Phúc Đoàn đúng là cô bé thông minh, cô bé lúc đầu nghĩ đến, mình đi lên, chú ba Sở có thể nghĩ chuyện Sở Chí Quốc bỏ rơi cô bé, cảm thấy Sở Chí Quốc không đáng tin cậy, mà Sở Chí Nghiệp ba của mình nuôi mình, bản tính lương thiện, chú ba Sở dưới tình huống này, nói không chừng một câu thì có thể để ba đi cùng lấy hạt giống, nông cụ.
Sau đó, có thể gặp nhiêu chuyện thật tốt.
Phúc Đoàn muốn giúp Sở Chí Nghiệp thất bại, bất ngờ không nghĩ tới phản ứng của Sở Chí Quốc, trong lúc nhất thời có chút chán nản.”Phúc khí” Cô bé lớn, cũng chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, luôn hưởng thụ sự không tiết chế của Niên Xuân Hoa, bắt ép người khác nuông chiều, trên mặt bây giờ liền lộ rõ.
Chú ba Sở nhìn thấy trong mắt, cũng không nói lời gì, dù sao cũng một đứa trẻ, còn có thể đảo lộn thiên hạ hay sao?
Mấy anh em Sở Học Văn, Sở Học Vũ ngược lại là đi ra phía trước: “Em Phúc Đoàn, đi, chúng ta qua bên kia chơi bắt chim!”
Vừa nghe đến bắt chim, Phúc Đoàn có chút vui vẻ, bọn trẻ còn lại cũng rục rịch muốn chơi, muốn cùng đi, lúc này, chú ba Sở nghiêm nghị nói: “Không được chơi bậy, mới vừa mưa to, cẩn thận trên núi trơn trượt, những cây đá này cũng dễ lăn xuống, một lát nữa đợi họp xong, các cháu đi theo ba mẹ các cháu nhanh về nhà đi.”
Một người đàn ông hàng cuối cùng cũng rất chạy ra, dẫn con gái mình trong đám người ra, vuốt vuốt đầu, đề phòng mà liếc nhìn Phúc Đoàn, nói với con gái mình: “Quên lời ba nói với con rồi sao? Nhanh đi tìm mẹ đi!”
Cô bé kia, cũng chính là Bạch Tiểu Mộng nhẹ nhàng nói: “Con không có quên ba, con sẽ không chơi cùng Phúc Đoàn, ba đi sớm về sớm!”
Giọng trẻ con trong trẻo vang lên, Phúc Đoàn biến sắc, không, không cùng chơi với cô bé?
Phúc Đoàn được các anh nâng ở trong lòng bàn tay, làm sao hưởng thụ qua loại đối xử này?
Ba Bạch có chút lúng túng nói: “A, a, trẻ con nói bậy, trẻ con nói bậy.” Anh ấy nhẹ nhàng võ Bạch Tiểu Mộng: “Nói bừa gì đâu, nhanh đi tìm mẹ đi!”
Bạch Tiểu Mộng ồ một tiếng, tất cả những người lớn còn lạ cũng đều như kẻ thì, mau cho con mình đi tìm mẹ.
Bon nhỏ mới vừa rồi còn tập chung một chỗ lập tức chạy không thấy bóng, như vậy, giống như cô bé là bệnh dịch. Lần này Phúc Đoàn, là thực sự bị oan, mấp máy miệng, liền khóc lên.
Ba Bạch Tiểu Mộng khó xử nhất, cố gắng muốn giải thích, nhưng Phúc Đoàn chỉ khóc, há to miệng khóc, giống như oan ức rất lớn, như thể nhất định chú ba Sở và cán bộ khác phải chính trực đòi lại công bằng cho cô bé.
Sở Thâm kề bên tai Sở Phong thấp giọng nói: “Đến mức này con bé đã khóc, lúc trước bà nội nói chúng ta giấu quần áo của con bé, luôn mồm chửi chúng ta thằng nhãi gà bệnh, lúc đi ra ngoài bị đâm chết, nhưng bà rất vui vẻ.”
Sở Phong ngược lại là rất bình tĩnh, vẫn nhỏ giọng trả lời Sở Thâm: “Dao chỉ có rơi vào trên người mình mới có thể cảm nhận được đau.”
Phúc Đoàn gào thét kinh thiên động địa, vừa khóc vừa gào, dưới loại âm thanh ma này, không ai có thể chú ý tới Sở Thâm Sở Phong nói cái gì, là tức chết hai anh em Sở Học Văn và Sở Học Vũ, trong lòng bọn họ đặt em Phúc Đoàn lên hàng đầu, sao có thể bị đối xử như vậy?
Hai anh em lúc này liền muốn đi tìm ba Bạch Tiểu Mộng, ba Bạch Tiểu Mộng rất khó xử lý, hai đứa trẻ này anh ấy một tay liên có thể đẩy ra, nhưng là người lớn đánh trẻ con, tính là chuyện gì?
Thời khắc mấu chốt, cuộc họp bên trong kết thúc. Các đội viên như ong vỡ tổ từ đi bên trong ra, mẹ Bạch Tiểu Mộng, còn có thím nhỏ Hoa đều chú ý tới âm thanh bên này, toàn bộ chạy tới, thím nhỏ Hoa chính người thân của Bạch Tiểu Mộng, gặp cảnh tượng này thì có chút tức giận.
Được, hai anh em Sở Học Văn Sở Học Vũ ỷ vào người khác không dám đánh bọn họ, Phúc Đoàn nhưng cũng gào sinh gào chết, Sở Chí Nghiệp liền giả câm vờ điếc đúng không?