*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tháng một, trường học bắt đầu nghỉ học.
Mấy ngày trước thím Vương còn nói con gái nuôi uổng công, hai ngày này lại bắt đầu nhắc tới chuyện con gái sắp về nhà, bắt đầu ở nhà thu dọn quét tước.
Cũng không biết có phải mỗi ngày ở nhà nhàm chán hay không, mỗi ngày An An đều phải đi ra ngoài chơi, bây giờ Giang Nhu dẫn cô bé đến nhà hàng xóm cũng không thỏa mãn được cô bé, lắc đầu nhìn con đường bên kia, muốn đi nơi xa hơn.
Hôm nay Giang Nhu bèn dẫn cô bé đến nhà họ Chu, gần nhất trời lạnh hơn không ít, mấy ngày hôm trước còn có tuyết rơi, trên ngã tư có người chuyên quét dọn nên đường sẽ không trơn trượt, thế nhưng hai bên đều có thể nhìn thấy ụ tuyết trắng thật dày, có nơi còn có thể nhìn thấy dấu chân của trẻ con, vừa nhìn chính là đứa nhỏ nghịch ngợm cố ý không đi đường lớn.
Trước khi ra ngoài, Giang Nhu khoác áo thật dày cho đứa nhỏ, sau đó lại dùng chăn bông nhỏ quấn lấy cô bé, trên đầu đội mũ dệt kim màu phấn hồng, mũ có hơi lớn, là Lê Tiêu mua cho cô bé ở cửa hàng bách hóa thành phố, còn có một đôi bao tay nhỏ. Thế nhưng cô bé không thích mang bao tay, mặc nhiều quần áo mùa đông, hai tay cô bé đều ở trong tay áo, mang cũng như không mang.
Mặc như vậy có hơi nhiều, tuy rằng mới lớn hơn hai tháng, nhưng ôm vào trong n.g.ự.c vẫn khiến Giang Nhu mệt không nhẹ, cũng may xuất phát từ nhà đến nhà Chu Kiến cũng không xa, đi khoảng hai con phố là tới.
Đứa nhỏ được cô ôm vào trong lòng, nhìn thấy cũng không nhiều chỗ, nhưng cô bé rất thông minh, biết là đi ra ngoài, cố gắng duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài.
Trong nhà ngược lại có xe đẩy do Lê Tiêu làm, nhưng không có kính chắn gió như hiện đại, cô rất lo gió thổi làm đứa nhỏ bị bệnh, hơn nữa tình hình giao thông hiện tại cũng không tốt lắm.
Giang Nhu cũng không gấp, trên đường nhìn thấy có gì thú vị sẽ dừng lại, đổi tư thế ôm cô bé, sau đó chỉ vào cho cô bé xem.
Ví dụ như đi ngang qua một tiệm cơm, nhìn thấy có một chó vàng cột ở cửa, lập tức ôm cô bé, “Đây là chó, chó kêu như thế nào? Gâu gâu.”
Đứa bé kia tò mò mở to một đôi mắt đen to nhìn, khuôn mặt nhỏ núc ních, vẻ mặt đều ngạc nhiên.
Con chó vàng quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu liếc nhìn hai mẹ con các cô một cái, tựa như cảm thấy nhàm chán, lại lần nữa nằm úp xuống. Giang Nhu ôm đứa nhỏ rời đi, không nghĩ tới thế nhưng cô bé còn luyến tiếc, lắc đầu cố gắng nhìn phía sau, miệng còn “A a” kêu.
Như là đang nói mẹ cô bé còn muốn xem.
Giang Nhu không quan tâm, ôm cô bé tiếp tục đi.
Tượng sân nhà Chu Kiến rất thấp, khi Giang Nhu tới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chu Hồng ba tuổi và mấy đứa nhỏ đang đắp người tuyết ở trong sân, mấy đứa nhỏ đều xấp xỉ tuổi nhau, một đám hai má và tay đông lạnh tới đỏ bừng cũng không để ý, hưng phấn gạt tuyết, tay áo đầu gối cả đều ướt đẫm.
Mấy cha mẹ thì ngồi ở cửa ăn hạt dưa nói chuyện phiếm, ngay cả nhìn cũng không nhìn mấy đứa nhỏ một cái.
Cuối cùng vẫn là ánh mắt Chu Hồng nhanh nhạy, thấy Giang Nhu ôm đứa nhỏ tới, sau đó quay đầu chạy vào trong nhà, lớn tiếng gọi: “Mẹ, thím Giang đến.”
Ngược lại còn hoạt bát hơn nhà người khác.
Ban đầu Uông Nhạn còn chưa phản ứng lại, cô ấy đang ở phòng bếp lấy khoai lang luộc hồi sáng, thứ này không đáng mấy đồng tiền, của nhà mẹ đẻ tự trồng, dự trữ một hầm. Gần đây nước trong sông đều đóng băng, cũng không bắt được cá gì, việc làm ăn của cô ấy cũng ngừng lại, dứt khoát ở trong ở thị trấn luôn.
Tuy rằng con người anh cả chị dâu rất tốt, nhưng cha cô là người sĩ diện, cô ở trong nhà cứ cảm thấy hại ông ta mất mặt. Cũng may Chu Kiến và mẹ chồng đều là người tốt, còn để cô ấy quán xuyến gia đình.
Mấy hôm trước anh cả cô đưa tới không ít đồ ăn lại đây, cũng chính là mấy củ khoai lang này, buổi sáng nấu cong luộc mấy củ, bây giờ người khác lại đây làm khách nên muốn lấy ra cho bọn họ ăn.
Nghe thấy con trai gọi “thím Giang”, trong lòng còn khó hiểu là người nào?
Vẫn là mẹ Chu Kiến nằm ở phòng bên cạnh phản ứng lại, hỏi: “Có phải vợ Tiểu Tiêu tới không?”
Uông Nhạn vừa nghe vậy, vội buông chén trong tay, nhanh chóng đi ra bên ngoài.