*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mỹ Như đảo cặp mắt trắng dã, “Tôi không nói với cô, tôi tìm Lê Tiêu.”
Giang Nhu: “Buổi tối anh ấy mới về, nếu không thì mẹ về trước đi, chờ anh ấy trở về con bảo anh ấy đi tìm mẹ?”
Vừa nghe Lê Tiêu đi tìm mình, Lâm Mỹ Như lập tức do dự, Lê Tiêu và cha con ông Hà không hợp nhau, nếu gặp mặt đánh nhau thì tiêu.
Sau khi nghĩ một hồi, vẫn nói mục đích tới với Giang Nhu, “Cô đưa tôi ít tiền, lúc trước Lê Tiêu vào đồng công an, đều là tôi ra tiền chuộc ra, có thể trả lại số tiền này cho tôi hay không? Bây giờ hai người các cô kiếm được nhiều tiền, tôi nghe nói việc buôn bán của nó đều làm ở thành phố, hẳn là cũng không thiếu chút tiền ấy, cho tôi hai trăm là được.”
“…”
Đưa cho bà ta hai trăm là được, số tiền hai trăm đồng nói ít không ít nói nhiều không nhiều.
Thế nhưng Giang Nhu vẫn hỏi: “Mẹ đòi tiền làm gì? Hà Văn Hoa đã xảy ra chuyện à?”
Lâm Mỹ Như vừa nghe vậy lập tức không vui, “Cô nói cái gì vậy? Sao tâm nhãn xấu xa như vậy?”
Thế nhưng, ngược lại hết sức đắc ý nói: “Là đứa nhỏ A Hoa đó có tiền đồ, nó được trường chọn, cùng với các học sinh đến thủ đô tham gia cuộc thi toán, phải nộp phí ăn ở phí đi đường. Tôi thấy, cô chính là không thể thấy cái tốt của nó.”
Giang Nhu nghe xong không hiểu ra sao, “Nếu là được chọn cùng tham gia thi đấu với các học sinh, vậy là trường học bỏ tiền, sao anh ta còn phải nộp tiền?”
Cảm thấy việc này không đáng tin.
Nào biết Lâm Mỹ Như trực tiếp khinh thường nhìn cô một cái, “Cô thì biết cái gì? Cô cũng chưa tốt nghiệp cấp ba.”
“…” Nhưng trường Hà Văn Hoa học cũng không phải trường lợi hại gì.
Một người học lại lớp mười hai ba bốn năm mới đạp được điểm chuẩn của đợt hai, anh ta có thể đến thủ đô thi sao?
Sao nghe mơ hồ vậy.
Nhưng Lâm Mỹ Như tin không nghi ngờ, “Chỉ hỏi cô có trả tiền không thôi?”
“Không có.”
Giang Nhu trực tiếp từ chối,”Tiền đều ở trên người Lê Tiêu, anh ấy giấu ở đâu tôi cũng không biết.”
Lâm Mỹ Như vừa nghe vậy, sắc mặt cũng không đẹp, nhưng nhưng không có hoài nghi, tức giận mắng một câu, “Hai cha con ác độc như nhau.” Sau đó lại xem thường liếc Giang Nhu một cái, “Vô dụng.”
Quay người thở phì phò rời đi.
Buổi chiều Lê Tiêu trở về, Giang Nhu nói việc này với anh.
Lê Tiêu vừa ăn cơm vừa chơi với con gái, nghe xong lời này, trên mặt không hề gợn sóng, chỉ nói: “Đừng phản ứng với bà ta, nếu bà ta lại đến, em cứ nói không có.”
Nói xong qua một lát, lại bổ sung một câu, “Mấy ngày nay anh kiếm nhiều thêm chút tiền nữa, sang năm đi phía nam xem sao.” . KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc t𝙧uyệ𝐧 tại ﹙ 𝗧RÙ𝙈𝗧RUY ỆN.VN ﹚
Giang Nhu nhíu mày nhìn anh, “Nhất định phải đi sao?”
Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại của bọn họ còn rất tốt, không lo ăn không lo mặc.
Lê Tiêu nhìn khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của con gái, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Trước kia anh không có cảm giác trở nên nổi bật gì, nhưng hiện tại anh không muốn như vậy, anh không muốn sau này An An bởi vì vậy bị người ta khinh thường, cũng không muốn người ta cảm thấy Giang Nhu cưới sai người.
Bây giờ anh có vợ, có con, anh phải tạo một bầu trời cho các cô, để các cô sống những ngày tháng tốt đẹp.
——
Sau khi thím Vương trở về, trong sân bà ấy lại náo nhiệt, tuy rằng An An còn nhỏ, nhưng không biết giống ai, cứ thích vô giúp vui.
Mỗi buổi sáng buổi chiều Giang Nhu đều phải ôm cô bé qua nhà hàng xóm.
Đừng xem thường năng lực nhiều chuyện của mấy bà cụ này, không tới mấy ngày, Giang Nhu đã nghe nói Vương Đào có quan hệ tốt với Chu Cường, Chu Cường đưa vợ Vương Đào vào sơn trang Giang Nam.
Buổi tối Giang Nhu còn nói việc này cho Lê Tiêu nghe, từ lần trước Chu Cường rời đi, cũng không thấy đến nữa, hai người rất ăn ý cắt đứt qua lại.
Nói xong sợ tâm trạng anh không tốt, còn cố ý an ủi một câu, “Đời người tựa như một đoạn đi chung đường, thường xuyên sẽ gặp phải lối rẽ, bởi vì lựa chọn khác nhau, cho nên có vài người sẽ càng chạy càng xa, không cần quá khổ sổ, về sau còn có thể gặp được càng nhiều bạn bè tốt.”
Cô cảm thấy câu nói này của mình rất có tình cảm có triết lý, vốn tưởng rằng Lê Tiêu nghe xong sẽ tràn đầy cảm xúc.
Nào biết người đàn ông trực tiếp không nói gì ngẩng đầu, vẻ mặt em nói cái quỷ gì nói, “Ông đây khổ sở cái rắm!”
Giang Nhu: “…”
Nháy mắt không muốn nói chuyện với anh nữa.