Lý Tú Cầm đối với Phúc Đoàn không tệ nhưng vẫn có thể bị Niên Xuân Hoa bắt nạt, bị Phúc Đoàn tố cáo. Thử hỏi hôm nay nếu Lý Tú Cầm để cho con ruột của mình đi cho gà ăn, con cái ruột thịt sẽ gào khóc thảm thiết tố cáo với Niên Xuân Hoa sao?
Tuy rằng trong viện Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn không nghe được người khác nói chuyện, nhưng biểu cảm kiêng ky, ghét bỏ trên mặt người khác là không thể giả được.
Phúc Đoàn và Niên Xuân Hoa trong lòng lúc này lộp bộp một chút.
Phúc Đoàn vội vàng thu nước mắt.
Cứ như vậy Niên Xuân Hoa nghĩ, trong nhà phải nhanh chóng lấy vào một người có thể làm việc, chỉ cần có đủ người làm thì Phúc Đoàn có thể không phải làm việc nữa, trong nhà cũng sẽ không náo loạn.
Vì vậy, gia đình Niên Xuân Hoa gõ khua chiêng gõ trống chào đón cô dâu.
Ở nông thôn làm việc muốn náo nhiệt vui mừng thì mời ban thanh nhạc gánh hát từ đội bên cạnh. Trong bữa tiệc, rượu thịt và đồ ăn đều là người của đội đến làm giúp, hỗ trợ nấu cơm rửa bát.
Anh giúp tôi, tôi sẽ giúp anh.
Nhưng lần này, không có nhiều người đồng ý giúp đỡ gia đình Niên Xuân Hoa. Trước đây toàn bộ người nhà Niên Xuân Hoa đều là nông dân. Sau này Sở Chí Nghiệp nhà bà ta có bát cơm vàng, lúc đó chắc chắn sẽ có người đến cầu xin Sở Chí Nghiệp.
Những lời này nhà Niên Xuân Hoa đều nói ra hết. Điều này khiến cho một số người trên mặt không dễ chịu, sao bọn họ có thể đi xin Sở Chí Nghiệp được chứ?
Chẳng lẽ lấy nước tương còn phải nhờ Sở Chí Nghiệp giúp bọn họ lấy nhiều hơn một chút sao?
Những người này ngược lại càng không muốn giao tiếp với nhà Niên Xuân Hoa.
Vì thế, lần này không có ai đến giúp nhà Niên Xuân Hoa nấu cơm nấu đồ ăn. Bà ta càng thêm bận rộn, lân này còn chủ động gọi Phúc Đoàn giúp đỡ bưng thức ăn.
Nhưng đây còn không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là trong đội không có ai đến tham gia hôn lễ của nhà Niên Xuân Hoa, đều xa lánh nhà bà ta.
Một người già nói rất đúng: “Chúng tôi đều sợ, mỗi ngày nhà Niên Xuân Hoa đều nói có phúc có phúc. Bây giờ đội trưởng bọn họ tốt, không cho mấy người đó lên đường lối. Nhưng lỡ như một ngày nào đó hướng gió sẽ thay đổi thì sao?”
Niên Xuân Hoa mê tín dị đoan, tư tưởng lạc hậu như vậy, luôn áp bức người khác, nếu như đặt ở trước kia đó là ăn không hết thì gói ghém mang đi.
Vì vậy, nhà Niên Xuân Hoa lại luống cuống.
Ở bên chỗ cô dâu Trương Thiến tới nhiều người thân như vậy, nhà bà ta lại không có nhiều người như thế, đó không phải là để cho nhà cô dâu chê cười sao?
Niên Xuân Hoa liền bảo Sở Chí Bình đến từng nhà mời người đến.
Sở Chí Bình đáng thương, kết hôn lần thứ hai cũng không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại còn phải cúi người xuống trước, đi cầu ông nội xin bà nội.
Dù sao đi nữa người ta cũng vứt bỏ thể diện để đến, người của đội sản xuất số 9 cũng không phải thật sự là tâm địa sắt đá vẫn là dân dần đi tới nhà Niên Xuân Hoa, xem như diễn cho xong tình huống này.
Lần này nhà Niên Xuân Hoa mới mổ lợn không lâu, đồ ăn cũng coi như phong phú.
Sở Phong và Sở Thâm cũng ở đây, nhà cô và nhà Niên Xuân Hoa dù sao cũng là họ hàng, tặng chút lễ rồi đến ăn cơm.
Trong bữa tiệc, bởi vì Sở Phong và Sở Thâm thường xuyên đến trạm y tế giúp đỡ, hơn nữa bọn họ thường xuyên giúp nhà cắt cỏ lợn, hái thảo dược nên đã đi qua không ít đội.
Người thân nhà cô dâu Trương Tiểu Phượng cũng biết hai người bọn họ, hỏi: “Ai, hai đứa nhỏ các cháu rốt cuộc là con nhà ai? Tôi thường xuyên thấy cháu.”
Sở Phong và Sở Thâm liền trả lời, nói mình là con trai và con gái của con trai lớn của Niên Xuân Hoa, Niên Xuân Hoa là bà nội các cô.