này.
Phúc Đoàn mím chặt môi, mấy ngày nay, Phúc Đoàn càng được cưng chiều, việc trong nhà một chút cô bé cũng không phải làm.
Cô bé lại sờ vào bụng của một người phụ nữ, suy đoán người phụ này đang mang bầu đứa bé trai, trùng hợp là, người phụ nữ này rõ ràng mới mang bầu được bảy tháng, Phúc Đoàn sờ vào bụng cô ấy, đêm đó về nhà cô ấy khó chịu bung, sinh non, quả nhiên là một bé trai.
Vì thế, trong cuộc tranh luận về việc Phúc Đoàn có phúc hay không, câu nói có phúc nhiều hơn câu nói không có phúc, không ít nhà đã mang quà đến nhà Niên Xuân Hoa để nhờ Phúc Đoàn sờ bụng vợ của bọn họ.
Phúc Đoàn cứ thế giống như một thú cưng, ai cũng tôn trọng, nịnh bợ, cưng chiều, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Đại Tráng thấy Sở Phong, Sở Thâm không để ý đến mình, liền nhảy ra: “Aiz, hai người…”
Sở Thâm quay đầu lại, không nói lời nào, Đại Tráng không khỏi có chút sợ hãi.
Sở Phong, Sở Thâm một đường bị Niên Xuân Hoa chán ghét, trong lòng sau khi bị tan nát đã xây dựng lại, một đường lớn lên thành khí chất kiên định như ngày nay, Đại Tráng chỉ là một đứa trẻ ngày ngày chỉ biết chơi đùa, đương nhiên có chút không suy nghĩ.
Nhưng trẻ con, có sợ cũng chỉ sợ ba giây.
Đại Tráng ưỡn ngực: “Nghe nói hai người đang thu thập vỏ ve sâu?”
“Liên quan gì đến em…” Sở Thâm nói.
Đại Tráng không có biết xấu hổ nhăn mặt với Sở Thâm: “Không liên quan đến bọn em, bọn em cũng muốn kiếm tiền mua kẹo, bọn em theo chân hai người rồi! Bọn em đông người, đến lúc đó xem ai tranh giành được của ail”
Đôi mắt cậu bé sáng ngời nghĩ về tương lai: “Nếu sau này em nhặt được vỏ ve sầu, mỗi lần trước khi người ta ăn kẹo, đều phải nói cảm ơn với em.”
Sở Thâm:… đây là sự ngu dốt đến từ đâu vậy?
Đại Tráng nói được làm được, không biết xấu hổ kéo theo lũ trẻ đi theo Sở Phong, Sở Thâm, Sở Thâm tức giận trong lòng, không thể cho Đại Tráng hai cú đấm, kìm nén cơn giận, Sở Phong quay đầu lại nói: “Đại Tráng.”
Giọng nói của Sở Phong nhẹ nhàng hơn rất nhiều, so với những lời cay nghiệt của Sở Thâm, sự hư vinh của Đại Tráng đã đạt được sự hài lòng cực độ.
Cậu bé nói: “Đại Tráng là cái gì, Đại Tráng là người chị có thể gọi sao? Tôi là anh của chị, chị phải gọi tôi là anh Tráng!”
Sở Phong không thèm gọi cậu bé là anh Tráng, Đại Tráng chỉ là một đứa nhóc, hơn nữa, Sở Phong nhớ em gái ruột của Đại Tráng là Sở Đóa, cũng chính là Nhị Ni người chỉ được ăn củ khoai lang xấu. Thực chất Sở Phong, Sở Thâm cũng muốn giống như Sở Lê, đưa Sở Đóa ra ngoài chơi.
Cả hai đều có sự đồng cảm và tình yêu tự nhiên về những người bị Niên Xuân Hoa tra tấn.
Nhưng Sở Đóa không giống Sở Lê, mẹ của Sở Lê là Bạch Giai Tuệ, bà muốn nhìn thấy Sở Lê trở nên vui vẻ. Mẹ của Sở Đóa lại là Thái Thuận Anh, Thái Thuận Anh ngầm thừa nhận sự trọng nam khinh nữ của Niên Xuân Hoa, nhưng lại sợ mọi người và Sở Đóa cảm thấy một người làm mẹ như cô ta không làm tròn trách nhiệm, có một thái độ tôi có thể làm, bạn không thể nói.