Họ hàng nhà Trương Tiểu Phượng liên hiểu rõ, không để ý tới Sở Phong và Sở Thâm, lại nói chuyện với người thân xung quanh mình: “Nghe nói Trương Tiểu Phượng gả cho nhà này, nhà này không hợp với con trai lớn của mình, càng suýt chút nữa hại cháu trai cháu gái chết đói.”
“Nghe nói, bà nội nhà này rất mê tín dị đoan, cảm thấy một đứa trẻ nhận nuôi có phúc, những người còn lại không có phúc, ở nhà liên bắt nạt bọn họ đến choáng váng.”
Sở Phong, Sở Thâm:…
Bọn họ liếc mắt một cái, hiểu rõ mình bị người ta lấy ra dùng làm súng.
Hiện tại, có lẽ họ hàng nhà Trương Tiểu Phượng đã lợi dụng vấn đề này, uy hiếp Niên Xuân Hoa không được bắt nạt Trương Tiểu Phượng.
Quả nhiên, một người đàn ông ở bàn bên cạnh buồn bực uống một ngụm rượu, sau đó ngửa đầu gọi: “Bà thông gia! Bà thông gia!”
Niên Xuân Hoa bận rộn ở bên trong vội vàng đi ra, cười hớn hở nói: “Thông gia, sao vậy?”
Người đàn ông uống rượu này dường như tửu lượng không được tốt lắm, cũng dường như là mượn rượu giả điên, ông ta chỉ tay vào Sở Phong và Sở Thâm nói: “Nghe nói đây là cháu trai cháu gái của bà. Bà cảm thấy cháu trai cháu gái của mình không có phúc, nhưng lại thích cái kia gọi là gì, Phúc Đoàn?”
Nụ cười trên mặt Niên Xuân Hoa đóng băng, miệng ai lại to như vậy chứ?
Bà ta oán hận trừng mắt với Sở Phong và Sở Thâm một cái, nhưng lại lập tức biến thành ý cười. Ngày vui này, Niên Xuân Hoa cũng không muốn làm ầm ï lên.
Niên Xuân Hoa cười nói: “Không có chuyện đó, tôi đối với các cháu trai cháu gái đều bình đẳng, rất công bằng!” Không ai nói gì hết.
Trên đời mọi chuyện đều như vậy, càng thiên vị càng phải nhấn mạnh mình công bằng công chính, giống như chính mình nói vài câu, người khác liền tin là thật.
Người đàn ông say rượu nheo mắt lại: “Có câu này của bà, tôi yên tâm rồi.”
Ông ta nói to: “Con gái nhà tôi, một đứa con cũng chưa có. Còn tôi, vẫn luôn chịu khổ chịu tội nuôi nó lớn như vậy, mọi người đều là người làm ba làm mẹ. Con người tôi mỗi ngày đều hút thuốc rồi uống rượu, bác sĩ nói phổi của tôi đều đen hết rồi, tôi sợ là không sống được bao lâu nữa.”
“Ba, ba nói gì vậy?” Một người phụ nữ mặc áo đỏ vọt ra từ trong phòng, trên tóc có một bông hoa đỏ, chính là cô dâu của hôm nay Trương Tiểu Phượng.
Trương Tiểu Phượng có khuôn mặt tròn phúc hậu, nhưng cũng không mập đến mức béo ục jch, sắc mặt trong trắng lộ hồng, vẻ mặt rất tốt.
Cô ta ôm lấy ba mình nói: “Ba, ba còn phải sống lâu trăm tuổi, nói lung tung cái gì vậy.”
Ba của Trương Tiểu Phượng võ võ tay cô ta, sau đó nói với Niên Xuân Hoa: “Con gái này của tôi, mặc dù là lấy chồng thứ hai, nhưng đó là người khác có lỗi với nó, không phải nó có lỗi với người ta! Còn tôi có một tâm nguyện, chỉ xem hôm nay bà thông gia có đồng ý hay không.”
Niên Xuân Hoa bị đặt trong tình huống này, bà ta cũng không thể nói không đồng ý được.
Trong lòng Niên Xuân Hoa chửi mẹ nó, thầm nghĩ nhà này không dễ sống chung, mặt ngoài thì tươi cười nói: “Đồng ý, chuyện của ông thông gia đương nhiên tôi phải đồng ý rồi.”
Ba của Trương Tiểu Phượng liền nói: “Sở Chí Bình nhà bà có hai đứa con trai, nhưng mà, Trương Tiểu Phượng nhà tôi cũng không thể hạn chế sinh đẻ. Người ta thường nói, nhiều con trai thì nhiều phúc, nhiều con gái thì sống lâu. Nhà bà cũng không thể làm ra chuyện cưới một người phụ nữ về để giúp các người nuôi lớn con cháu, phụ nữ cả đời không sinh con, già rồi liền bị một cước đá ra ngoài!”
Niên Xuân Hoa tất nhiên đồng ý.
Nhìn thấy chuyện khôi hài này, mấy người thím Phương và Chu Phương đang ngồi bên một bàn khác ghé tai nhau: “Nhà cô dâu này lợi hại quá.”
“Sau này cuộc sống của Sở Học Văn và Sở Học Võ sợ là sẽ khó khăn.”
Chuyện này còn chưa xong xuôi đã nói thẳng muốn con gái của mình sinh con ruột, người nhà họ Trương này làm bộ mạnh mẽ giống như thổ phỉ vậy.