Những lời lôi kéo làm quen này của Sở Chí Nghiệp, làm toàn thân chú ba Sở không thoải mái, chú ấy rốt cuộc chịu không được, chỉ vào mũi Sở Chí Nghiệp: “Cút trở về cho tôi!”
“CútI”…
Sở Chí Nghiệp da mặt dày đi theo Sở Chí Quốc, bọn người đằng sau chú ba Sở, lại bị hét đến sửng sốt, bên ngoài đường lớn có không ít đứa trẻ đều nhìn thấy.
Sở Phong và Sở Thâm đương nhiên cũng nhìn thấy, nhưng, cho dù là một nhà Sơ Thâm ghét nhà Niên Xuân Hoa nhất, cũng không suồng sã dùng ánh mắt chế giễu đi dò xét Sở Chí Nghiệp, càng đừng nói đến Sở Phong.
Sở Phong sáng chói hướng nội, Sở Thâm thì như một khối bọt biển, nóng vội học phong thái hướng nội trên người em gái. Ví dụ như em gái mặc dù ghét Niên Xuân Hoa, nhưng vẫn gọi là bà nội cô, không phải em gái lương thiện cỡ nào, chỉ là vì cảm xúc lộ ra ngoài, làm cho hành động mình không có kẽ hở.
Em gái luôn giấu yêu hận ở trong lòng, bê ngoài không nông cạn, trong lòng Sở Thâm nghĩ, lúc không thể đánh chó rơi xuống nước, tuyệt đối không nên nhe răng, không nên nhìn trò hay của người khác. Nếu không, người khác sẽ cảnh giác lên, càng sẽ kích thích đối phương muốn trả thù, Sở Thâm nghĩ như vậy.
Con người, trước tiên học được cách nhẫn nhịn, nhẫn nhịn chính là một con dao trong lòng.
Trong khi Sở Thâm, Sở Phong học trau dồi phẩm chất đức hạnh, học làm một “Người lớn” thế nào, lúc đối mặt với giông tố cuộc đời như thế nào, Phúc Đoàn lại nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, trong mắt tròn tròn lóe ra vẻ lúng túng.
Phúc Đoàn nhìn cách đó không xa đội ngũ ba Sở thận trọng đi về phía trước, và lúc này ba đi đằng sau đội ngũ bị người ta mắng như cháu trai, cảm nhận được sự chênh lệch. Cô bé cắn môi, luôn cảm thấy không nên như vậy.
Cô bé luôn biết mình có phúc khí, cho nên, lúc ba Sở và mẹ Trần nói nuôi không nổi cô bé, Phúc Đoàn liền biết, ba mẹ mới của mình sẽ tốt hơn, cô bé chờ đợi ba Sở mẹ Trần hối hận.
Kết quả, hai người này không chỉ không có hối hận, dường như còn xuất sắc hơn so với ba hiện tại… Phúc Đoàn dùng sức nắm chặt tay, móng tay để lại một vết hình trăng lưỡi liêm trên thịt mềm của lòng bàn tay.
Cánh tay bắp chân Phúc Đoàn nhỏ bước đi, lấy hết dũng khí, đi đến trước mặt đội ngũ, ngẩng đầu lên: “Ông ba.”âm thanh lại có chút nhẹ nhàng đi một chút, mang theo chút sợ hô: “Sở, bác cả Sở.”
Bộ dạng này của Phúc Đoàn, tựa như trước đó ở nhà Sở Chí Quốc Trần Dung Phương bị bắt nạt.
Sở Phong vô ý thức run lên, khoảng thời gian này Sở Thâm cũng học được không ít khôn kheo ân nghĩa, cậu ấy lập tức muốn đi lên vạch trân Phúc Đoàn, nhưng, không đợi cậu ấy hành động, Sở Chí Quốc liền rất tự nhiên cười lên: “Phúc Đoàn tốt, hôm nay mặc thật là xinh đẹp, ài, ở đây sao có một sợi chỉ, bác nhớ được đây là mẹ Trần… Bác gái của cháu may cho, hôm nào bác để bác ấy may thêm cho cháu một cái.”
Phúc Đoàn sững sờ: “… Được, bác cả.”
Sở Thâm nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, ba vẫn là rất đáng tin cậy.
Sở Chí Quốc chỉ là thận trọng, lương thiện, nhưng không phải vụng về, anh ấy thiện chí giúp người, trước đó trong đội có đôi khi giữa đội viên khó tránh khỏi cãi nhau, một chút tranh chấp bằng lời, Sở Chí Quốc có thể chịu sẽ nhẫn nhịn.
Một đội không cần thiết vì mấy câu nói mà xảy ra tranh chấp, dù sao ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nông thôn nhiều nơi cần hàng xóm giúp đỡ, nhưng trong mắt Niên Xuân Hoa này, chính là vụng về chậm chạp. Bây giờ Sở Chí Quốc chỉ dăm ba câu, đã giữ gìn được thanh danh nhà mình.
Anh ấy luôn bình thản, con mắt lương thiện nhìn qua Phúc Đoàn, Phúc Đoàn bỗng nhiên có loại cảm giác bị nhìn chằm chằm, giống như ba Sở này nhìn thấu cô bé, Phúc Đoàn rùng mình một cái, ở cuối thu cũng không lộ ra gì kỳ lạ.